Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Khói lửa liên tục cả ba tháng, thư nhà chính là trụ cột tinh thần. Đối với các tướng sĩ nơi chiến trường, đây chính là cảm giác khi nhận được thư nhà. Còn đối với gia đình ở hậu phương, nếu có thể nhận được thư nhà của thân nhân đang tòng quân thì cũng có cảm giác tương tự.
Đã mấy tháng kể từ khi Doãn Trọng xuất chinh, Kế Duyên đến Kinh Kỳ phủ cũng hơn một tháng. Lúc này, rốt cuộc Doãn phủ cũng nhận được thư của Doãn Trọng đi kèm với chiến báo tiền tuyến.
Trong phủ quan của Ti Thiên giám, Kế Duyên đang lật xem mớ tài liệu đồ sộ của nơi đây.
Căn phòng chứa hồ sơ này giống như một kho thư viện khổng lồ, cất giữ các bộ điển tịch về tinh tượng thiên văn qua các đời quan viên Ti Thiên giám. Đấy là những loại sách mà người ta thu thập được từ đủ các hình thức khắp trời Nam đất Bắc. Bên cạnh đó, còn có các loại sách văn học với nội dung tương quan đến lịch sử nhất định. Đương nhiên, còn có các tác phẩm văn học do nhiều đời Thái Thường Sử và các quan viên cấp dưới tự sáng tác qua mấy trăm năm lập quốc của Đại Trinh, thậm chí còn bao gồm một ít sách lịch sử. Đương nhiên, những loại tác phẩm kể trên đều liên quan đến tiền triều hoặc là tinh tượng của tiền triều mà ghi chép.
Sau khi trò chuyện với Ngôn Thường vài lần, Kế Duyên mới đến Ti Thiên Giám xem qua, để rồi chợt phát hiện nơi đây có một tòa bảo khố như vậy. Nhất thời, hắn bèn sinh lòng hứng thú nồng đậm. Nếu phán đoán từ vị quan Ngôn Thường này, các đời quan viên Ti Thiên Giám cũng có khá nhiều nhân vật có tài cán, lại còn có tri thức và dày công nghiên cứu ở mảng khoa học.
Thế cho nên, Kế Duyên ngồi trong Ti Thiên Giám, đọc tài liệu mỗi ngày.
Trên lý thuyết, những tài liệu này đương nhiên thuộc về cơ mật triều đình, ngoại trừ những quan viên thuộc biên chế của Ti Thiên Giám ra, đừng nói là Kế Duyên, dù có là mệnh quan triều đình thì cũng phải được Ngôn Thường phê duyệt mới được vào xem. Thậm chí có đôi khi, cần phải có sự phê chuẩn của Hoàng đế nữa.
Nhưng đây dù sao cũng chỉ là trên lý thuyết. Nếu Kế Duyên muốn xem, kể cả hai vị có thân phận cao nhất Ti Thiên Giam hiện nay là Thái Thường sử Ngôn Thường và quốc sư Đỗ Trường Sinh đều không dám ngăn cản, thì ai dám ngăn cản? Chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn phải tận tâm tận lực hầu hạ. Đương nhiên, Kế Duyên cũng không phải kẻ liễu yếu đào tơ, chẳng cần được hầu hạ thế nào. Chỉ cần có trà hoặc rượu, một ít thức nhắm, lại kê thêm một chiếc giường là hắn có thể tá túc tại tông thất.
Kế duyên ở đây, Ngôn Thường và Đỗ Trường Sinh cũng không dám kể lại chuyện này cho tân đế của Đại Trinh biết. Ngược lại, cả hai ăn ý thường xuyên ở lại tông thất để tiếp chuyện cùng Kế Duyên. Ngôn Thường hay thảo luận với Kế Duyên về các bộ hồ sơ, cũng mượn cơ hội này để học tập thêm. Trong khi đó, Đỗ Trường Sinh ban đầu chỉ muốn ghi điểm trước mặ Kế Duyên mà thôi, nhưng sau đó cũng tham dự vào quá trình thảo luận, khiến Kế Duyên không hề phản cảm hai người.
Trong tông thất có rất nhiều vách ngăn, tính từ vách tường bên ngoài. Miễn vị trí nào không có cửa sổ là đều có một giá sách bằng gỗ thật lớn dựa vào. Càng đi sâu vào trong, các giá sách càng nhồi nhét đầy ắp nhiều loại sách. Có sách làm bằng giấy, lại có sách bằng lụa, bên cạnh đó là rất nhiều sách bằng thẻ trúc và khắc gỗ. Muốn lấy sách, đa phần là phải mượn vài bộ thang, vì nơi đây trông giống như một toà thư viện khổng lồ.
