Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Trong Định thân pháp, cũng không hẳn người trúng phải sẽ bị mất cảm giác hoàn toàn. Trên thực tế, vẫn còn linh giác. Đỗ Trường Sinh vẫn có thể nhìn thấy, nghe thấy, thậm chí còn cảm nhận được Hồ Vân chạm vuốt vào mặt mình. Nhưng đối với Hồ Vân, người này trông không khác gì một tác phẩm điêu khắc bất động.
Kế Duyên đứng dậy, đi ngang qua chiếc bàn, tiến thẳng đến Đỗ Trường Sinh đang cứng đờ bên cạnh nhóc Vương Tiêu trong trạng thái sợ hãi, cuối cùng mới mở lời:
“Đừng gọi ta là sư phụ của ngươi nữa. Nếu không, Kế mỗ sẽ ném ngươi xuống Xuân Mộc giang cho thanh tỉnh.”
Dù là người hay quỷ, thần hay yêu, trong tất cả vô số người tu hành mà Kế Duyên từng gặp trong cuộc đời này, hắn cũng chưa từng thấy ai có thể thấy sang bắt quàng làm họ, à mà không đúng, phải là tự nghĩ rằng bản thân hắn sang rồi tùy tiện gán ghép mối quan hệ vào như tên Đỗ Trường Sinh này.
Lúc đầu, quả thật Kế Duyên có giao thuật “Tiểu Luyện” cho ông ta. Nhưng không cần bàn đến việc thuật này là pháp môn trụ cột của giới tu hành, đây chỉ là vật nhằm trao đổi đồng giá với phần lực sĩ phù chưa hoàn chỉnh kia của Đỗ Trường Sinh mà thôi. Còn nếu vịn vào “Tiểu Luyện” để nhận tình sư đồ, thay vào đó thì Đỗ Trường Sinh nên bái vào Ngọc Hoài sơn mới đúng dòng, đúng dõi.
Vừa nói xong, Kế Duyên nhìn sang Vương Tiêu ở bên cạnh, thở dài rồi nói tiếp.
“Ta không phải là sư tôn của sư phụ ngươi.”
Sau đó, Kế Duyên lại nhìn Đỗ Trường Sinh:
“Ta sẽ triệt tiêu thuật pháp ngay. Ngươi có nhớ rõ những gì ta vừa nói hay chưa?”
Nhìn thấy Đỗ Trường Sinh trong trạng thái không thể gật đầu, cũng không thể lên tiếng hồi đáp như vậy, Kế Duyên cũng biết là chỉ cần ông ta không ngu ngốc thì sẽ hiểu rõ những gì mà hắn vừa nói. Nghĩ thế, Kế Duyên lập tức xoay chuyển ý niệm, Định thân pháp trên người Đỗ Trường Sinh cũng tiêu tan.
Đùng...
Đỗ Trường Sinh vội vàng lảo đảo; theo quán tính chuẩn bị dập đầu ban nãy, đầu ông ta lại đập xuống ván tàu.
“Ây da... Tiên sinh, lần này cũng không phải là ta thật sự muốn dập đầu đâu nha...”
Giải thích xong, Đỗ Trường Sinh cũng không dám nói nữa. Ông ta sợ mình nói sai một điều gì đó, thế nên chỉ vô thức xoa nhẹ trán mình. Chẳng qua, kiểu dập đầu xuống mặt ván gỗ của con thuyền nhỏ trên mặt nước thế này, dù phát ra âm thanh khá lớn nhưng không đau chút nào. Thêm vào đó, bởi vì được linh khí rèn luyện thân thể quanh năm, ngay cả phần trán của ông ấy cũng không hề đỏ lên, huống chi là đau đớn.
Bạch Tề ở một bên cũng nhìn Đỗ Trường Sinh bằng ánh mắt đầy vẻ thích thú.
“Quả nhiên là ngươi biết Kế tiên sinh, mà nếu vậy chắc cũng hiểu rõ một chút năng lực của ngài ấy. Ấy thế mà, tại sao ngươi lại có can đảm giả làm học trò của Kế tiên sinh hả?”
