Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Sau khi chốt tất cả các cửa sổ trong phòng của Yến Phi, Ngưu Phách Thiên rời khỏi đó. Gã nhẹ nhàng đóng cửa lại và luồn ngón tay cài then trong từ bên ngoài. Dù chỉ mới đến huyện Nam Đạo trong một thời gian ngắn, nhưng cuối cùng gã cũng hiểu được tính tình chất phác thật thà của người dân nơi đây. Do đó, tốt hơn hết là phải khóa kín cửa nẻo khi ngủ.
Ngoại trừ một số tiếng lẩm bẩm vọng ra, hành lang trong quán trọ khá yên tĩnh.
Ngưu Phách Thiên nhìn căn phòng của Kế Duyên ở đằng xa, chần chừ một lúc rồi cũng chẳng dám đi tới. Thay vào đó, gã quay trở lại phòng của mình. Ngay sau đó, chợt có tiếng trâu ngáy vang lên, quả thật là đã ngủ say.
Kế Duyên vẫn nằm trên giường trong phòng, dù mắt không mở nhưng trong lòng lại suy nghĩ miên man.
Nhìn vào hành vi của con Ngưu yêu này, ngoại trừ nền tảng thiết yếu của nó là bản chất không xấu, xem ra có hai khả năng liên quan tới lai lịch của nó. Một là, con yêu quái này đã được một người lương thiện dạy dỗ ngay từ đầu. Hoặc trường hợp khác, nếu xuất phát điểm của nó là trâu bò được nuôi bên trong hộ gia đình, vậy có lẽ cũng sẽ chịu ảnh hưởng của tập quán cũ lúc thành tinh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Yến Phi thức dậy trên giường, xoa xoa chiếc đầu hơi nhức nhối, liếc nhìn xung quanh. Sau khi thất thần một hồi, y mới nhớ tới chuyện tối hôm qua, từ vụ đuổi giết bọn cướp đến lúc chạm mặt yêu tà, tiếp theo là bữa nhậu lúc về đêm.
"Hít hà... rốt cuộc tối qua mình uống bao nhiêu rượu rồi..."
Yến Phi vừa suy nghĩ, vừa xoa đầu cho bớt nhức. Tuy không dám tự nhận mình là tửu lượng như biển, nhưng y chưa bao giờ uống say cả, thế mà hôm qua lại say đến bất tỉnh nhân sự.
"Thùng, thùng, thùng, thùng, thùng..."
Giọng nói của lão Ngưu vang lên cùng lúc với tiếng đập cửa:
"Yến huynh đệ, ngươi thức dậy chưa? Trời đã hửng sáng, Kế tiên sinh chuẩn bị ra ngoài trong rồi đấy."
"Dậy rồi, ta ra ngay!"
Nghe Kế tiên sinh chuẩn bị ra ngoài, Yến Phi không dám chậm trễ. Y lập tức điều chỉnh lại hơi thở, điều động chân khí nhằm giải cơn say, sau đó vén chăn xuống giường.
Vốn dĩ, tối qua y vẫn chưa cởi quần áo ra. Sau khi rửa mặt bằng nước sạch trong chậu có sẵn ở phòng, Yến Phi mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, y gặp Ngưu Phách Thiên đang đợi trên hành lang quán trọ.
"Ngưu… Ngưu tiền bối, xin chào!”
Yến Phi cung kính chắp tay chào hỏi, thầm nhớ tới ngày hôm qua say rượu gọi tên kia là “Ngưu ca”, nhưng hiện tại lại khó nói thành lời.
"Ôi, tại sao Yến huynh đệ lại làm mặt xa lạ thế? Đêm qua suýt nữa chúng ta còn cắt đầu gà, thiêu giấy vàng* luôn rồi. Nên gọi là Ngưu ca hoặc Ngưu huynh đi, nghe êm tai hơn. Nhanh nhanh nhanh, xuống lầu, mua vài món ăn đã."
(Chú thích của người dịch: Cắt đầu gà, thiêu giấy vàng là một nghi thức dân gian nhằm tổ chức thực hiện thề độc tại Quảng Đông, Phúc Kiến và Hồng Công. Tại Đài Loan, các vị quan chức bị tố cáo tham nhũng cũng hay dùng hình thức "cắt đầu gà" này để chứng minh cho sự trong sạch của mình).
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, trông thấy Kế Duyên đã ngồi trên chiếc bàn vuông húp cháo.
Trên bàn, có một nồi cháo và một vài đĩa đồ ăn kèm được bày biện đơn giản, cộng với vài chiếc bánh bột ngô xốp.
"Kế tiên sinh, xin chào!"
