Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Hoàng cung kim điện có vẻ rất yên tĩnh. Sau khi Sở Như Yên và Tuệ Đồng đều thu lễ, hoàng đế trên long ỷ hứng thú nhìn hòa thượng Tuệ Đồng; cả kim điện đều đang chờ Hoàng đế nói chuyện.
“Mặc dù cô sống tại kinh thành Thiên Bảo quốc lâu nay, nhưng đại danh của Đại Lương tự vẫn vang dội như cũ tại nơi này. Phương trượng của Pháp Duyên tự trong thành từng nói, Đại Lương tự chính là thánh địa Phật môn, Tuệ Đồng đại sư lại là đại đức cao tăng; hôm nay vừa thấy, đại sư còn trẻ hơn so với dự đoán của cô nữa. Chẳng lẽ đây thật sự chính là phản phác quy chân? Ta còn nhớ rõ, có một vị ái khanh trong đại điện đã từng đi tới Đại Lương tự và đã gặp qua đại sư cách đây nhiều năm, không rõ là vị nào.”
Lúc nói chuyện, Hoàng đế nhìn lướt qua văn võ quần thần. Trong nhóm văn thần, có một người đi ra khỏi hàng, hành lễ đáp.
“Hồi bẩm bệ hạ, chính là vi thần. Năm ngoái, thần đã từng đề cập đến trong xuân yến, không ngờ bệ hạ còn nhớ rõ.”
Vị đại thần này có tóc hoa râm ở hai bên, bộ râu dài gần bằng cả cánh tay, bộ dáng ôn tồn lễ độ.
“À, là Lưu ái khanh. Lưu ái khanh, còn nhớ đến Tuệ Đồng đại sư không?”
Kỳ thật, Hoàng đế Thiên Bảo quốc hơi không tin vị hòa thượng trước mắt chính là cao tăng Tuệ Đồng với đại danh đỉnh đỉnh. Kẻ này trông quá mức tuấn tú trẻ trung. Tuy Tuệ Đồng đại sư có “mỹ” danh khắp nơi, nhưng vị hòa thượng này nhìn thế nào cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi, thậm chí nghĩ rằng y chưa ‘nhược quán’ cũng có thể đúng.
Vị văn thần họ Lưu này chắp tay với Tuệ Đồng, một lần nữa hướng về phía Hoàng đế.
“Hồi bệ hạ, hơn ba mươi năm trước, vi thần từng làm việc xảy ra sai sót nên lún sâu vào vũng bùn, sau đó bị điều động đến biên cảnh Điền Hải phủ. Khi ấy, vi thần từng đi qua Đình Lương quốc Đồng Thu phủ, ở lại Đại Lương tự ba ngày, cũng gặp qua Tuệ Đồng đại sư. Phong thái của đại sư vẫn giống như năm đó.”
“Ba mươi năm...”
Hoàng đế không thể không lẩm bẩm lặp lại. Lão thần tử này có năng lực nửa vời trong đông đảo các quần thần, cảm giác tồn tại cũng không cao lắm, nhưng tuyệt đối không dám nói dối trước mặt mình.
“Ba mươi năm...”, “Trông vị đại sư này đâu có giống như độ tuổi...”
“Trời, quả thật là cao tăng nha!” “Nhà sư này rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?”
Chúng thần văn võ trong điện đều không thể không hạ giọng nghị luận, liên tục nhìn về phía hòa thượng Tuệ Đồng, ngay cả Sở Như Yên xinh đẹp quyến rũ đây mà cũng không có quá nhiều người chú ý.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật, bất quá chỉ là túi da mà thôi; bệ hạ cùng chư vị đại nhân chớ có chú ý đến hình tướng.”
Thái độ của Hoàng đế đối với Tuệ Đồng cũng có chút thay đổi, tương đối nghiêm túc dò hỏi.
“Tuệ Đồng đại sư, triệu ngươi đến kinh là ý tứ của mẫu hậu. Hoàng hậu đã sinh non hai lần rồi, mà bảo khí hộ mệnh bên người cũng vỡ vụn. Nàng thường bị ác mộng dọa sợ đến mức đêm không ngủ được. Mẫu hậu từng mơ thấy thần nhân báo mộng vài lần, nhưng khi thực giấc lại nói không rõ chuyện trong mộng, thế là cảm thấy trong hoàng cung có lẽ có tà ma. Nội cung cũng từng mời qua một ít pháp sư cao tăng về làm pháp sự, nhưng chẳng mấy hiệu quả, thế nên mới triệu ngươi nhập kinh.”
Sở Như Yên bên cạnh nhíu mày, tuy cũng không nói gì nhưng nàng rất không thích chữ “triệu” trong miệng Hoàng đế Thiên Bảo quốc. Dù sao đi nữa, Đại Lương tự cũng thuộc Đình Lương quốc, sao giọng điệu của Hoàng đế Thiên Bảo Quốc nghe giống như y chính là thần dân nhà mình vậy? Tuy gọi là Thiên Bảo Thượng Quốc, nhưng nàng thân là trưởng công chúa của Đình Lương nên cảm thấy rất chướng tai khi nghe thế.
