Người lang y trung niên trở lại từ sân sau với mâm trà đã chuẩn bị sẵn trên tay, nhưng khi bước ra sảnh thì chỉ thấy mỗi sư phụ Đồng Tiên của mình đang xem xét kỹ lưỡng một quyển tập tranh ở đó.
“Ô kìa, sư phụ, Kế tiên sinh đâu?”
Đồng Tiên trả lời mà không nhìn lên, ánh mắt vẫn đăm đăm vào cuộn giấy trên tay:
“Đi về rồi, đang trò chuyện vui vẻ đấy, nhưng đột nhiên ngài ấy đứng dậy rồi nói sắp sửa có khách đến thăm nhà. Sau đó là đi ngay.”
“À...”
Người lang y trung niên thất vọng gật đầu rồi đặt khay xuống bàn chẩn bệnh. Trong lúc rót trà cho Đồng Tiên, y cũng tò mò chú ý vào cuộn tranh.
“Sư phụ, đây là gì thế? Quà của Kế tiên sinh ư?”
“Ừ, sư công của ngươi khi còn sống đã nhờ Kế tiên sinh mang vật này đến cho ta. Nghe nói, quyển sách này chính là một loại dưỡng sinh công rất hiệu quả của Đạo môn đấy. Trong đây mô tả rõ từng yếu lĩnh động tác, không khó cho lắm nhưng quý ở kiên trì.”
Người lang y trung niên bèn hỏi sau khi quan sát một lúc:
“Vậy, chỉ cần nhìn những bức tranh này là có thể học được ư?”
Rốt cục, Đồng Tiên chợt quay đầu nhìn đồ đệ của mình:
“Vớ vẩn, chỉ xem đơn thuần thì làm sao học tốt được? Ngươi phải thực hành, và nếu không hiểu thì đến gặp Kế tiên sinh, nhờ ngày ấy diễn luyện qua một lần.”
“À à...”
Thế là, hai người vừa ngồi uống trà, vừa nghiên cứu quyển sách này suốt cả buổi. Chờ đến khi có người dân đến đây bốc thuốc và xem bệnh, hai sư đồ Đồng Tiên mới bắt tay vào việc chạy chữa tiếp tục.
...
Vào lúc này, Kế Duyên đã trở lại Cư An Tiểu Các, chờ đợi khách từ Ngọc Hoài Sơn đến thăm.
Kế Duyên thực sự không biết chính xác thời gian mà người của Ngọc Hoài Sơn tới cửa, nhưng lại cảm nhận được hơi thở của Ngụy Nguyên Sinh và Ngụy Vô Úy. Nói một cách nghiêm khắc, mặc dù hai người này chưa phải là quân cờ, nhưng cũng đủ tư chất để có thể hình thành nên một quân cờ.
Thông qua việc phụ tử nhà họ Ngụy đến đây ắt hẳn là để tìm Kế Duyên, và thời gian này cũng cách không quá xa với khi hắn gửi hạc giấy, thế nên Kế Duyên có thể mơ hồ cảm nhận được chuyến viếng thăm lần này.
Và hiện tại, không nói đến Ngụy gia ở phủ Đức Thắng, ngay cả ở huyện Ninh An thì cũng không có quá nhiều người biết Kế Duyên đã trở lại. Nếu hai cha con này đến đây, chắc chắn là đi cùng với người của Ngọc Hoài Sơn.
Do đó, Kế Duyên nên về nhà trước một bước, tránh để khách ngỡ ngàng vì vội vã đến rồi gặp cảnh vườn không nhà trống.
Sau khi đến phường Thiên Ngưu, và khi chưa đến gần Cư An Tiểu Các vắng vẻ thì Kế Duyên đã có thể nghe thấy một loạt tiếng ồn ào nhao nhao vang lên. Hiện trạng bát nháo ồn ào này chỉ có thể là do đám chữ nhỏ trong Cư An Tiểu Các đang tám chuyện hoặc đấu võ mồm lẫn nhau mà thôi.
Tuy nhiên, âm lượng của chúng cũng không cao. Nếu người bình thường đi ngang qua cũng dễ dàng phớt lờ, hoặc nghe thấy tiếng ồn ào pha tạp nhưng khó mà tìm ra được nguồn gốc.