Yến Phi chào Kế Duyên cung kính hơn khi gặp lão Ngưu.
"Xin chào, ngồi xuống ăn đi. Dùng bữa xong, ta định rời khỏi huyện Nam Đạo để tiếp tục đi về phía Bắc. Chẳng hay Yến đại hiệp có tính toán gì không?"
Nghe thế, Yên Phi cảm giác nóng ran cả mặt. Nếu là ngày hôm qua, y vẫn có thể thản nhiên tiếp nhận cách gọi "Yến đại hiệp" của Kế Duyên, nhưng hôm nay nghe ba chữ ấy lại có vẻ rất chướng tai. Y biết, chắc chắn Kế tiên sinh không hề có ý chế giễu mình, nhưng y không tự kìm chế được nỗi khó xử trong lòng. Chẳng thà như Ngưu Phách Thiên, gọi nhau một tiếng "Yến huynh đệ" còn dễ nghe hơn.
Tuy nhiên, đây chỉ là cảm giác nhất thời. Điều quan trọng hơn trong lúc này là Kế tiên sinh sẽ rời đi. Sau khi do dự một hồi, Yến Phi thử hỏi một câu:
"Kế tiên sinh, người định đi đâu? Có chuyện quan trọng gì à?"
"Tạm thời chưa có, chỉ muốn đi về hướng Bắc mà thôi."
Yến Phi gật đầu hỏi lại.
"Vậy... Nếu thuận tiện, xin cho Yến mỗ đi cùng một đoạn đường nhé? Tiên sinh yên tâm, chắc chắn Yến mỗ không phải là hạng không biết điều, chỉ là muốn đi cùng một đoạn đường với tiên sinh thôi."
Kế Duyên nhìn Ngưu Phách Thiên im lặng ngoan ngoãn ngồi cạnh bên, sau đó nhìn sang Yến Phi.
"Yến đại hiệp, mời ngươi ngồi húp cháo. Nếu ngươi muốn thì thì cứ đi theo thôi. Khi nào Kế mỗ cảm thấy bất tiện, chắc chắn sẽ thông báo ngươi biết."
"Này này này! Ngồi xuống đây, Yến huynh đệ ngồi xuống húp cháo nhanh lên. Cháo này ngon lắm đấy. Để Ngưu ca ta đây múc một bát lớn cho ngươi."
Ngưu Phách Thiên ân cần hết mực, đi lấy một cái bát, khuấy nhẹ nồi đất rồi múc đầy một bát cháo, sau đó đặt ngay trước vị trí của Yến Phi.
"Kế tiên sinh, món điểm tâm này có hợp khẩu vị của ngài không? Lão Ngưu ta sẽ đặc biệt đi tìm mấy món khác ở bên ngoài."
Kế Duyên nhìn Ngưu Phách Thiên, nở một nụ cười hiếm hoi với gã.
"Khá ngon."
Trước nụ cười này, lão Ngưu lại yên tâm hơn một ít. Gã cũng nâng bát lên, hớp một ngụm cháo trước khi nói chuyện với Yến Phi.
"Này Yến huynh đệ à! Ngươi và ta nói chuyện hợp nhau lắm đấy. Ta mới biết là, Ngưu ca ta còn có nhiều chuyện muốn tâm sự với ngươi. Nhưng hiện tại, chúng ta nên ăn cháo trước đã, trên đường rồi nói chuyện sau..."
Miễn Yến Phi đi theo Kế Duyên, Ngưu Phách Thiên sẽ vui vẻ thoải mái mà lấy cớ.
Khi đang húp cháo, Yến Phi tình cờ phát hiện ra Kế Duyên đang đọc sách, nhưng nhìn thoáng qua lại thấy đó là những trang sách trống không.
Hiển nhiên, Ngưu Phách Thiên nhận ra dáng vẻ hơi khó hiểu của Yến Phi, liền nhích mông lại gần y để nhỏ giọng giải thích.
"Nếu như lão Ngưu ta đoán không lầm, sách mà Kế tiên sinh đang xem chính là Thiên Lục thư trong Tiên đạo. Đó là một quyển sách linh mô phỏng theo ý chí của Tiên linh. Đừng nói Yến huynh đệ, ngay cả lão Ngưu ta cũng không thấy được mặt chữ. Nhưng trên đó chắc chắn có chữ viết, chỉ không biết lại là loại diệu pháp tiên đạo nào thôi.”
Yến Phi húp một muỗng cháo rồi nuốt xuống, nhìn Ngưu Phách Thiên nói nhỏ.
"Ngay cả Ngưu... Ngưu ca ngươi cũng không thấy à? Kế tiên sinh nói rằng, tu vi của ngươi cũng khá thâm hậu mà..."