Tại điểm này, quả thực Bạch Tề cũng không thể tin nổi. Đỗ Trường Sinh, một gã tu hành không nên thân, khi đứng trước mặt y thì cũng không khác một phàm nhân là bao, vậy nên không cần bàn tới khi đứng trước mặt Kế tiên sinh.
Cẩn thận liếc sang Kế Duyên một cái, Đỗ Trường Sinh bèn giải thích:
“Thời gian đầu, ta đau đớn vì không tìm ra được cánh cửa dẫn vào con đường tu hành; ngày gần đất xa trời đã dần xuất hiện ngay trước mắt. Chính là Kế tiên sinh đã truyền cho ta một bản chính pháp, từ đó mới làm hy vọng sản sinh trong ta... Vì vậy, ta kính trọng Kế tiên sinh từ tận đáy lòng, xem ngài như sư phụ mình vậy...”
Kế Duyên cười lắc đầu, nói với Bạch Tề.
“Đúng là có chuyện như vậy! Lúc đầu, chỉ là Kế mỗ có chút hứng thú với phù đạo của Đỗ Trường Sinh, thế nên có mượn xem qua, đồng thời dùng pháp ‘Tiểu Luyện’ để trao đổi. Tất cả chỉ vậy thôi, chứ không hề có ý nhận đồ đệ.”
Bạch Tề phải bật cười “ha ha” ngay tức khắc.
“Vậy ngược lại, quả thật Đỗ thiên sư có tầm nhìn rất tốt đấy, biết rõ Kế tiên sinh là một nhành cây cao nên thẳng thắn mà trèo lên đấy.”
Đỗ Trường Sinh không dám nói chuyện tùy tiện, còn Vương Tiêu cạnh bên lại càng căng thẳng vô cùng. Vốn dĩ nó cứ tưởng sư phụ Đỗ Trường Sinh của mình đã là đại sư cực kỳ ghê gớm rồi, tựa như những vị trong các ngôi miếu kia, đều là các tồn tại xa vời khó mà chạm đến.
Về phương diện này, Đỗ Trường Sinh vẫn giữ lại một điểm mấu chốt đấy. Ông ta không hề nói dối đệ tử mình, càng không tự nhận bản thân là thần tiên. Ông cũng hiểu, mình còn chưa đủ khả năng bước vào hàng ngũ tu tiên chân chính, hoặc ít nhất là không đủ tầm để dám xưng bản thân là “tiên.”
Nhưng bây giờ, Vương Tiêu lại gặp được Bạch Tề và Kế Duyên. Một người là Giang chính thần, cai quản cả một con sông lớn như vậy, rõ ràng chính là thần nhân; trong khi người còn lại lại được Giang chính thần sử dụng kính ngữ khi nói chuyện, cử chỉ thì cung kính có thừa, vừa nghĩ là biết đây hẳn là Tiên nhân chân chính rồi.
Vương Tiêu không dám nhìn đến hai vị đại lão xung quanh nữa, nhưng ánh mắt lại thường xuyên liếc sang một con hồ ly lông đỏ bên cạnh Đỗ Trường Sinh. Con hồ ly này có thể nói chuyện, hẳn là yêu quái rồi, nhưng nhìn sơ thì thấy có vẻ vô hại.
Hồ Vân lúc này đang ngẩng đầu nhìn Đỗ Trường Sinh, thấy ông ta lại có thể xoa đầu, nhiệt độ cơ thể dần bình ổn, rõ ràng là đã quay lại trạng thái bình thường. Nó càng tò mò hơn về môn Định thân pháp vừa rồi của Kế Duyên. Sau đó, Hồ Vân lập tức nhảy đến mép thuyền, trò chuyện với người bạn trong nước của mình:
“Thanh Thanh, ngươi có nhìn thấy không? Kế tiên sinh vừa hô một tiếng ‘Định,’ người kia cũng bất động luôn. Cả cơ thể thì đứng yên, mạch cũng không đập, vậy mà bây giờ lại sống sờ sờ nè.”