“Két...”
Cửa sân bị Kế Duyên đẩy sang một bên, tiếng ồn ào trong sân đột ngột dừng lại.
Sau khi thấy rõ đó là Kế Duyên, bọn chữ nhỏ mới hoàn hồn lại.
“Ây da, là Đại lão gia trở về. Làm ta sợ phát khiếp, còn tưởng bị kẻ nào lắm chuyện phát hiện ra nữa.”
“Tại sao Đại lão gia sao lại bước đi im lặng đến như vậy chứ?”
“Chúng ta ồn ào như vậy, làm sao có thể nghe thấy tiếng bước chân đây?”
“Biết làm gì bây giờ, làm sao ta có thể nhận ra được Đại lão gia?”
“Chúng ta có thể yên lặng một chút nha! Ngươi yên lặng hơn được không? “
“Đương nhiên ta có thể yên lặng! Ngươi mới không thể á, ngươi là kẻ ồn ào nhất!”
“Cái cóc khô, ta mới yên lặng nhất. Ngươi chính là kẻ ồn ào nhất đấy, ngươi ồn ào nhất! Ngươi ồn ào! Ngươi ồn ào!”
...
“Này này... Đừng cãi nhau nữa!”
Kế Duyên nhẹ giọng nói, nhưng thanh âm điềm tĩnh của hắn lại lấn át mọi tiếng ồn ào của bọn chữ nhỏ. Cư An Tiểu Các cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Bọn chữ nhỏ ở khắp mọi nơi, từ trên bàn, cửa ra vào, mặt đất, cây cối...
“Lát nữa sẽ có người của tiên phủ đến đây, các ngươi muốn trở về 'Kiếm Ý Thiếp' hay ở bên ngoài?”
“Ở lại bên ngoài!”
Hiếm khi hàng trăm chữ nhỏ lại đồng thanh nhất trí như vậy.
“Được rồi, cố gắng im lặng một lát, đừng làm phiền người ta, biết chưa?”
“Tuân pháp chỉ của Đại lão gia!”
Chẳng rõ có phải đám chữ nhỏ này học được từ Thổ Địa công của huyện Đông Nhạc dưới chân núi Vân Sơn hay không, nếu có bất kỳ mệnh lệnh nào Kế Duyên phân phó, chúng đều thích sử dụng cách trả lời là “Tuân pháp chỉ” cả. Có lẽ, mấy đứa nhóc này nghĩ rằng cách nói như vậy có thể làm nổi bật hơn sự tôn trọng của bản thân đối với Đại lão gia.
“Ha ha, được rồi, tìm chỗ trốn đi.”
Sau khi nói xong, Kế Duyên cũng không hề lo lắng bọn chữ nhỏ này bối rối vì chuyện hiện tại. Chớ thấy bọn nhóc này suốt ngày ồn ào, thực ra chúng cũng không phải đèn đã cạn dầu đâu.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Kế Duyên, một đám chữ nhỏ lập tức bay lơ lửng trên không trung, lắc lư từ bên này sang bên kia trước khi đồng loạt chạy đến bên trên cây táo lớn.
Ngay cả con hạc giấy nhỏ cũng tham gia vào chuyến bay náo nhiệt lên thân cây táo, nhưng sau đó lại nhanh chóng bay xuống rồi đậu trên vai Kế Duyên. Chính nó truyền tin đến Ngọc Hoài Sơn cơ mà, thế nên không cần phải tránh mặt.
...
Ở một nơi nào đó trên bầu trời giữa phủ Đức Thắng, ba người Cư Nguyên Tử, Dương Minh và Cừu Phong cùng cưỡi gió đạp mây, mang theo ba người khác phi hành. Trong ba người đi theo, có Thượng Y Y - đệ tử của Dương Minh, Ngụy Nguyên Sinh - đồ dệ duy nhất của Cừu Phong và Ngụy Vô Úy - phụ thân của Ngụy Nguyên Sinh.
