Biên: Tiểu Duyên
Bạch Ngọc Sách
***
Hơn một tháng sau, trong một hậu hoa viên trong Long cung Thủy phủ Thông Thiên Giang, Kế Duyên ngồi đối diện lão Long ở trước bàn trong hoa viên. Lần này phía trên vẫn chưa bày bàn cờ, chỉ có nước trà điểm tâm mà thôi.
Kế Duyên và ba con rồng Ứng gia cũng mới trở lại nơi này ngày hôm qua. Nhưng chuyện điều tra Long Thi Trùng cùng với chuyện trước đó nhìn thấy Phù Tang Thần Thụ và mặt trời Kim Ô tạm thời không cần bọn họ phí tâm. Lão Hoàng Long Hoàng Dụ Trọng sẽ phụ trách báo cáo việc này cho Long tộc. Kế Duyên bọn họ có thể vui vẻ nghỉ ngơi rồi.
Giờ phút này, Kế Duyên đang lấy Giải Trĩ họa quyển từ trong tay áo ra, đặt ở trên bàn, chậm rãi mở ra. Trong thủy phủ, sóng nước nhu hòa trong suốt cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì với bức tranh. Lão Long ở một bên cẩn thận nhìn chằm chằm Giải Trĩ sống động như thật trên bức tranh, vừa ném một nắm quả mọng vào miệng nhai nuốt.
Nhìn Giải Trĩ không chút phản ứng, Kế Duyên đưa tay khoác lên bức tranh, từ từ độ vào một ít pháp lực. Nhìn Giải Trĩ trên bức tranh càng ngày càng sinh động, màu sắc cũng dần dần tươi sáng, sau đó trầm giọng mở miệng.
“Giải Trĩ, có gì muốn nói với Kế mỗ không?”
Những lời này của Kế Duyên nhìn giống như đang đặt ra một câu hỏi không rõ ràng, nhưng thực ra là có nguyên nhân. Lúc trước khi quan sát Phù Tang thần thụ, Kế Duyên đã từng không chỉ một lần lấy Giải Trĩ họa quyển ra, nhưng mấy lần kia, Giải Trĩ họa quyển cái gì cũng không có phản ứng.
Kế Duyên hỏi xong, sau đó đợi một hồi. Bức tranh vẫn chẳng có phản ứng gì như cũ. Lão Long nhìn Kế Duyên một cái, giống như Kế Duyên, khóe miệng cũng lộ ra tươi cười.
“Giải Trĩ, trước đây ngươi cũng nhìn thấy cây Phù Tang và mặt trời Kim Ô rồi hả?”
Đợi một hồi, bức tranh vẫn không có phản ứng. Kế Duyên và lão Long liếc nhìn nhau, người sau khẽ gật đầu. Sau một khắc, Kế Duyên vung tay áo quăng ra một cỗ thi thể, to ước chừng bằng mấy cái bàn lớn. Đây chính là loại quái vật tập kích bầy rồng bên ngoài Hư Thang cốc.
“Hả?”
Giải Trĩ trên bức tranh đột nhiên phát ra một tiếng nghi hoặc, Kế Duyên cầm bức tranh lên, nhắm ngay thi thể quái vật này.
“Muốn nói gì không?”
Trên họa quyển bắt đầu bốc lên làn sương mù màu đen. Hộp sọ của Giải Trĩ đã kề sát vào mặt ngoài bức tranh, phảng phất như sắp chui ra khỏi bức tranh.
“Hổ Giao? Bộ dáng quỷ này nhiều lắm cũng chỉ giống có sáu phần, cũng nhỏ hơn một chút... Rút huyết tủy cho bổn đại gia!”
Hổ Giao? Trong lòng Kế Duyên không có ấn tượng với Hổ Giao, nghe giống như Giao Long, nhưng tên Giải Trĩ này vậy mà nói giống có sáu phần. Chẳng qua Kế Duyên tạm thời đè xuống những suy nghĩ này. Hắn nhìn Giải Trĩ trong bức tranh, nói.
“Ngươi đến tột cùng chỉ là một bức họa, hay là có chỗ đặc thù gì khác, người vẽ ngươi là ai?”
