Biên: Thương Khung
Bạch Ngọc Sách
***
Kế Duyên nói lời này cũng không có chút sát khí nào, nhưng Hồng Thịnh Đình ở bên cạnh lại cảm nhận được một cỗ lăng liệt dâng lên, cảm giác giống như một cơn gió lạnh mang đến, dù rằng giờ phút này vẫn còn ở trong thời tiết lạnh giá.
Kế Duyên nhìn phía đông bắc một hồi, đột nhiên quay đầu hỏi Hồng Thịnh Đình.
“Với ý kiến này của Kế mỗ, Hồng Sơn Thần có chỉ giáo gì không?
Hồng Thịnh Đình vội vàng xua tay lắc đầu.
“Đối với Kế tiên sinh, Hồng mỗ không dám chỉ giáo gì, chỉ có một nghi hoặc nho nhỏ. Tiên sinh đặc biệt đến Đình Thu Sơn là vì muốn nói cho Hồng mỗ những thứ này hay sao?”
Kế Duyên nở nụ cười.
“Ta đã nói thẳng với Hồng Sơn Thần rồi. Nếu Sơn Thần đã thiên về Đại Trinh, sao không thiên vị một chút.”
“Ta đây còn chưa đủ thiên vị ư? Cũng không đến mức Hồng Thịnh Đình ta phải chạy tới kinh đô Đại Trinh để tiếp nhận sắc phong đấy chứ?”
Hồng Thịnh Đình chỉ vào bản thân mình. Lúc trước, y không nói hai lời đã làm ra động tĩnh lớn như vậy, tru sát Ngũ Yêu, thiếu chút nữa kêu gọi Tổ Việt đầu hàng, các lứa yêu tà đừng có mà đi qua Đình Thu Sơn.
Kế Duyên lắc đầu.
“Hồng Sơn Thần nói quá lời. Kế mỗ cũng không có ý này. Chỉ là Đại Trinh bình định thế cục thiên hạ, giải phóng sinh linh Tổ Việt trong thủy hỏa hỗn loạn. Đình Thu Sơn coi như là ở trung tâm, có thể nói là ngọn núi lớn nhất Đại Trinh, núi cao hiểm trở, có thế trấn áp một nước...”
Kế Duyên còn chưa nói xong, Hồng Thịnh Đình đã hiểu được hắn muốn nói cái gì. Là Sơn Thần có đạo hạnh bực này, y cũng không phải là hạng tôm tép gì, trực tiếp nói.
“Kế tiên sinh, chẳng lẽ ngài muốn hoàng đế Đại Trinh đến Đình Thu sơn tổ chức điển lễ Phong thiện ư?”
(Nghi thức Phong thiện: Một dạng nghi thức mà Đế vương tế bái trời đất, nhận mệnh từ trời cao)
“Hồng Sơn Thần nói không sai, Kế mỗ đang có ý này.”
Hồng Thịnh Đình nhướng mày. Nếu người đứng trước mặt y không phải là Kế Duyên, tuy cũng không đến mức động thủ đánh người, nhưng phỏng chừng y đã muốn tránh xa người này rồi. Nhưng đứng trước mặt y lại chính là Kế Duyên, cũng đã chứng kiến năng lực của hắn, Hồng Thịnh Đình vẫn phải bình tĩnh một chút.
“Kế tiên sinh, vị trí trung tâm của một quốc gia ta còn chưa dám nhận, huống hồ cho dù Đại Trinh phản công Tổ Việt có võ công cái thế hơn người, Đình Thu Sơn này vẫn còn có một bộ phận lớn tiếp giáp với Đình Lương quốc. Chẳng lẽ sau khi Đại Trinh đánh hạ Tổ Việt quốc, còn có thể trực tiếp chỉ huy tây tiến, ngay cả Đình Lương quốc cũng không buông tha sao? Doãn công còn sống một ngày, Hồng mỗ cũng không tin sẽ có khả năng này!”
Không nói thẳng là không đồng ý, nhưng ý tứ cự tuyệt của Hồng Thịnh Đình không thể rõ ràng hơn. Nếu một vị Sơn Thần như y không gật đầu thì đến lúc đó cho dù Hoàng đế Đại Trinh muốn đến Đình Thu Sơn để tổ chức Phong thiện nhằm định vận số quốc gia cũng vô dụng, bởi vì rất có thể ngay cả núi cao cũng không đi lên được.