Kế Duyên cầm một quyển trúc giản với phần chữ viết được khắc bằng đao trong tay trái rồi dùng ngón trỏ tay phải sờ lên phần khắc ấn trên bề mặt thẻ tre; đây là những nội dung từ việc nghiên cứu tinh tượng bao năm một cách rất tỉ mỉ.
“Này, Kế tiên sinh! Ngài xem đi, nơi đây viết rằng: Dựa vào giấc mộng, Trọng Bùi Công dùng việc ngắm sao để kết luận sự biến hoá của tai ách. Thời gian trong này ghi sớm hơn trăm năm so với bản truyền lưu bên ngoài. Nếu như thế, thời gian quả thật là khớp nhau rồi!”
Ngôn Thường cũng cầm một quyển trúc giản trong tay, sau khi đọc thấy nội dung trong đó thì vui mừng kêu to. Kế Duyên và Đỗ Trường Sinh cũng nhao nhao tới gần quan sát.
“Không sai, nói như vậy, Trọng Bùi Công cũng không phải nhân sĩ ở tiền triều trong vòng mười một năm như truyền thuyết, mà là sớm hơn trăm năm...”
“Ừm, đây cũng là một người ba, đáng tiếc nhỉ!”
Lúc Kế Duyên đang cảm thán, bên ngoài chợt có sai dịch của Tư Thiên Giám vội vàng chạy vào tông thất, tìm bên trong một hồi mới gặp được ba người đang đứng tựa vào góc tường xa xa, thế là vội vàng chạy đến hành lễ.
“Bẩm báo Giám chính đại nhân, trong cung phái người tới. Hoàng thượng vội vàng triệu Giám chính đại nhân và Quốc sư vào cung diện thánh, có việc quan trọng cần thương lượng.”
“Hả?” “Hoàng thượng triệu ta vào cung?”
Ngôn Thường và Đỗ Trường Sinh cùng nhìn nhau. Kể từ khi đăng cơ, vị tân Đế này khá lạnh nhạt với bọn họ, nhưng hôm nay tại sao lại đột nhiên triệu kiến? Ngôn Thường đứng dậy, hỏi sai dịch.
“Có biết là vì chuyện gì mà Hoàng thượng triệu kiến ta cùng Quốc sư hay không?”
Sai dịch ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Kế Duyên vẫn đang nhàn nhã đọc trúc giản, cũng không dám hỏi người này là ai, mà thành thật trả lời thượng quan.
“Hồi bẩm đại nhân! Nghe nói hôm nay ngoài cửa Đông có mấy kỵ sĩ giục ngựa đeo cờ trên lưng tiến vào kinh; dường như là chiến sự bên Tề Châu phía Đông Bắc có chiến báo khẩn cấp truyền về.”
“Nếu là chiến báo truyền về, vậy bộ phận được triệu kiến vốn dĩ không phải là Ti Thiên Giám mà?”
Đỗ Trường Sinh cũng bước tới, kinh ngạc hỏi. Kế Duyên lại ngồi dựa vào giá sách rồi khẽ nhíu mày, sau đó nhoẻn miệng cười, nói.
“Vậy cũng chưa chắc! Hai vị đại nhân vẫn nên vào cung sớm đi, miễn cho hoàng Thượng nóng nảy.”
“Vâng.”, “Rõ!”
Hai người liếc nhau lui rồi lùi về phía sau một bước, khom người hành lễ với Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, chúng ta xin cáo lui trước!”, “Đỗ Trường Sinh cáo lui!” . Kiếm Hiệp Hay
Kế Duyên vẫn không ngẩng đầu, phất tay bảo họ rời đi. Hai người lúc này mới dám xoay người, gật đầu với sai dịch truyền lệnh rồi bước nhanh, cùng nhau rời đi.
......
Một khắc sau, Ngôn Thường và Đỗ Trường Sinh cùng nhau có mặt phía trước ngự thư phòng. Thái giám bên ngoài vội vàng vào tiền vào bên trong ngự thư phòng để báo cáo, mà bên trong lại có rất nhiều văn thần võ tướng đang hiện diện tại đấy.
Người bên trong đang tranh luận, thấy có thái giám tiến vào thì Hoàng đế lập tức giơ tay ra hiệu tạm dừng. Thái giám vội vàng khom người bẩm báo.
“Tâu Hoàng thượng, Ti Thiên Giám Ngôn đại nhân và Quốc sư đã đến, đang chờ ở bên ngoài.”
Trên ngôi cao, Dương Thịnh vội nói.
“Truyền bọn họ vào nhanh lên!”
“Tuân chỉ!”