“Rút huyết tủy cho bổn đại gia, rút huyết tủy cho bổn đại gia!”
Giải Trĩ lại bắt đầu lặp lại lời nói. Kế Duyên nhíu mày, cảm thấy Giải Trĩ này lại giả ngu. Lần này hắn cũng lười đánh cược tâm tính gì đó với Giải Trĩ, trực tiếp phát lực trên tay, liền thu bức tranh lại, cũng không cho Giải Trĩ thời gian phản ứng.
“Ách, Kế tiên sinh, vì sao trực tiếp thu hồi bức tranh?”
Lão Long ở bên cạnh có chút nghi hoặc. Lão cho rằng Kế Duyên sẽ có một phen đối thoại cùng Giải Trĩ trên tranh. Mà Kế Duyên cũng không gạt lão Long, nhìn bức tranh nói thẳng.
“Mặc dù Giải Trĩ là loài thú công chính, nhưng không thể tin hết được. Trong họa đồ này có thể là một con Giải Trĩ chân chính, không thể trợ giúp nó mãi. Thần thú thượng cổ nổi danh này không thể nói chuyện như với yêu vật bình thường. Ứng lão tiên sinh đã từng thấy mặt trời Kim Ô. Giải Trĩ tất nhiên không thể sánh bằng Kim Ô, nhưng cũng không phải là bình thường. Nếu Giải Trĩ này ở trước mặt chúng ta tiếp tục giả ngu, Kế mỗ tất nhiên không có khả năng giúp đỡ Giải Trĩ này rồi.”
Lão Long thần sắc hiểu rõ, hồi tưởng lại sự chấn động lúc nhìn thấy Kim Ô, tự nhiên cũng xem trọng Giải Trĩ hơn vài phần.
“Kế tiên sinh lo lắng có lý, mời dùng trà.”
“Mời.”
Trong lúc hai người thưởng trà, Ứng Nhược Ly cũng vào viện. Nàng vừa mới từ miếu tự Thông Thiên giang của mình trở về.
“Cha, Kế thúc thúc, ta đã trở về.”
Lão Long chỉ vào vị trí bên cạnh bàn.
“Ngồi đi, kể một chút về sự thay đổi trong ba năm.”
Ứng Nhược Ly đến gần trước bàn rồi ngồi xuống, kể chuyện mình hiểu rõ nhất. Đây cũng không phải là chuyện nội bộ long tộc gì, cũng không phải Thần đạo đại sự, thậm chí không có bao nhiêu quan hệ với tu hành, chủ yếu là chuyện Đại Trinh xảy ra trong ba năm qua.
Đối với những người tu hành mà nói thì ba năm rất ngắn ngủi, đối với nhân gian mà nói dài không dài nói ngắn không ngắn. Có hai chuyện đáng để Ứng Nhược Ly nhấn mạnh. Thứ nhất là Đại Trinh Hồng Vũ Đế băng hà một năm trước. Tân đế kế vị không có phong tôn hào cho mình như mấy đời hoàng đế trước. Chịu ảnh hưởng từ sự giáo dục của Đế sư Doãn Triệu Tiên từ nhỏ, tân Đế cho rằng nếu không phải ái mộ hư vinh, không phải đế vương kiệt xuất thì không thể có tôn hào, mình mới kế đại bảo, không có tư cách kia.
Ứng Nhược Ly từ từ nói xong chuyện đầu tiên. Kế Duyên buông chén trà xuống, mặt lộ vẻ suy nghĩ, cảm thán nói.
“Phải không, Hoàng đế Hồng Vũ đã chết rồi...”
Lúc trước Kế Duyên đã nhìn ra số mệnh Dương Hạo không thịnh, nhưng sau khi cùng nhau tiến vào câu chuyện “Chồn hoang xấu hổ” thì đã tốt hơn một chút, không nghĩ tới vẫn chỉ có thể chống đỡ thêm hai năm đã băng hà.
“Chuyện thứ hai, ừm, Kế thúc thúc, phụ thân, các người có lẽ cũng đoán không ra, Tổ Việt quốc xuất binh đánh Đại Trinh.”