“Sơn Thần yên tâm, chớ nóng vội. Có lẽ ngươi vẫn chưa hiểu được một câu lúc đầu của Kế mỗ, nhân đạo khí số Vân Châu, tất cả đều dịch chuyển xuống phía nam.”
Hồng Thịnh Đình hơi sửng sốt, nhíu mày nhìn Kế Duyên, người sau thở dài nói.
“Tống thị Tổ Việt quốc suy nhược đã lâu. Nhiều yêu ma quỷ quái như vậy bỗng nhiên nghe lệnh hoàng đế, nghe thôi cũng biết quái dị như thế nào rồi. Chỉ là lần này Sơn Thần có thể ra tay, xem như đã rất cao thượng. Kế Duyên ta không yêu cầu quá nhiều.”
Kế Duyên nói ra lời này, làm cho Hồng Thịnh Đình nghĩ như thế nào cũng thấy đúng, nhưng cũng không có khả năng trực tiếp đáp ứng. Nếu Hoàng đế Đại Trinh tế lễ Phong thiện ở Đình Thu Sơn, sau khi kính thiên địa, việc đầu tiên tám phần chính là sắc phong Đình Thu Sơn. Vậy Sơn Thần như y lại mở rộng cánh cửa, không phải là mặc định tiếp nhận sắc phong của hoàng đế sao?
Hồng Thịnh Đình biết mình nói ra điểm này, Kế Duyên nhất định sẽ cam đoan không phát sinh loại chuyện như vậy. Nhưng phàm nhân có đôi khi đầu óc không tỉnh táo, Hoàng đế bị quyền lợi che mắt, đến lúc đó cũng có khả năng sẽ há miệng nói lung tung. Trước kia hoàng đế Đại Trinh có thể không hiểu, nhưng hiện tại Đại Trinh bên kia cũng có tu sĩ, không chừng sẽ có người hiểu được. Nhưng tâm tư này cũng không thể nói rõ với Kế Duyên, giống như y không tín nhiệm Kế Duyên vậy.
Hồng Thịnh Đình chỉ có thể chuyển sang về đề tài khác.
“Tiên sinh có một đồ đệ rất tốt. Đêm đó Bạch phu nhân độc trấn Vĩnh Ninh Quan, kiếm thế ảo diệu thật là hiếm thấy.”
“Sơn Thần cũng từng nghe qua Bạch Lộc Duyên à?”
“Đã từng nghe qua.”
Kế Duyên gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Ta nói bạch lộc thật ra không phải tọa kỵ của ta, Hồng Sơn Thần có tin không?”
“Ha ha ha ha, tin!
“Tin thật sao?”
Hồng Thịnh Đình gật đầu cười nói.
“Nếu nàng thật sự là tọa kỵ của Kế tiên sinh, không có khả năng ngộ không ra mà còn thương mến phàm nhân. Nhưng khi nhìn thấy Bạch phu nhân dùng kiếm, ta đã biết Kế tiên sinh nhất định đã chỉ điểm cho nàng, chỉ là không có được chân truyền của tiên sinh. Nếu không, trước Vĩnh Ninh Quan sẽ không có ai có thể thoát ra được.”
Với những lời này của Hồng Thịnh Đình, hơn phân nửa Kế Duyên đều không tán thành, chỉ cười nói.
“Cho dù Bạch Nhược thật sự là tọa kỵ của ta, câu chuyện ‘Bạch Lộc Duyên’ cũng chưa chắc sẽ không phát sinh. Yêu mến người phàm cũng chưa chắc là ngộ không ra. Được rồi, nói chuyện phiếm vậy thôi, ta còn phải đi Tổ Việt quốc một chuyến, cáo từ!”
“Hồng mỗ không tiễn.”
Sau khi hai người hành lễ với nhau, kiếm minh sau lưng Kế Duyên vang lên. Cả người hóa thành một đạo kiếm quang, chợt lóe ở cuối tầm mắt, đi về phía đông.
Trên đỉnh núi bên cạnh Vĩnh Ninh Quan, bồ đoàn hương án vẫn như cũ. Bạch Nhược và hai cô gái bên cạnh cùng ngồi tu hành dưỡng thần ở chỗ này. Sau đêm giao thừa, Tề Châu đã đánh nhau đến hỗn loạn. Tổ Việt quốc phái tiếp viện, mà Bạch Nhược chỉ ngăn cản tu sĩ có tu vi đến trình độ nhất định, những người khác thì nàng không để ý.
Đúng lúc này, phía chân trời có một đạo lưu quang xẹt qua, Bạch Nhược cũng thoáng mở mắt nhìn về phía chân trời.
