Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
"Có phải rất uy phong không?"
Kế Duyên giống như có thể nhìn thấu ý nghĩ của Hồ Vân vậy. Hắn trực tiếp hỏi giỡn một câu, liền thấy xích hồ gật đầu như bằm tỏi.
"Đúng vậy đúng vậy, tên to con này nhìn thật là lợi hại, cứ như thể nó có thể đánh ngã cả Lục Sơn Quân được ấy..."
Hồ Vân nhìn Kim Giáp Lực Sĩ, lại nhìn Kế Duyên. Lúc đầu nó cũng cảm thấy kể cả Kế tiên sinh cũng đánh không lại tên to con này. Nhưng nghĩ đến Kim Giáp Lực Sĩ uy phong này là do Kế tiên sinh làm phép tạo ra, lại cảm thấy vẫn là Kế tiên sinh lợi hại.
Kế Duyên lắc đầu.
"Lục Sơn Quân chỉ cần biết lai lịch của lực sĩ này, cho dù không dùng thủ đoạn cao minh gì, mà chỉ dùng chút sức là có thể xoay lực sĩ này như chong chóng."
Kế Duyên vuốt vuốt mi tâm để làm dịu cảm giác mệt mỏi. Giờ xem ra, với chút đạo hạnh nho nhỏ của Đỗ Trường Sinh và sư phụ của y, dùng hai đời người có thể luyện chế ra tổng cộng sáu tấm đã coi như là rất hiếm thấy. Hơn nữa, lực sĩ chi pháp trước đó còn lâu mới sánh bằng cái mà Kế Duyên thôi diễn ra, dù chỉ là 108 trang người giấy nhưng có lẽ mỗi lần luyện chế đều là vô số tâm huyết.
Sửa sang lại một chút vụn mảnh và công cụ trên bàn giấy, Kế Duyên cầm cái sàng vào trong phòng.
Hồ Vân nhìn Kim Giáp Lực Sĩ không nhúc nhích, vội đi theo Kế Duyên cùng vào nhà, miệng nói không ngừng.
"Kế tiên sinh, Kế tiên sinh, thuật pháp này tên là Kim Giáp Lực Sĩ Thần Phù sao?"
Kế Duyên quay đầu nhìn lực sĩ khôi ngô vẫn đứng yên ở bên ngoài, trả lời xích hồ.
"Xác thực có thể gọi như vậy, cũng có thể gọi là Hoàng Cân Lực Sĩ."
Xích hồ vươn đầu ra ngoài cửa cẩn thận nhìn một cái, quả thật có thể nhìn thấy phía trước và sau cự hán khoác giáp kia đều mang khăn vàng.
"Vậy tại sao không phải là khăn đỏ chứ? Ta thích màu đỏ, tựa như màu lông của ta vậy, rất đẹp!"
Trong khi nói chuyện, Hồ Vân còn vẫy vẫy cái đuôi chính mình về phía cự hán. Bây giờ, toàn bộ bộ lông của nó có màu đỏ rực không chút tạp sắc, quả thực rất đáng chú ý.
Đương nhiên, Kim Giáp cự hán không có bất kỳ phản ứng nào trước động tác này, cứ như đôi mắt của gã chỉ đang nhìn vào khoảng không trước mặt mình vài bước chân.
Kế Duyên cũng không tức giận với động tác châm chọc của Hồ Vân, kiên nhẫn giải thích.
"Hoàng chính là huyền sắc, chồng giấy vàng này cũng không phải giấy bình thường, mà đã nạp một tia Thổ Linh. Dù cực ít nhưng lại có được tính chất trung chính trang nghiêm của đất, hùng hậu cứng sâu lại có tính dẻo để tạo hình. Có câu sức mạnh bắt đầu từ đất, lực sĩ đứng trên đại địa, chỉ cần pháp lực chưa cạn thì sức lực vô cùng lớn..."