Hoàng đế tạm dừng lời một chút, sau đó tiếp tục nói.
“Theo đại sư, trong cung có tà khí thật à?”
Hòa thượng Tuệ Đồng ngẩng đầu, nhìn thẳng Hoàng đế rồi chắp hai tay lại, niệm một tiếng Phật hiệu.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Bần tăng cần phải xem xét trước đã, sau đó mới dám kết luận.”
Dù nói miệng như vậy, nhưng dưới đôi Bồ Đề pháp nhãn của y, khí tử vi của Thiên Bảo hoàng đế rõ ràng vẫn đang dây dưa với một luồng yêu khí cực kỳ mờ nhạt. Nếu trước đó mà không biết tình huống trong cung, hòa thượng Tuệ Đồng có lẽ còn xem nhẹ; nhưng dựa trên chuyện đã xảy ra tại Huệ phủ, Tuệ Đồng chắc chắn sẽ không nhìn lầm.
“Ừm, cũng tốt. Sau khi bãi triều, ngươi đến gặp mẫu hậu đi.”
Sau đó chính là chuyện triều chính của Thiên Bảo quốc. Tuệ Đồng và trưởng công chúa Sở Như Yên tạm thời lui ra, chờ lần tuyên triệu tiếp theo.
Ước chừng một canh giờ sau, mặt trời đã treo cao. Tuệ Đồng chờ đợi tại phòng nghỉ trong cung đình, rốt cục cũng được triệu kiến. Lần này, Lục Thiên Ngôn cũng có thể đi cùng.
Đám người Tuệ Đồng cùng Sở Như Yên đến cung Vĩnh Yên, gặp được Thái hậu trong cung. Ngoại trừ Hoàng đế ra, tại đó còn có Hoàng hậu và những phi tử khác, kể cả Huệ phi.
Trong cung Vĩnh Yên, Thái hậu, người được bảo dưỡng nhan sắc cực kỳ tốt, và Hoàng đế đang ngồi cùng nhau trên một chiếc giường êm. Các phi tần khác ngồi ở ghế bên cạnh, mà thái giám cung nữ và thị vệ thì đứng hai bên.
Sở Như Yên và Tuệ Đồng hành lễ, trong khi lão thái hậu vẫn luôn ngắm nghía Sở Như Yên và hòa thượng Tuệ Đồng, cuối cùng là tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc.
“Sớm nghe nói Tuệ Đồng đại sư rất tuấn tú, nay vừa thấy thì quả nhiên là thế. Đại sư, lúc tảo triều, ngươi bảo cần phải xem xét nhiều hơn trong Hoàng cung. Lúc ngươi đến cung Vĩnh Yên, ai gia đã sai người dẫn ngươi đi một vòng, chẳng hay đại sư có phát hiện ra gì không?”
Hòa thượng Tuệ Đồng vẫn niệm một tiếng Phật hiệu như cũ, bình tĩnh điềm đạm mà đáp.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Hồi bẩm thái hậu, bần tăng đã trông thấy được một chút bất thường.”
“Ồ? Mau nói ra!”
Thái hậu chấn động cả tâm can, lập tức thúc giục. Hoàng đế và các phi tần bên cạnh, mỗi người cũng đều có phản ứng riêng. Trong khi đó, Huệ phi vẫn giữ vẻ bề ngoài tò mò, nhưng ánh mắt lại bao hàm chút nghiền ngẫm, khá hứng thú khi nhìn về phía vị hòa thượng ngoại bang này. Nàng từng nghe qua về danh tiếng của Tuệ Đồng, quả thật rất tuấn tú, vừa nhìn là gợi lên sự thèm muốn rồi.
“Thái hậu, bệ hạ, và chư vị nương nương! Thứ mà bần tăng nhìn thấy chính là tàn dư của yêu khí, cực kỳ mờ nhạt, hầu như có thể lừa gạt quỷ thần. Nếu không nhờ bần tăng tu được Bồ Đề tuệ nhãn, vậy ắt hẳn là không thể nhìn ra.”
Hoàng hậu đã sớm chịu nhiều nỗi sợ, giờ phút này càng nắm chặt gấu váy hơn, không thể không mở lời hỏi thăm xen lẫn sự sợ hãi.
“Yêu… Yêu quái gì vậy?”
Tuệ Đồng vẫn chắp tay trước ngực, vẫn bình tĩnh, khép hờ bờ môi.
“Sắc thân chi tượng hóa thân giữa muôn vàn loại khí, nếu khống chế đúng phương pháp thì biến hóa càng nhiều. Nhưng uẩn ngũ hành chưa hẳn có thể tiêu trừ, trong khi điều mà bần tăng nhìn thấy chính là dấu vết tàn dư, hiện tại là hành Kim, xen lẫn trong đó là những tiếng kêu râm rang, ắt hẳn là loài côn trùng sâu bọ.”