“Độn quang thật nhanh, là ai, tiên nhân Ngọc Hoài Sơn ư? “
“Phu nhân, làm sao vậy?”
Bạch Nhược lắc đầu.
“Không có gì, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta, người phải lo lắng là yêu ma quỷ quái Tổ Việt quốc mới đúng.”
“Phu nhân, khi nào người lại truyền cho ta và Xảo Nhi một ít bản lĩnh đây?” “Đúng vậy đúng vậy, phu nhân, chúng ta cũng muốn học chiêu kia, chiêu kiếm thế kia.”
“Hai nha các ngươi, còn chưa biết đi đã muốn chạy, cứ tu hành cho tốt đi!
Bên này, ba người cười đùa trên đỉnh núi. Kế Duyên ở chân trời quay đầu nhìn lại, mơ hồ có thể cảm giác được một màn này. Chẳng qua, hắn vẫn chưa xuống gặp bọn họ, mà là đề thăng pháp lực đi thẳng về phía Tổ Việt.
Trước giữa trưa, Kế Duyên đã đến Vô Nhai Quỷ Thành. Ngay từ khi bắt đầu cuộc chiến tranh này, Tân Vô Nhai đã nghĩ đến việc Kế Duyên nhất định sẽ tới. Lúc này, gã rốt cục đã thở phào nhẹ nhõm.
Vô Nhai Quỷ Thành, trong quỷ điện U Minh Quỷ Phủ, Kế Duyên ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh ghế chủ tọa. Còn ở vị trí chủ tọa, Tân Vô Nhai đang đứng. Gã giao cho Kế Duyên một hộp gỗ âm trầm đã được phong bế, trên hộp gỗ còn đóng dấu, chính là bốn chữ U Minh chính đường.
“Tiên sinh, mời xem qua.”
Kế Duyên tiếp nhận hộp gỗ, trực tiếp rút ra tấm ván gỗ phía trên. Nhất thời, một tầng pháp quang chợt lóe rồi biến mất, lộ ra một trang giấy vàng phía dưới. Hai chữ “Sắc lệnh” ở phía trên bên phải là bắt mắt nhất, phía dưới có văn tự ngắn gọn ý nghĩa. Vận số Vân Châu thuộc về Tổ Việt, mượn vận số hung thịnh của một quốc gia, ai giúp đỡ cũng đều có cơ hội đắc đạo. Chẳng những thế, phía trên còn viết rõ: vị trí phủ Thành Hoàng của một châu chắc chắn sẽ thuộc về Tân Vô Nhai.
Kế Duyên vuốt ve chất liệu, ngưng thần cảm thụ văn tự trên đó. Chân ý sáng tỏ, pháp uẩn tự hiện, có vẻ cực kỳ huyền diệu, thậm chí còn cao hơn pháp lệnh, làm cho Kế Duyên nghĩ cái này có phải có chút giống như phù chú sắc phong trong truyền thuyết hay không. Đối với hắn còn như thế, trong mắt những người khác nhìn thấy vật này tất nhiên càng lộ ra vẻ thuyết phục hơn nữa.
“Tiên sinh, theo ta được biết, ngoại trừ một vài nơi thủy mạch quan đạo là có ít người nhận được vật này, các nơi khác có rất nhiều người đều nhận được. Trong những yêu tu mà ta quen biết, có lời hứa hẹn về thần vị, cũng có lời hứa hẹn về đồng nam đồng nữ cúng tế, có nơi còn được tiếp nhận sắc phong Tổ Việt quốc.”
Kế Duyên cau mày. Sau khi nhìn thấy vật này, hắn không do dự nữa, một lần nữa niêm phong lại hộp gỗ, sau đó thu vào trong tay áo. Hắn ngẩng đầu nhìn TânVô Nhai, một đôi mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt, chỉ đơn giản hỏi một câu.
“Có người mà ngươi muốn bảo vệ không?”
Tân Vô Nhai trong lòng chấn động. Gã hiểu được những lời này có ý nghĩa gì. Sau khi cân nhắc nhiều lần, gã mới mở miệng, nhanh chóng báo ra một vài mối quan hệ tốt, cũng không có bao nhiêu yêu tu quỷ tu và tinh quái khó có thể tiếp nhận việc xấu xa.
Đêm đó, các quỷ tướng vốn đang thu lại nanh vuốt, gần như phong thành gần một năm trong Vô Nhai Quỷ Thành, mang theo đại lượng quỷ binh tràn ra khỏi quỷ thành. Chiến xa cuồn cuộn, quỷ mã gào thét, phô thiên cái địa xông về các nơi.