Vừa nói đến đây, tựa như là nhận được gợi ý nào đó từ Kế Duyên, Kim Giáp Lực Sĩ chậm rãi khom bước nắm chặt quyền, sau đó đột nhiên đánh ra một quyền về phía bầu trời.
"Ô.... Rầm..."
Nắm đấm xé rách không khí, đánh cho khí lưu ở chung quanh hơi chấn động.
"Rầm rầm rầm......"
Một quyền này mang theo một trận gió cuốn lên trên, làm cho cây táo nghiêng ngả, một ít tuyết mỏng đọng giữa gân lá cũng đều liên tục rơi xuống.
Hồ Vân ngơ ngác nhìn một màn này, tim đập loạn xạ, cũng đột nhiên ý thức được ý tứ trong lời nói của Kế tiên sinh.
"Nói cách khác, nếu tên to con này bị đánh bay lên không trung sẽ lập tức trở nên yếu đi ạ?"
Nghe được câu nói vô thức này của Hồ Vân, Kế Duyên cũng hơi sững sờ, nhìn chằm chằm xích hồ còn đang ngắm nghía lực sĩ mạnh mẽ kia.
"Quả đúng như lời của ngươi nói, lực sĩ nếu không thể đạp địa, nguồn sức mạnh chỉ còn dựa vào pháp lực của người thi thuật triệu hoán, khó có thể kéo dài, xem ra đây là một nhược điểm của thuật này..."
Kế Duyên dừng nói, cất kỹ những tờ giấy vàng. Hắn đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, mới tiếp tục nói.
"Nhưng nếu lực sĩ đạp địa, cũng không dễ dàng bị ném lên như vậy, ừm, chuyện này không được tuỳ tiện nói cho người ngoài biết, hiểu không?"
Hồ Vân nhìn bộ dáng đáng sợ "người sống chớ vào" của lực sĩ, nó nghĩ lời của Kế tiên sinh tuyệt đối có đạo lý, bèn gật đầu trả lời.
"Biết ạ!"
Xích hồ còn định sau này mình sẽ có thể tiếp tục chơi đùa với Kim Giáp Lực Sĩ uy phong nữa, dù Kế tiên sinh không bảo thì nó cũng sẽ không có đi nói lung tung.
"Kế tiên sinh, ta có thể sử dụng cái này được không, hay nhất định phải pháp lực thâm hậu như ngài ạ?"
"Ngươi muốn luyện phù hay dùng phù? Ha ha, nếu như là luyện phù thì ngươi cũng đừng nghĩ, nếu như là dùng phù, dựa vào tinh huyết cũng có thể miễn cưỡng sử dụng, chỉ là như vậy có chút tổn hại khí."
Kế Duyên cũng chưa nhìn thật kỹ Kim Giáp Lực Sĩ này. Trên thực tế, khăn vàng trước và sau người của lực sĩ còn có tác dụng khác, vừa có thể phụ giúp chống đỡ thân thể, lại có năng lực trói buộc.
"Chung quy mà nói, thật hài lòng."
Chẳng qua, nếu như người giấy hư hại, vậy thì một cái Kim Giáp Lực Sĩ cũng sẽ không còn. Kế Duyên cảm thấy, tương lai nếu có thể tu luyện môn thuật pháp này tới "Sinh chi vô cùng, tiêu chi lấy hư" thì tốt.
Dùng vô số trang giấy để luyện thành lực sĩ, sau cùng lại đem lực sĩ Thần Phù tiêu tan vào thiên địa, tránh được nguy cơ tiêu hình của Thần Phù, khi đó mới đạt đến mức độ tiếp cận chân chính của một Kim Giáp Lực Sĩ sống động.
Nghĩ tới đây, Kế Duyên vẫy tay, Kim Giáp Lực Sĩ trong nội viện lập tức biến mất, lại hóa thành một người giấy màu vàng, bay trở về trong tay của hắn.