Ứng Nhược Ly mới nói xong, lão Long ngược lại không có phản ứng gì, Kế Duyên thì rõ ràng sửng sốt.
“Hả? Tổ Việt quốc xuất binh đánh Đại Trinh?”
Kế Duyên không nghĩ tới chuyện này, nếu là ngược lại thì còn có khả năng. Làm sao mà Tổ Việt quốc có thể là nước đầu tiên phá vỡ hiệp ước đình chiến và xuất binh đánh Đại Trinh chứ?
“Đúng vậy, hơn nữa Kế thúc thúc, ngay sau khi Hồng Vũ Đế băng hà nửa năm, Tổ Việt quốc khởi binh tám vạn quân, tự xưng là hùng binh ba mươi vạn, hai tháng công phá mười ba trại sáu quan ở biên thùy của Đại Trinh, giết vào Tề Châu. Một nửa Tề Châu đã rơi vào tay giặc...”
Nghe được tiến triển này, Kế Duyên thậm chí còn cảm thấy có chút kịch tính hóa. Tổ Việt quốc loạn trong giặc ngoài, vậy mà có thể đạt tới thành quả chiến đấu này? Đây có phải là lần đánh cược cuối cùng của Tổ Việt quốc không?
“Vậy phản ứng của Đại Trinh như thế nào?”
Kế Duyên nhíu mày hỏi như vậy. Ứng Nhược Ly biết Kế thúc thúc khá quan tâm chuyện của Đại Trinh, cho nên đương nhiên sẽ trả lời thành thật và tường tận.
“Cả nước Đại Trinh quần chúng phẫn nộ, từ sĩ hào hương thân cho tới lê dân bách tính, đều tức giận việc Tổ Việt tấn công. Có người cầu phúc trong miếu của ta, có rất nhiều người cầu cho Đại Trinh chiến sự thắng lợi, hiện giờ ngay cả không ít nho sinh cũng ném bút tòng quân, càng không thiếu nho sinh tùy thân bội kiếm...”
“A….”
Kế Duyên chậm rãi gật đầu, lão Long ở bên cạnh nở nụ cười.
“Hắc hắc, có chút ý tứ. Lão hủ tuy không có quá nhiều hứng thú với chuyện nhân gian, nhưng cũng biết Nhân đạo Tổ Việt quốc có hàng ngàn vết nứt; nghe ý tứ của Nhược Ly, Đại Trinh mà cũng chịu thiệt thòi lớn ư?”
Kế Duyên đã bấm ngón tay tính toán. Chuyện liên quan đến số mệnh Nhân đạo cũng khó nói, tính chuyện tương lai khó khăn, nhưng tính sơ qua thì cũng không cần tốn quá nhiều khí lực, có thể hiểu được một phương hướng đại khái.
“Nói trắng ra vẫn là biên quân Đại Trinh khinh địch, lại có tâm tính vô tâm nên mới chịu thiệt thòi lớn.”
Bấm ngón tay tính toán không giống xem video. Trong tình huống mà phạm trù gieo quẻ quá lớn như vậy, ắt hẳn khó mà nhìn rõ được một chi tiết tuyệt đối chính xác nào, nhưng muốn biết đại khái thì không thành vấn đề. Nói tóm lại, cho dù là trong quân Đại Trinh thì dường như mỗi người đều cho rằng tình hình của Tổ Việt cực kém, căn bản không có lá gan tấn công Đại Trinh, càng cho rằng quân đội hiện tại của Tổ Việt quốc sẽ không có sức chiến đấu gì, kết quả vì khinh địch mà thất bại.
Nghe được hai chuyện này, Kế Duyên khẽ thở dài, trực tiếp đứng dậy cáo từ. Lão Long cũng không giữ lại, chỉ là đưa một hũ Long Tiên Hương nhỏ đáp ứng lúc trước cho Kế Duyên. Chỉ là cho dù không có chuyện Ứng Phong, vốn dĩ phần rượu này cũng là tính toán muốn cùng uống với Kế Duyên.