Là thế lực quỷ đạo của Tổ Việt quốc, Vô Nhai Quỷ Thành hiện giờ đã âm thầm tích lũy được nhiều quỷ vật nhất, phạm vi hoạt động bao trùm toàn bộ cảnh giới Tổ Việt từ lâu. Những địa phương nào có yêu có ma có tinh quái đều có mặt. Dù sao lúc trước Kế Duyên cũng muốn bọn họ ngoại trừ quản quỷ vật, nếu có thể cũng nên quản luôn cả yêu tà.
Vạn quỷ đồng loạt xuất hiện, điều này đủ để cho vô số phàm nhân biết đêm nay không thể chợp mắt, mà mở mắt lại là cảnh tượng trăng sáng.
Trong một tòa thành trì Tổ Việt có quy mô trung bình, một gã pháp sư trừ tà bỗng nhiên mở mắt. Gã phát hiện trên người mình đang nổi da gà, cho dù đắp chăn thật dày mà vẫn cảm thấy rất lạnh.
“Hí iiii... Lạnh vậy? Có gì đó không ổn! Có gì đó không ổn! Đồ nhi, mau đứng lên, có cái gì đó không đúng lắm!”
“Ah... Ôi hô, sư phụ, sư phụ mới không đúng lắm ấy, thật là buồn ngủ mà...”
Gã pháp sư trừ tà bước xuống giường, khoác áo bông xông tới trước giường đồ đệ ở đầu kia trong phòng, một phen xốc chăn bông của đồ đệ mình lên.
“Ôi! Sư phụ, người làm gì vậy? -
“Mặc quần áo đi tên gia hỏa này, đêm nay có gì đó không ổn!”
Pháp sư trừ tà nói xong thì đi đến bên cửa sổ. Gã mở cửa sổ nhìn lên trời, không khỏi nhíu mày.
“ Trăng sáng nhô lên cao? Âm khí nặng như thế, không nên nhỉ...”
Động tác của tên đồ đệ kia cũng nhanh nhẹn. Lúc còn đang thắt lưng quần, gã đệ tử đã tự mình mặc quần áo, rồi lấy hai thanh kiếm từ cái rương gỗ trên lưng ra. Cậu bé đưa một thanh kiếm cho sư phụ mình.
“Sư phụ giữ lấy!”
“Được, chúng ta ra ngoài. Tối nay trong thành tất có tai họa. Cũng may chúng ta không nghe theo triệu tập của triều đình đi đánh giặc. Nếu không, vào thời điểm này ai sẽ giúp đỡ chính nghĩa nhân gian! Đi thôi!”
Hai người mở cửa phòng, dùng khinh công lướt qua tường viện rồi nhảy lên nóc nhà phụ cận, rồi nhảy vài cái lên đỉnh một tòa tửu lâu gần nhất.
Sau đó, hai thầy trò đều cứng đờ.
“Ực ực...”
“Sư phụ, sư phụ, chúng ta, chúng ta hôm khác, hôm khác lại đi giúp đỡ chính nghĩa nhân gian có được không?”
Gã pháp sư trừ tà kia sắc mặt tái nhợt giống như đồ đệ của mình, lông tơ mọc ngược.
“Đồ nhi nói có lý. Tối nay thiên thời không ở phía ta và ngươi. Huống chi âm binh quá cảnh cũng không vượt qua... Hôm, hôm khác hẵng đi giúp đỡ chính nghĩa nhân gian, hôm khác...”
Lúc hai người đến đây, thân nhẹ như khói, động tác phóng khoáng. Lúc rời đi, động tác cứng ngắc, thiếu chút nữa còn trượt xuống từ trên nóc nhà, nhưng ánh mắt không nhìn đường, mà vẫn nhìn chằm chằm bức tường thành đất thấp bé bên ngoài cách đó không xa.
Nơi đó, ngàn vạn âm binh mặc áo giáp bày trận đột tiến, có kỵ binh có chiến xa, cờ xí trải rộng, thương giáo như rừng, dưới chân quỷ khí âm khí phảng phất giống như thủy triều dập dềnh, dùng tốc độ cực nhanh xông về phía núi rừng phương xa. Bởi vì âm khí quỷ khí quá mạnh, cho nên hai người tin rằng cho dù người bình thường đứng ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Cảnh tượng kinh khủng kia làm cho người ta cả đời khó quên.