Nhìn thấy trang giấy người biến mất trong tay áo của Kế Duyên, Hồ Vân lộ ra ánh mắt hâm mộ mãnh liệt.
"Trời sắp tối rồi, cũng không còn sớm nữa, ngươi mau trở về núi. Lục Sơn Quân đã nói phải ở cùng với ngươi đón xuân, chính là dự định giúp ngươi một tay, về sớm làm chút chuẩn bị đi."
Kế Duyên phất phất tay đuổi hồ ly, cũng không phải hắn không muốn Hồ Vân đợi ở đây, mà là không hi vọng Hồ Ly đến lúc đó trở về quá vội vàng, hoặc là vì thế mà khiến cho Lục Sơn Quân phân tâm.
"A..."
Hồ Vân lên tiếng, ló đầu nhìn về phương hướng mà Kế Duyên thu hồi giấy vàng và cái kéo, do dự một chút vẫn bước ra sân nhỏ.
"Cái kia, Kế tiên sinh, ta đi trước, cái kia, cái lực sĩ Thần Phù kia... Có thể cho ta mượn xem mấy ngày không?"
"Không được!"
"A..."
Hồ Vân đi mấy bước bèn quay đầu lại, cuối cùng vẫn đi đến vị trí cửa viện, kiễng chi sau duỗi trảo kéo then cài cửa, mở cửa đi ra.
Xích hồ vừa đi, trong nội viện lập tức an tĩnh không ít.
Nghe tiếng chó sủa từ xa truyền đến, Kế Duyên bật cười một tiếng, đi vào trong nội viện cất đi cái chén sành mà Hồ Vân vừa ăn mật ong xong.
Vào bếp, hắn dọn dẹp nồi và mấy nhánh củi. Trong bếp còn có một số trứng gà, củ cải, một đầu cá ướp muối. Dầu gì cũng là đêm ba mươi, lại vừa ngủ xong một giấc, Kế Duyên dự định khai bếp nấu ăn.
Một bát trứng tráng, một bát củ cải hầm cá ướp muối, cộng thêm một nồi cơm, hương vị thế mà cũng không tệ, ngược lại có chút hối hận không kêu Hồ Vân ở lại để cùng nếm thử.
Màn đêm buông xuống, đến thời khắc tống cựu nghênh tân, Thanh Đằng Kiếm khoan khoái bay lên không trung, bay thẳng tới Ngưu Khuê Sơn. Trong tiếng hổ gầm thét, từ không trung, nó chém xuống một tiểu đóa vân khí tân xuân.
Vạn vật tân xuân, thai cốt hóa sinh.
...
Vào ngày mùng một âm lịch, Kế Duyên vẫn còn đang ở trong chăn nghe tiếng pháo nổ đùng đùng vang khắp huyện Ninh An. Chẳng qua, thứ làm cho hắn rời giường là một trận tiếng bước chân đang tiếp cận Cư An Tiểu Các.
"Cộp cộp cộp... cộp cộp cộp.."
"Xin hỏi Kế tiên sinh có ở nhà không? Ta là gia phó của Ngụy thị ở Đức Thắng Phủ, phụng lệnh của gia chủ, đến đây cung thỉnh tiên sinh!"
Kế Duyên mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng, một đêm tuyết rơi khiến cho cảnh tượng trước mặt toàn là tuyết trắng muốt.
Nghe thấy nội viện phát ra tiếng động, hai người bên ngoài cũng không gõ cửa nữa, mà lẳng lặng chờ ở ngoài viện.
"Két..."
Kế Duyên mở cửa viện, nhìn thấy hai hán tử phong trần mệt mỏi ở bên ngoài, giữa râu tóc của cả hai còn dính sương trắng, khuôn mặt lạnh đến mức đỏ bừng, đỏ thêm tí nữa thì giống y hệt như Kim Giáp Lực Sĩ của hắn rồi.