Ra khỏi Thủy phủ, đạp sóng cưỡi sương mà bay đi. Không bao lâu sau, Kế Duyên đã đáp xuống bên trong Kinh Kỳ Phủ thành.
Đường phố vẫn phồn hoa như trước, vẫn náo nhiệt phi phàm như cũ. Kế Duyên đi trên đường, người đi đường, thương nhân qua lại không dứt.
“Bán bánh bột ngô, bánh ngọt mới ra lò, hồ lô đường phèn, vừa chua vừa ngọt...”
“Cung tiễn, bán cung tiễn, một cường cung bằng đá, ngoài trăm bước có thể phá áo giáp tặc tử Tổ Việt!”
…
Kế Duyên đi trên đường, trong tai là các loại tiếng đối thoại ồn ào náo nhiệt cùng tiếng rao bán. Tầm mắt du ngoạn khắp phố phường. Tuy rằng mơ hồ không rõ, nhưng thoạt nhìn trong thời tiết đầu mùa đông này, trong đám người ăn mặc giống nho sinh thì cứ mười người là có tám người mang bội kiếm ở bên hông. Kế Duyên hắn đây ngược lại có vẻ khác biệt.
Đột nhiên, bên ngoài trà lâu cách đó không xa, có tiểu nhị lớn tiếng quát ra bên ngoài.
“Có tin tức biên quân, bản trà lâu có tin tức biên quân, phàm là trà lâu gọi một bàn trà sẽ được tặng một phần bánh…”
“Cái gì, tin tức biên quân? Đi xem một chút, đi nào!”
“Chờ ta một chút, nhớ giữ một chỗ, giữ một chỗ nha!”
…
Trên đường phố nghe được thanh âm này, rất nhiều người bắt đầu chuyển động. Một số người bán hàng rong dặn dò người bán hàng rong bên cạnh hỗ trợ trông coi quầy hàng, còn mình thì nhanh chóng chạy về phía thanh âm náo nhiệt. Những người đọc sách và người đi đường cũng như thế.
Bước chân Kế Duyên dừng lại, sau đó cũng tăng tốc độ đi về phía trước. Chờ đến khi hắn đến bên cạnh trà lâu kia, ở bên trong đã sớm hết chỗ, nhưng vẫn còn có những người khác đang đi tới đây. Bàn ở trà lâu vốn là bốn người ngồi một bàn, hiện tại ít nhất chen chúc tám chín người, ngoài ra còn có nhiều người ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh hành lang, hoặc là dứt khoát đứng luôn. Dường như trong tay mọi người đều cầm một cái chén trà, người hầu trà bưng ấm châm trà cho từng người.
Trà lâu gần như bị vây kín đến mức nước chảy không thông. Mấy người hầu xách ấm rót trà chung quanh quả thực giống như nhân viên bán vé xe buýt bản lĩnh cao siêu trong trí nhớ kiếp trước, ở trên xe chật chội không chịu nổi vẫn có thể làm cho tất cả mọi người mua đủ vé. Ngoại lệ duy nhất chính là một cái bàn bên cạnh quầy, bên kia có một nho sĩ trung niên cầm quạt giấy.
“Các vị, bọn chuột nhắt Tổ Việt khi dễ Đại Trinh ta quá đáng! Thừa dịp biên quân ta không chuẩn bị, bọn chúng giết vào Tề Châu. Tổ Việt quốc rung chuyển. Mấy kẻ gọi là quân sĩ quả thực giống như tặc phỉ, thiêu giết cướp bóc ở Tề Châu, dẫn đến Tổ Việt quốc càng ngày có càng nhiều phỉ binh nhập cảnh. Triều đình ta cho mấy lộ đại quân chạy về Tề Châu, quân tiên phong đã đánh mấy trận với đám phỉ Tổ Việt!”
“Một đám hỗn trướng! Đúng vậy, ta hận không thể lên chiến trường báo thù cho quốc gia!”
“Triều ta an ổn thái bình, quốc lực cường thịnh, đám chuột nhắt Tổ Việt không chút cảm kích việc triều đình ta đối xử rộng lượng với chúng, dám tự tìm đường chết!”
Trong lúc nhất thời, trong trà lâu, quần chúng phẫn nộ.