Vốn dĩ Ngụy Vô Úy không có tên trong kế hoạch viếng thăm lần này, nhưng Ngụy Nguyên Sinh nói với Cừu Phong rằng, phụ thân mình và Kế tiên sinh rất quen thuộc lẫn nhau và còn biết nhau từ rất sớm. Đương nhiên, mối quan hệ của cả hai cũng rất tốt. Cơ duyên mà Ngụy Nguyên Sinh có thể lên Ngọc Hoài Sơn cũng là do Kế tiên sinh đến chỉ điểm cho phụ thân của y, thế nên y mới hỏi ý xem có nên dẫn phụ thân của mình đi cùng hay không.
Đề nghị này dĩ nhiên đã được thông qua. Khi giao tiếp với Kế Duyên, Ngọc Hoài Sơn luôn chủ trương một cách nhất quán, chính là thắt chặt mối quan hệ, làm sao để chèo kéo mối quan hệ và nỗ lực càng thân thiết với Kế Duyên càng tốt.
Theo cách nói của những vị cao nhân ở Ngọc Hoài Sơn, duyên phận chính là duyên phận. Và đôi khi, không cần phải chấp nhất cách thức sinh ra duyên phận, vì tiên nhân cũng phải có ân tình.
Tuy đây không phải lần đầu tiên bay trên bầu trời, nhưng Ngụy Nguyên Sinh vẫn rất cao hứng. Hơn nữa, y còn cao hứng hơn khi điểm đến lần này chính là Cư An Tiểu Các.
“Phụ thân, sư phụ, rốt cuộc thì Cư An Tiểu Các chỉ là khu nhà vườn nhỏ, hay thực sự có động thiên bên trong? Có lẽ nào chiếc giếng vẫn luôn bị lấp kín kia chính là lối vào động thiên, và khi vào trong lại là một thế giới mới nhỉ?”
Ngụy Vô Úy bĩu môi im lặng, còn Cừu Phong suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Về chuyện này, con có thể tự mình hỏi Kế tiên sinh. Chúng ta không tiện nói, nhưng con hỏi thì cũng không sao.”
“Khà khà, sư phụ, người cũng muốn biết lắm, đúng không?”
Cừu Phong im lặng, kể như ngầm đồng ý. Trong khi đó, Cư Nguyên Tử vuốt râu cười nhẹ, ngắm nhìn núi Ngưu Khê gần trong gang tấc.
“Thế núi nơi này tuy dốc nhưng không hiểm, tuy có nhiều đỉnh nhưng không trùng điệp, bao hàm càn khôn ở bên trong. Tên của ngọn núi này là gì thế?”
Ngụy Vô Úy vội vàng mở lời:
“Hồi bẩm Chân nhân, núi này được gọi là Ngưu Khuê. Năm đó, Kế tiên sinh đã cứu chín vị thiếu hiệp ở nơi đây, sau đó cùng nhau xuống núi. Nơi đây rất có thể là địa điểm mà Kế tiên sinh từng ẩn tu.”
Cư Nguyên Tử liếc nhìn Ngụy Vô Úy.
“Ừm, cũng có lý!”
Nói xong, ông ta không thể không quan sát núi Ngưu Khuê cẩn thận hơn, không muốn bỏ sót một ngóc ngách nào. Thế nên, mãi đến khi nhìn đến tảng đá lớn nơi đài ngắm trăng, nếu đánh giá từ xa, Cư Nguyên Tử có trông thấy linh khí đang hội tụ nơi đó, phảng phất có cảm giác óng ánh, thậm chí còn có hơi thở của Thiên uy.
Nhưng nhóm người cưỡi gió đạp mây này cũng không đáp xuống, chỉ là lướt qua xa xa mà thôi. Chủ yếu là, họ sợ mình vi phạm vào một điều kiêng kỵ nào đó của Kế Duyên tại nơi này.
Vị trí mà Ngụy Vô Úy đang đứng là ở cuối nhóm người. Hiện tại, y chắp hai tay ở sau lưng, ưỡn ngực nhìn về sông núi vạn dặm bên dưới, trong ngực dâng lên ngạo khí vô hạn.
'Đây chính là thủ đoạn của tiên nhân đấy. Quyền lực ư, tài phú ư, võ công ư? Chúng làm sao có thể so sánh với khả năng đạp bước bên trên hàng nghìn ngọn núi, ngắm mây bay mà luận chuyện phàm trần?'