Kế Duyên suýt nữa phải nghẹn lời với Hồ Vân mất, cái gì mà “còn sống sờ sờ” chứ? Vừa rồi, hắn đâu có giết Đỗ Trường Sinh.
“Bì bõm, bì bõm...”
Đại Thanh Ngư vội vàng ọc ra bong bóng nước, và mấy bọt khí ấy vỡ tan, tạo ra từng hồi âm thanh để tỏ vẻ đồng tình với Hồ Vân.
Lúc này, Đỗ Trường Sinh và Vương Tiêu mới nhận ra động tĩnh trong nước. Cả hai liếc sang bên cạnh, tốt lắm, đó là một con rùa già to gần bằng nửa chiếc thuyền, sóng nước chập chờn qua bóng lưng màu đen, nổi lơ lửng trên mặt nước. Bên cạnh nó còn có một con thanh ngư cực kỳ to lớn đang bơi sát vào mép thuyền.
Không nói đến Vương Tiêu, đây là lần đầu tiên Đỗ Trường Sinh nhìn thấy một con yêu quái thực sự. Hai người vừa sợ vừa phấn khích, nhưng cũng chỉ có thể im lặng giả vờ bình tĩnh tại đây.
Kế Duyên trông cũng buồn cười nên nói lời hòa hoãn:
“Được rồi, tất cả ngồi xuống đi, sau đó kể lại đầu đuôi sự việc ta nghe xem.”
Một lúc sau, chiếc bàn nhỏ trên thuyền được xê dịch sang vị trí khác, đến một vị trí rộng rãi hơn bên cạnh lớp cửa sập của thuyền hoa. Kế Duyên và Bạch Tề lần lượt ngồi xuống, Đỗ Trường Sinh và Vương Tiêu cũng thận trọng ngồi xuống ở hai bên trái, phải.
“Đỗ thiên sư chỉ cần biết rõ mối tương quan lợi hại trong chuyện này là được rồi. Không thể tùy tiện nhận sư môn như vậy đâu. Mà ngươi cũng đừng quá căng thẳng, chúng ta đều là người tu hành cả thôi. Thế nên, ta cũng chẳng làm gì ngươi, chỉ cần ngươi kể ta xem chuyện gì đã xảy ra!”
“Vâng vâng vâng!”
Đỗ Trường Sinh gật đầu liên tục, tư thế cứ như một đứa trẻ còn đang đi học vậy. Ông ta biết rõ, tuy mình đã bảy mươi tám mươi tuổi rồi, nhưng hai người trước mặt mới thực sự là lớn tuổi đến mức thành tinh. Tuy cả hai đều giữ dáng dấp của độ tuổi thanh niên, nhìn sơ qua còn không thấy được dấu vết của năm tháng, nhưng ít nhất đây cũng là hai nhân vật sống qua mấy trăm năm, thậm chí là càng cao tuổi hơn nữa.
“Từ khi tiên đế băng hà, mặc dù tân hoàng lên ngôi cũng rất tò mò về chuyện thần tiên yêu quái, nhưng sau khi gặp gỡ nhóm Thiên sư chúng ta ở kinh thành thì bắt đầu giảm dần sự hứng thú. Tất nhiên, bọn ta vẫn có thể an hưởng vinh hoa phú quý tại kinh thành, nhưng Đỗ mỗ đã được ban chính pháp, dù không nỡ bỏ sự vinh hoa phú quý kia thì cũng hiểu rõ tầm quan trọng của tu vi. Đó là lý do mà ta rời khỏi kinh thành...”
Nhanh chóng sắp xếp lại ngôn ngữ, Đỗ Trường Sinh kể ngắn gọn lại chuyện của mình, chưa tính đến việc ông ta âm thầm chọn những chi tiết có lợi cho mình để nói ra. Ví dụ như, đúng là do nghị lực tu hành đúng đắn mà ông ta mới rời khỏi kinh thành, nhưng cũng một phần là do các Thiên sư đồng đạo cười nhạo nên không thể ở lại đó nổi nữa.