Sau khi thái giám rời khỏi không bao lâu, Ngôn Thường và Đỗ Trường Sinh bèn cùng nhau tiến vào ngự thư phòng. Vừa vào trong, cả hai mới nhận ra có Doãn Triệu Tiên, Doãn Thanh cùng mấy văn thần và võ thần trọng yếu khác ở đây.
“Vi thần Ngôn Thường, bái kiến bệ hạ!”
Ngôn Thường vẫn giữ lễ tiết đúng mức, mà Đỗ Trường Sinh nhờ có thân phận Quốc sư cùng công tích nên chỉ cần nhẹ nhàng hô một tiếng “Bệ hạ” là được rồi.
Dương Thịnh nháy mắt với Doãn Thanh, mà Doãn Thanh cũng gật đầu rồi thay Hoàng đế mở lời.
“Ngôn đại nhân và Đỗ quốc sư, sáng nay chúng ta nhận được quân báo cấp bách bên Tề Châu. Tổ Việt quốc chẳng những liên tục tăng binh, mà trong quân đội của chúng còn có khá nhiều nhân vật từng được Tổ Việt quốc sắc phong là đại thiên sư, đại tế tự... Lúc hai quân giao chiến, quân ta đã bị rất nhiều yêu pháp và quỷ thuật kỳ bí tập kích. Hiện nay, sĩ tốt trong quân đang vô cùng hoảng sợ, còn may là quân ta cũng có kỳ nhân dị sĩ và giang hồ hào hiệp tương trợ, kết hợp với các tướng sĩ dũng mãnh liều mạng mới giữ được thế hoà.”
“Hả? Yêu pháp và quỷ thuật kỳ bí”
Đỗ Trường Sinh là người nhạy cảm nhất với chuyện này, thế nên lập tức kinh ngạc lên tiếng. Lão nhìn về phía Dương Thịnh, hành lễ rồi nói.
“Bệ hạ, có thể cho ta xem bản gốc của chiến báo không?”
Hoàng đế gật đầu rồi nhìn sang thái giám trung niên ở cạnh; gã thái giám bèn vội vàng lấy chiến báo trên bàn giao đến tận tay Đỗ Trường Sinh. Quốc sư thẳng thắn nhận lấy quân báo rồi thoáng đọc qua. Sau đó, lão bấm ngon tay ứa máu, dùng máu ấy để tính một quẻ liên quan đến quân báo này.
“Quốc sư, kết quả như thế nào?”
Nghe hoàng đế hỏi, Đỗ Trường Sinh nhìn lướt qua các văn thần võ tướng xung quanh. Ngày thường, một số đại thần vẫn hay chướng mắt lão ta thì hôm nay cũng đổi hẳn thái độ. Điều này khiến lão cảm thấy vô cùng hưởng thụ, cuối cùng quay sang bẩm báo với Hoàng đệ.
“Hồi bẩm bệ hạ! Thật sự có người tu hành can thiệp, hơn nữa dường như còn dây dưa chặt chẽ với Tổ Việt quốc. Đó là những kẻ chân chính tiếp nhận sắc phong của Tổ Việt quốc, hay nói cách khác chính là triều thần đương triều, đứng giữa vòng phân tranh Nhân đạo cùng Đại Trinh chúng ta. Quái lạ! Thật sự rất quái lạ! Theo lý thuyết, với khí tượng lúc này của Tổ Việt quốc thì vốn dĩ nên là yêu ma quỷ quái lan tràn nơi cảnh nội, yêu tà gây họa, xã tắc lầm thao, cớ sao lại có kỳ nhân dị sĩ đứng ra trợ giúp Tổ Việt quốc tiến quân Đại Trinh như thế này? Hành vi này chẳng khác gì tự bản thân trói chặt với chiếc thuyền rách nát Tổ Việt. Chẳng lẽ bọn chúng cảm thấy là có thể chiến thắng Đại Trinh ư?”
Đỗ Trường Sinh cảm thấy rất vớ vẩn. Tình huống mà kẻ tu hành chân chính tận trung với quốc gia rồi ra tay can thiệp vào đại thống Nhân đạo cực kỳ hiếm thấy ở Đại Trinh, ai ngờ lại xảy ra tại Tổ Việt.
Doãn Thanh liếc nhìn Ngôn Thường và Đỗ Trường Sinh, suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Quốc sư là người trong Tiên đạo, chẳng hay có thượng sách nào không?”
“Thượng sách? Đỗ mỗ là người tu hành, hiện tại chỉ có đến tiền tuyến để trợ giúp quân đội của chúng ta. Về phần thượng sách, đành phải nhờ Doãn công, Doãn đại nhân và các vị tướng lĩnh, quan viên khác suy nghĩ rồi.”