Nếu đã thấy núi Ngưu Khuê, vậy khoảng cách đến huyện Ninh An cũng không còn xa lắm. Ngay sau đó, mọi người cũng đã cưỡi mây đến bên ngoài huyện Ninh An.
“Cư chân nhân, sư huynh, mục đích của chuyến đi này là thăm viếng Kế tiên sinh. Để thể hiện sự tôn trọng, tốt hơn là chúng ta nên đáp xuống bên ngoài huyện Ninh An rồi đi bộ đến đó nhé?”
“Cừu chân nhân nói có lý, phải nên như vậy! Chính xác!”
Điều khiển cụm mây hạ xuống tại một cánh rừng đâu đó bên ngoài huyện nhỏ, một lúc sau, cả nhóm người bước ra khỏi khu rừng. Họ đạp bước trên con đường chính dẫn lối vào huyện thành, tiến về phía Ninh An.
Sau khoảng hai khắc, mấy người này đã vào đến huyện Ninh An, tiến gần phường Thiên Ngưu. Vừa nhìn thoáng qua, nhóm khách Ngọc Hoài Sơn chợt nhìn thấy hai câu đối treo ngay cửa của một quán mì ở ngay vị trí mặt tiền.
“Đây là tiệm mì Tôn Ký, là món mì mà Kế tiên sinh rất ưa thích!”
Ngụy Nguyên Sinh mở lời lập tức, trong khi Ngụy Vô Úy cũng nói:
“Đúng vậy, đó là tiệm mì Tôn Ký. Món sở trường của nhà bọn họ là mì lỗ diện và cháo lòng. Đây là quán gia truyền qua mấy đời rồi, cũng nghiên cứu món ăn này liên tục nên mùi vị rất ngon. Theo như mật thám của Ngụy gia chúng ta, Tôn gia có một quy định bắt buộc mỗi khi mở quán bán. Đó chính là, phải giữ lại một phần lỗ diện và lòng, để bất cứ khi nào Kế tiên sinh ghé sang cũng có cái để chiêu đãi ngài ấy.”
Nghe Ngụy Vô Úy giải thích, Cư Nguyên Tử và những người khác cũng than thở liên tục.
“Gia đình này thật sự có phúc lành mà!”
“Đúng vậy, phàm nhân cũng có trí tuệ của phàm nhân.”
“Đi thôi!”
Một nhóm người từ từ tiến lại gần phường Thiên Ngưu. Khi đi qua quán mì Tôn Ký, bọn họ còn chăm chú quan sát thêm chút nữa. Lúc này, Ngụy Nguyên Sinh chợt bước lại trước mặt Tôn Phúc đang bận rộn, chắp tay chào rồi hỏi:
“Xin hỏi vị chủ quán này, chẳng hay Kế tiên sinh có ở nhà hay không? Không biết ngài ấy có đi thăm thú nơi nào trong huyện không thế?”
Nhìn nhóm người này, Tôn Phúc có cảm giác tất cả bọn họ khá là phi phàm, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ khó tả nhưng cũng không dám nói thành lời. Tuy vậy, rõ ràng là bọn họ cũng không có ác ý. Nghe khách lạ hỏi về Kế Duyên, gã lập tức trả lời:
“Kế tiên sinh hẳn là đang ở nhà vào lúc này. Trưa nay, ngài ấy ăn mì xong thì đi dạo trong huyện, nhưng đã trở về cách đây khoảng nửa khắc.”
Ngụy Vô Úy cười nhẹ:
“Cảm ơn chủ quán, đây là chút lòng thành, khó thay cho lời tôn kính!”
Vừa nói, ông ta vừa bước vài bước đến quầy mì rồi đặt hai đồng Ngũ thông bảo xuống.
“Này, này... Không được, không được làm vậy. Ngươi chỉ vừa hỏi một câu thôi mà!”
“Không sao không sao, ngươi cứ nhận lấy. Kể như ta giúp Kế tiên sinh trả tiền một bát mì thôi mà.”
Ngụy Vô Úy gật đầu cười, sau đó lách thân rời khỏi quầy mì, cùng mọi người tiến vào phường Thiên Ngưu.