"Này Yến huynh đệ, vậy là ngươi không hiểu rồi. Ta là một tên Yêu tu, khác biệt hẳn với nhân sĩ tu tiên, lại thua kém khá nhiều trong phương diện hiểu biết về Đạo. Ở trạng thái hiện tại, ta cũng chỉ có thể nhìn thấy tên sách mà thôi. Đương nhiên, chắc hẳn là ta sẽ có thể đọc quyển sách ấy nếu trong lúc đang tu luyện."
Kế Duyên liếc sang lão Ngưu, nói:
"Chẳng phải diệu pháp tiên đạo gì đâu. Đây chẳng qua là quyển Ngoại Đạo truyện kể về một vài câu chuyện xưa thú vị mà thôi."
"À à à..."
Lão Ngưu gật đầu dứt khoát. Thấy vậy, Yến Phi vội vàng hỏi.
"Ngưu ca biết Ngoại Đạo truyện à?"
Không ngờ, lão Ngưu lắc đầu dõng dạc.
"Ta không biết..."
Kế Duyên không thể nhịn được cười, lão Ngưu này quả thật thú vị.
Tuy nhiên, Yến Phi lại cau mày. Nhìn thấy quyển sách này không có chữ, y đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó, nhưng cũng không rõ rệt. Suy nghĩ hồi lâu, chợt linh cảm lóe lên.
"Đúng rồi! Là Vô Tự Thiên Thư!"
"Kế tiên sinh, có phải hầu hết các quyển Thiên Lục thư đều rất quý giá và thần kỳ hay không?
Kế Duyên nhìn xuống quyển sách trên tay.
"Cuốn sách quý giá hay không phụ thuộc vào nội dung của nó. Nhưng Thiên Lục thư thì rườm rà hơn và ít nhất là không vô dụng về mặt nội dung.”
Thật ra, dường như Ngoại Đạo truyện khá là vô dụng với một số người nhưng Kế Duyên cảm thấy đây là một cuốn sách hay. Ít ra, nó cũng là một cuốn sách mang tính giải trí rất tốt cho hàng ngũ những người tu Tiên.
Yến Phi gật đầu, nói thẳng suy nghĩ của mình.
"Kế tiên sinh, ta từng nghe nói tại Tổ Việt quốc, bên trong Hồ Đạo Vệ gia có một quyển Vô Tự Thiên Thư. Tuy rằng quyển sách ấy đã được truyền lại trong gia tộc nhiều đời, nhưng không ai có thể nhìn thấy chữ viết trên đó cả. Họ cũng đã mời rất nhiều đồng đạo trong giới giang hồ đến nghiên cứu qua, nhưng rốt cuộc cũng chẳng có thu hoạch gì...”
Yến Phi tiếp tục suy tư rồi nói:
"Trước đây, mỗ cho rằng chuyện Vô Tự Thiên Thư chỉ là một dạng giả thuyết về thân phận của Vệ gia, cũng không có nhiều người tin vào điều đó. Nhưng lúc này, nhìn thấy cuốn sách trong tay Kế tiên sinh, Yến mỗ e là quyển sách của Vệ gia cũng có thể là sự thật. Chẳng hay ngài có hứng thú muốn đi xem thử không?”
Vô Tự Thiên Thư ư?
Nghe những gì Yến Phi vừa nói, đương nhiên Kế Duyên rất thích thú. Nếu đúng thật là vật gia truyền từ đời này sang đời khác của Vệ gia, có lẽ là tồn tại một nguyên nhân nào đó, biết đâu chừng đúng là một quyển Thiên Lục thư nữa.
“Ngươi có biết Vệ gia ở đâu không?”
Yến Phi đang chờ Kế Duyên hỏi câu này.
"Yến mỗ biết vị trí đại khái mà thôi, nhưng có thể xác định chính xác nếu dò hỏi thêm. Hơn nữa, Yến Phi ta vẫn có chút danh tiếng tại khu vực Hồ Đạo, có lẽ sẽ dễ dàng thỉnh cầu được Vệ gia cho mượn tạm sách để xem!"
Yến Phi cảm giác nhẹ nhõm, vì ít ra có thể giúp ích được chút gì đó cho Kế tiên sinh.
"Tốt lắm! Nếu như thế, chúng ta sẽ lập tức đi Hồ Đạo sau khi ăn xong."
...
Lãnh thổ của Tổ Việt quốc chỉ to hơn một phần hai Đại Trinh một chút, được chia thành chín Đạo. Ngoại trừ tên gọi khác nhau, về phần chế độ châu, phủ lại không có quá nhiều khác biệt.