Dương Thịnh đứng bật dậy ngay lập tức.
“Tốt lắm! Có câu nói này của Quốc sư, ta có thể yên tâm rồi!”
Dương Thịnh đã đích thân trải qua việc giải cứu Doãn Triệu Tiên trong vụ việc nghênh đón Thiên tinh ngày trước, thế nên mặc dù Đỗ Trường Sinh nhiều lần nhấn mạnh rằng lão ta chỉ mượn pháp mà thôi, nhưng Hoàng đế vẫn rất tin tưởng vào khả năng của Đỗ Trường Sinh. Trên thực tế, lý do mà y triệu kiến Đỗ Trường Sinh đến đây, thì ngoại trừ lắng nghe ý kiến của lão, đại khái là y cũng muốn lão đích thân nói một câu như vậy. Rốt cuộc, Đỗ Trường Sinh thẳng thắn nói ra tiếng lòng của y, khiến y vui mừng như mở cờ trong bụng.
Lúc này, Ngôn Thường cũng lên tiếng.
“Bệ hạ! Lão thần gần đây quan sát sao trời, biết triều đại đã đến thời khắc mấu chốt. Giờ phút này, chúng ta không thể lo lắng quá nhiều về việc hao tài tốn của, mà nhất định phải đảm bảo đầy đủ cho chiến sự nơi tiền tuyến.”
“Binh lính, áo giáp, vũ khí, xe ngựa, lương thảo... Tất cả đều do Doãn mỗ và các vị đồng liêu điều phối. Đồng thời, quân đội cũng không ngừng chiêu mộ và triển khai thêm. Vã lại, nước ta đã tích lũy nhiều năm nay, không dễ gì mà một sớm một chiều gặp bất trắc. Ngôn đại nhân, xin yên tâm!”
Khi nói điều này, Doãn Thanh tự tin tuyệt đối, mà những người có mặt ở đây cũng rất tin tưởng y. Doãn Triệu Tiên là người duy nhất có ghế để ngồi, giống như Hoàng đế lúc này. Lão chỉ ngồi cạnh, vuốt râu mà không nói lời nào, nhưng âm thầm vui mừng vì hiếm khi được thấy cảnh văn vần và võ tướng lại hợp tác cùng nhau như thế này, lại càng vui hơn khi cả dân gian và triều đình cùng nhau trên dưới một lòng.
Đỗ Trường SInh nhìn thoáng qua Doãn Triệu Tiên, đột nhiên mở miệng nói.
“Thực ra...”
Để rồi lão đột ngột dừng lời.
“Quốc sư, ngươi định nói gì, cứ nói đi. Đừng ngại!”
“Vâng! Đỗ mỗ định đề nghị, bệ hạ có thể chiêu cáo thiên hạ, tìm những kẻ tài ba đến tương trợ. Tuy nhiên, thần đoán là đã có sẵn khá nhiều kỳ nhân dị sĩ đã bắt đầu tham gia rồi…”
“Quốc sư nói rất đúng! Lý đại nhân, ngươi phụ trách việc này nhé!”
“Thần tuân chỉ!”
Hoàng đế có lời, một đại thần trung niên bên cạnh lập tức chắp tay nhận lệnh. Đến thời của Hoàng đế Dương Thịnh mới đăng cơ, các lão thần của tam triều Nguyên Đức Hoàng đế về cơ bản là đã qua đời cả rồi.
Đỗ Trường Sinh đề nghị phương pháp này, thật ra cũng là dư thừa, vì bản thân Dương Thịnh đã sớm nghĩ tới. Chẳng qua, y cố ý nói thế để tặng thể diện cho Đỗ Trường Sinh mà thôi. Nhưng có một điều mà Dương Thịnh không biết đến, vốn dĩ Đỗ Trường Sinh muốn nói như vậy - trên thực tế - chỉ cần Doãn Triệu Tiên đích thân ra tiền tuyến, vậy sẽ hiệu quả hơn cả việc tăng viện một nửa quân lực.
.....
Trong tông thất tại Ti Thiên giám, Kế Duyên vừa cầm trúc giản, vừa cầm bình ngọc Thiên Đấu, ngồi dưới đất mà chậm rãi rót rượu vào miệng mình.
“Vù... Vù... Vù...”
Đôi mắt của xám của Kế Duyên không có tiêu cự, trông rất mơ hồ, nhưng dường như tâm nhãn của hắn lại có thể xuyên qua trăm nghìn sông núi.
“Có người tính toán được nước cờ này của Kế mỗ, mà lại còn ra tay đối nghịch với ta nữa à?”