Bọn họ chịu đựng cơn gió lạnh không ngừng thổi, thay phiên cưỡi bốn con ngựa, lao vụt suốt hai, ba trăm dặm đường. Sau một ngày đêm không nghỉ, cả hai đã chạy tới huyện Ninh An.
"Bái kiến Kế tiên sinh!"
Nhìn thấy Kế Duyên mở cửa, hai người vội vàng hành lễ.
"Ngụy gia chủ xuống núi rồi sao? Mời hai vị vào uống ngụm trà nóng từ từ nói chuyện."
Hắn nhìn ra được hai người này có võ công không tầm thường, nhưng dù sao cũng không phải làm bằng sắt, hiện tại đang có chút run rẩy.
Bọn họ cũng không chối từ, vào cửa nhìn kỹ nội viện của Tiểu Các. Một cây táo lớn phủ đầy tuyết vẫn xanh tươi, một cái giếng bị tảng đá che lại, một bàn đá cùng bốn cái ghế đá, chung quanh cũng chỉ là phòng ốc bình thường.
"Đây chính là nơi ở của thế ngoại cao nhân sao?"
Sau khi ngồi ở phòng khách của nhà chính uống trà nóng, dưới sự dò hỏi của Kế Duyên, hai người mới kể rõ chi tiết tình hình của Ngụy gia.
"A, Y Y cùng tiểu tử kia cũng tới?"
"Đúng vậy!"
Hai người bưng lấy chén trà để ủ ấm tay, sau đó uống một ngụm. Một ngụm nước trà vừa vào trong bụng, ngoại trừ thanh đạm, còn có một dòng nước ấm từ dạ dày chảy khắp toàn thân, dần dần xua tan đi sự giá lạnh của đoạn đường này.
Bọn họ không đợi ở Cư An Tiểu Các quá lâu, sau khoảng nửa khắc đồng hồ bèn cáo từ rời đi.
Kế tiên sinh đồng ý tân xuân sẽ ghé chơi, hai người kia phải lập tức trở về thông báo cho gia chủ, để sớm chuẩn bị.
Đến cửa viện của Tiểu Các, đưa mắt nhìn hai người cưỡi ngựa rời đi, Kế Duyên suy nghĩ một chút, rồi xoay người đóng kỹ tất cả cửa sổ trong nhà. Sau đó, hắn trực tiếp ở trong nội viện nhảy một cái, bay lên không trung, cưỡi mây đi đến Đức Thắng phủ thành.
Rất nhanh, Kế Duyên đã đặt chân đến con phố của Đức Thắng Phủ, đồng thời dạo bước đến ngoài cửa Ngụy phủ.
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, vừa hay Y Y, Quan Hoà, Ngụy Nguyên Sinh - ba người cùng mấy hạ nhân đến ngoài cửa phủ buộc chuỗi bánh pháo, rõ ràng là chuẩn bị xuất phủ đốt pháo.
Dù đã nhiều năm không gặp Kế Duyên, nhưng bất luận là Ngụy Nguyên Sinh hay là Thượng Y Y và Quan Hoà, đều vừa thấy liền nhận ra hắn.
"Kế tiên sinh!" "Kế tiên sinh đến rồi!"
Ngụy Nguyên Sinh vội vàng nắm lấy chuỗi bánh pháo trong tay của gia nhân ở bên cạnh, nói với gã.
"Nhanh báo cho cha ta biết."
"Rõ!"
Đám gia nhân vừa đi, Ngụy Nguyên Sinh trực tiếp nhảy vọt từ cửa phủ đến giữa đường.
"Kế tiên sinh mau tới, chúng ta cùng nhau đốt pháo!"
Kế Duyên khẽ gật đầu với Quan Hoà và Thượng Y Y đang có chút câu nệ, lại nhìn về Ngụy Nguyên Sinh. Mấy năm không gặp, tiểu tử này đã có được nền móng rất vững.