Huyện Nam Đạo nằm ở giao lộ của Nam Nguyên Đạo và con đường cái, trong khi Hồ Đạo nằm ngay phía Bắc của con đường dẫn đến kinh thành.
Người bình thường không thể đi bộ nếu muốn đến Hồ Đạo, nhưng ba người Kế Duyên cũng không phải người thường. Chưa tính đến Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên, ngay cả Yến Phi cũng hiếm khi cưỡi ngựa trong các trường hợp gấp rút lên đường ngày trước. Nếu không có thiên lý mã loại tốt, y thà dùng khinh công của bản thân lại càng tiện lợi hơn.
Vào đầu tháng tư năm đó, hai người và một yêu đã trải qua khoảng hai mươi ngày để băng qua con đường cái, bắt đầu bước vào địa phận của Hồ Đạo.
Trong chuyến hành trình dài hơi này, họ từng gặp phải những tên cướp đường, những tên tội phạm hung bạo, ngủ tại hắc điếm, tá túc nơi thôn vắng và qua đêm giữa đồng không mông quạnh.
Chẳng trách tại sao Yến Phi lại đến Tổ Việt quốc để mài kiếm. Ít ra thì, từ các tình huống từng xảy ra trong khoảng thời gian này, không ngoa khi nói rằng nơi này loạn thành một đoàn, ngay cả tinh thần cũng rất uể oải.
Trong quá trình này, Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên đã hiểu nhau sâu sắc hơn. Quả thật, lão Ngưu này từng là một con trâu.
Trâu cày thường là tài sản quan trọng nhất của một gia đình. Nó là một cục cưng quý giá, được nhà này chăm sóc cẩn thận. Sau khi thành tinh, nó vẫn ở lại gia đình ấy để giúp họ cày cấy đến tận đời thứ ba. Cuối cùng, hộ gia đình đó đã bán nó cho người khác. Vì vậy, sau nửa tháng, lão Ngưu lập tức giãy giụa đứt dây, phá mở chuồng trâu rồi chạy vào rừng sâu núi thẳm để tự tu hành.
Chính vì điều này mà lão Ngưu chịu ảnh hưởng sâu sắc từ nhân thế, căn bản khác với bọn yêu quái nơi sơn dã.
Tất nhiên, lão Ngưu chỉ nói chuyện riêng với Kế Duyên mà thôi. Tuy cùng xưng huynh gọi đệ với Yến Phi, gã hiếm khi nói chuyện với y về vấn đề tu hành, trừ phi Yến Phi thực sự muốn biết và hỏi liên tục.
Bên cạnh đó, Ngưu Phách Thiên cũng tin chắc rằng Kế Duyên chính là những kẻ đạo diệu chân tu. Không những thế, hắn thật sự không có thành kiến với yêu quái. Xem ra, linh đài của lão Ngưu vẫn khá là sáng tỏ. Đây là loại một cảm giác huyền diệu, không thể miêu tả rõ ra, nhưng lại vô cùng linh nghiệm.
Đêm hôm đó, bầu trời trăng sáng sao thưa, tầm nhìn trên mặt đất rất rõ rệt. Ba người đốt một đống lửa, ngồi nghỉ ngơi bên bìa rừng.
Thấy Kế Duyên vẫn đang lật sách, cuối cùng Ngưu Phách Thiên cũng không nhịn được nữa, lặng lẽ nhích đến gần hắn. Thế nhưng, Kế Duyên đã lên tiếng trước khi gã kịp mở lời.
"Có chuyện gì?"
Ngưu Phách Thiên xoa xoa tay, nở một nụ cười chất phác trên mặt.
"À khà khà... Kế tiên sinh, chẳng hay ngài có thể trừ được tà pháp ở sau gáy của ta không...?"
Kế Duyên cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ thờ ơ, ngẩng đầu nhìn con Ngưu yêu trước mặt.
"Thế nào? Không sợ ta thừa cơ hội hãm hại ngươi à?"
"Ái chà! Thưa tiên sinh, chẳng lẽ ngài phải chờ đến lúc đó mới có thể hãm hại được ta ư? Chẳng lẽ ngay lúc này ngài không khống chế được ta hay sao? Lão Ngưu này không tin đâu! Ta cũng đã quyết tâm rồi, xin tiên sinh giúp ta!”
Kế Duyên gật nhẹ, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Ta có thể giải trừ tà pháp cho người, nhưng ngươi đền ơn ta bằng cách nào?
“Hả?”
Lão Ngưu sững sờ một hồi. Thật ra, gã cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, trong khi Kế tiên sinh cũng chưa từng đề cập tới trước đây.