Chuyện Ngụy Vô Úy xử sự rất khéo léo như thế lại khiến vài người bên cạnh phải nhìn ông ta bằng một cái nhìn khác. Đồng thời, Ngụy Nguyên Sinh nghi ngờ hỏi:
“Phụ thân, tại sao ngài chỉ cho có mười đồng tiền? Tại sao không biếu ông ta hẳn hai lượng bạc?”
Ngụy Vô Úy cười nhìn Ngụy Nguyên Sinh, rốt cuộc thì con trai của ông ta vẫn chưa trải đủ sự đời.
“Haha, Nguyên Sinh, đây chính là đạo lý để đối nhân xử thế. Người kia chỉ có thể lấy mười đồng tiền mà thôi. Tự con suy nghĩ mà xem, tại sao phụ thân phải làm như thế?”
Nghe vậy, dường như Ngụy Nguyên Sinh cũng thầm hiểu ra một vài điều trong lòng.
Những con hẻm ở phường Thiên Ngưu rất ngoằn ngoèo, quanh co, nhưng Cư An Tiểu Các lại ở góc hẻo lánh nhất. Chỉ cần chọn lối đi nào có ít người bộ hành nhất, thế là đúng đường. Một lúc sau, bọn họ đã đến bên ngoài Cư An Tiểu Các, cũng trông thấy cây táo to lớn trông như một loại thực vật phổ thông kia.
“Ở đây.”
Từ già đến trẻ, tất cả mọi người đều vô thức sửa sang lại quần áo, sau đó mới đi tới trước cửa Cư An Tiểu Các. Cửa sân chỉ hơi khép lại, vừa ngẩng đầu là có thể trông thấy tấm bảng mới với nét chữ đậm màu mực đen.
“Thư pháp của tiên sinh quả thật có thể xem như là điệu nghệ nhất, đẹp đẽ nhất và huyền diệu nhất đương thời!”
Ngụy Vô Úy hạ giọng tán thưởng, trong khi Cừu Phong và Dương Minh cũng gật đầu. Lão Ngụy nói xong thì quay lại nhìn một lượt mấy người phía sau trước khi bước đến gõ cửa Cư An Tiểu Các. Trong cả nhóm, chỉ có mỗi Cư Nguyên Tử vẫn nhìn chằm chằm tấm bảng, thỉnh thoảng còn nhíu nhẹ mày.
“Cốc, cốc, cốc…”
“Kế tiên sinh, Ngọc Hoài Sơn trịnh trọng đến thăm viếng ngài đây!”
Kế Duyên đã chuẩn bị sẵn trà và những thứ khác trong sân. Hắn bước đến cửa rồi nhẹ nhàng mở ra. Lúc này, sáu người đứng bên ngoài bèn chắp tay cúi chào.
“Các vị không cần phải đa lễ, xin mời vào. Kế mỗ cũng vừa chuẩn bị trà và đồ ăn nhẹ xong.”
Đến thăm viếng Cư An Tiểu Các thế này lại không có cảm giác như khi đi vào động phủ tu luyện của các vị tiên tu. Ngược lại, ai ai cũng đều tưởng rằng mình là khách của một vị chủ nhà hiền lành.
Cả nhóm vừa chào hỏi, vừa bước vào trong. Họ cùng nhau ngồi xuống trong sân; chỉ có ba vị chân nhân và Kế Duyên ngồi trên ghế đá, trong khi ba người còn lại ngồi trên ghế tựa hoặc băng ghế gỗ.
Kế Duyên không hề làm cao, lại còn tự tay rót trà cho mọi người.
Chén trà đầu tiên dĩ nhiên là dành cho Cư Nguyên Tử, người có tu vi cao nhất trong số những vị khách đến từ Ngọc Hoài Sơn. Ấy thế mà, hành động này lại khiến vị Đại chân nhân tu hành qua biết bao năm dài tháng rộng này phải lo lắng.
“Cảm ơn tiên sinh!”
Nhưng sau khi nói lời cảm ơn, vừa định uống một ngụm nhưng khi chưa kịp chạm miệng vào tách trà thì ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên thân cây táo. Mãi một lúc sau, Cư Nguyên Tử mới cúi đầu xuống.