“Bình thường, Đỗ mỗ hay tiêu xài hoang phí khi còn ở kinh thành, riết rồi hình thành thói quen. Vì vậy, ngân lượng dành dụm được cũng không còn lại nhiều. Xuân Huệ phủ cùng dòng Xuân Mộc giang vắt ngang chính là đệ nhất danh phủ, nên chi phí nhà ở tại đây khá xa xỉ, cuối cùng ảnh hưởng đến hoàn cảnh sinh hoạt phải chịu cảnh giật gấu vá vai, nghèo càng nghèo hơn...”
Nói đến đây, Đỗ Trường Sinh vội vàng giải thích:
“Nhưng không phải do tại hạ tiêu tiền vào những thói ăn chơi vô bổ đâu. Có lẽ tiên sinh và Giang thần đại nhân không biết được những đau khổ của tán tu bọn ta. Tục ngữ thường nói văn nghèo - võ giàu. Trong khi đó, người tu hành chúng ta còn phải nghĩ đến nhiều vấn đề hơn, như tiền tài - pháp quyết - bạn lữ - nơi tu luyện. Các thế ngoại cao nhân đã có sẵn các động thiên phúc địa rồi, thế nên chẳng cần sầu lo. Còn bọn ta, bọn ta lại phải ưu sầu vì miếng ăn hàng ngày...”
Kế Duyên gật đầu. Hắn cũng hiểu rõ điều này. Bởi vậy, trong dân chúng khắp nơi cũng có một số “pháp sư;” vài người trong số chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng không ít người vẫn có chút pháp lực. Kế Duyên từng gặp qua bọn họ được vài lần, ví dụ như kẻ ở vùng ven biển nơi nước Tổ Việt bên kia, cả Đỗ Trường Sinh và sư phụ đã qua đời của ông ta cũng là người thuộc phương diện này.
“Mặc dù Đỗ mỗ hiếm khi xuất hiện, nhưng sau khi giải quyết được một số việc, kể như cũng có chút tiếng tăm tại Xuân Huệ phủ này. Sau đó, Lý Kim Lai đã tìm đến, kể về sự kiện bức tượng của cá thần tại Vệ gia, đồng thời còn nhờ ta hỗ trợ...”
Đỗ Trường Sinh liếc nhìn Đại Thanh Ngư bên cạnh mạn thuyền rồi nói tiếp:
“Trước đây, ta cũng từng nghe nói về chuyện cá lớn cứu người ở Xuân Mộc giang. Nếu đây là sự thật, đó hẳn là lòng đức độ của Thủy tộc. Tất nhiên, trên cơ sở là ta không hề có bất cứ ý đồ xâm phạm nào, thế nên đã nghĩ ra một biện pháp trung hòa. Không ngờ rằng, Lý Kim Lai thật sự thành công, sau đó nữa là Giang thần đại nhân đột nhiên đến thăm...”
Kế Duyên nghe xong thì không nói gì nữa. Điều mà hắn đang suy nghĩ không phải là lời của Đỗ Trường Sinh về Đại Thanh Ngư ở nửa đoạn sau, mà là về các Thiên sư tại kinh thành trong một nửa phần đầu câu chuyện.
Bạch Tề chỉ im lặng uống trà. Đối với y, những chuyện cỏn con thế này chẳng thể nào gợi lên được sự hứng thế. Về phần Đỗ Trường Sinh và Vương Tiêu, cả hai chỉ biết yên lặng đợi chờ.
Sau một lúc lâu, Kế Duyên mới nói.
“Nếu Đỗ thiên sư đã tiếp nhận sắc phong của Hoàng đế Đại Trinh, vậy kể như đã bước lên chiếc thuyền của Đại Trinh rồi. Những năm nay, tình hình trong Đại Trinh đang được cải thiện dần. Chờ đến khi ngươi nhận ra bản thân có phúc cùng hưởng với Đại Trinh, ắt hẳn sẽ có thành tựu trong chuyện tu hành.”
Đỗ Trường Sinh mỉm cười miễn cưỡng.
“Nhưng nếu có họa sẽ cùng chịu nha...”
Vốn dĩ là vô vọng trong tình hình ngày trước, thế nên khi có cơ hội trở thành Thiên sư thì đương nhiên phải đi tranh đoạt một lần. Nhưng hiện tại, danh hiệu Thiên sư chỉ như một sợi gân gà, nhất là khi Nguyên Đức Đế đã băng hà mất rồi.
“Với tình thế hiện tại, nếu không có sự can thiệp lạ thường đến từ bên ngoài, Đại Trinh vẫn còn quốc vận kéo dài đến một trăm năm nữa là ít nhất. Nếu ngươi có thể dấn thân vào con đường tu tiên chân chính trước khi đến ngưỡng tuổi thọ, dĩ nhiên là phải chuyên tâm tu luyện, kiên định tu hành để củng cố đạo hạnh, từ đó có thể dốc lòng làm một vị Đại Trinh Thiên sư thật xứng đáng xem nào?”
Đỗ Trường Sinh nhíu mày suy tư một hồi, sau đó chợt giật thót trong tim, ngẩng đầu nhìn Kế Duyên:
“Ý của tiên sinh là, quốc vận của Đại Trinh sau hai trăm năm nữa sẽ bắt đầu thăng hoa ư?”
Kế Duyên chỉ mỉm cười mà không nói lời nào. Bạch Tề bên cạnh vừa đặt chén trà xuống, hờ hững nói.
“Ngươi có từng nghe đến quẻ tượng đại thịnh của Thiên Cơ Các khi tính toán về quốc vận Đại Trinh hay chưa?”
Đỗ Trường Sinh thành thật lắc đầu.
“Ta chưa bao giờ nghe nói về chuyện đó. Thậm chí, Đỗ mỗ còn không biết Thiên Cơ Các là gì.”
“Ha ha, vấn đề này cũng không tính là một điều bí mật giữa Thần đạo tại Đại Trinh.Về phần Thiên Cơ Các, đấy là một tiên phủ nổi tiếng về thuật nhìn trộm thiên cơ, tọa lạc tại một khu động thiên nào đó.”
Đỗ Trường Sinh chỉ có thể gật gật đầu, vừa nghe là có cảm giác nơi đó rất lợi hại.
Nhưng khi nói đến đây, Đỗ Trường Sinh cũng không còn gì để nói. Do ở cùng hai vị cao nhân nên khó mà xen vào những nội dung chuyện trò khác, còn may là Kế Duyên vẫn để ý đến Đỗ Trường Sinh, hỏi ông ta có gặp phải khúc mắc nào trong lúc tu hành hay không rồi tiện tay chỉ điểm vài câu, cuối cùng thì bảo ông ta trở về.
Lần này, không cần một vị Giang thần như Bạch Tề đích thân ra tay, mà kẻ tiễn đưa Đỗ Trường Sinh về nhà lại là một chiếc thuyền hoa đã xuất hiện tại khu vực gần đó từ bao giờ. Tại chiếc thuyền này, hai sư đồ Đỗ Trường Sinh bắt đầu tạm biệt ra về, còn người chèo thuyền dĩ nhiên là do một gã Thủy tộc nào đó biến ảo thành hình người.
Chờ đến Đỗ Trường Sinh rời đi, rốt cuộc Bạch Tề phải thốt lên một câu:
“Lão già lươn lẹo!”
“Ha ha, lươn lẹo thế này mới có thể trụ nổi giữa nơi triều chính chứ. Nếu đổi sang một kẻ khác, ai lại tình nguyện tự thắt chặt chuyện tu hành của bản thân với cả một vương triều đâu?”
Nhìn thấy Đỗ Trường Sinh, Kế Duyên chợt nhớ đến đội thuyền trên biển mà hắn từng gặp phải ngày xưa. Khi ấy, đội thuyền kia rõ ràng là đang đi tìm Tiên Hà đảo theo lời chỉ dẫn của một vị quốc sư đến từ một đất nước nào đó đấy.