“Tuệ Đồng đại sư, có thể nói rõ hơn được không?”
Những lời này rất huyền ảo, Thái hậu vừa nghe đã cảm thấy là có ẩn ý riêng. Bà ta cũng không hề mất kiên nhẫn, chỉ là vô thức hỏi dò mà thôi.
“Hồi bẩm thái hậu, những câu trên ý bảo, tuy có thể là có nhiều trường hợp khác nữa, nhưng bần tăng cho rằng: Yêu này là hồ ly.”
Bồ Đề tuệ nhãn của Tuệ Đồng quả thật có thể nhìn thấy một ít dấu vết, nhưng sở dĩ y có thể nói chi tiết như vậy là vì đã biết sẵn trước đó, thế nên trong câu nói trên còn bao hàm nội dung chủ đích bên trong.
Nhưng sau khi Tuệ Đồng nói xong, Huệ phi thầm giật mình, suýt nữa là đáy mắt bắn ra một luồng hàn quang. May mắn thay, ả kịp thời khép hờ hai mắt, che giấu đi biểu cảm vừa rồi, cố làm ra vẻ e ngại giống như những nương nương khác.
Những người xung quanh cũng hơi cảm thấy sợ hãi. Lời nói của Tuệ Đồng đại sư này rất bình tĩnh, mạnh mẽ, không nhanh không chậm, tựa như lúc nói ra là đã có thể vững tin đó là sự thật, cũng khiến người nghe sinh ra một loại cảm giác tin phục.
“Đại sư có đối sách nào không? Yêu vật kia ẩn thân ở đâu, có khả năng hại người hay không? Chuyện sinh non của Hoàng hậu có liên quan gì đến yêu vật hay không?”
“Thái hậu chớ vội! Nếu muốn trực tiếp hại người, yêu vật kia đã sớm động thủ. Bần tăng nơi này có một ít tràng hạt, nay tặng cho chư vị tạm thời phòng thân. Vật này có tác dụng bình tâm an thần, cũng có thể trừ tà khí.”
Nói xong, Tuệ Đồng lấy ra một chuỗi tràng hạt to hơn cổ tay một chút từ trong ống tay áo. Ngọc Phật trên đó nhỏ hơn ngọc Phật bình thường một chút, mà từng viên ngọc xâu chung kia cũng có kích thước lớn nhỏ khác nhau.
“Ngọc Phật trên chuỗi tràng hạt này chính là mài từ cây bồ đề của Đại Lương tự chúng ta, sau đó được Phật pháp của Đại Lương tự tẩy lễ. Kính xin Hoàng thượng, Thái hậu cùng chư vị nương nương lập tức mang theo. Bần tăng sẽ tụng kinh gia trì cho mọi người.”
Một lão thái giám bưng khay đi tới trước mặt Tuệ Đồng, y cũng đặt các chuỗi tràng hạt trong tay lên. Trong mắt mọi người bao gồm cả thị nữ và thái giám, trên những chuỗi tràng hạt này còn có Phật quang sáng chói lưu động, vừa nhìn đã biết là bảo bối.
Lão thái giám cẩn thận bưng khay đến trước mặt Hoàng đế và Thái hậu; hai người bèn nhìn nhau trong một thoáng.
“Mẫu hậu chọn trước đi.”
Hoàng đế nói xong, sau đó nhìn Thái hậu chọn một chuỗi trong đó. Kế tiếp, y cũng chọn một chuỗi thuận mắt nhất cho bản thân. Tràng hạt mới vừa vào tay, cảm giác tim đập nhanh và phiền não trong lòng khi nghe tin về yêu vật cũng lập tức thuyên giảm rõ rệt.
Ước chừng hơn mười nhịp thở, hoàng hậu và mấy vị phi tử đều lấy tràng hạt đủ cả; thần sắc lo âu của hoàng hậu cũng được cải thiện rõ rệt, nàng vội vã đeo tràng hạt vào.
“Kính xin chư vị đeo tràng hạt lên.”
Lúc nói chuyện, Tuệ Đồng cũng đảo mắt Hoàng đế và Thái hậu cùng các phi tử khác. Trông như đối xử bình đẳng, nhưng kì thực y lưu ý Huệ phi hơn một chút, chỉ là sắc mặt vẫn không để lộ bất cứ một ý tưởng gì. Trong tầm mắt của Tuệ Đồng, bao gồm cả Huệ phi, tất cả mọi người đều đeo tràng hạt, mà cổ tay trắng nõn của Huệ phi đang đeo tràng hạt kia cũng trông rất bình thường, chẳng bị gì cả.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật, huyền diệu tham thiền vô lượng pháp, tuệ thân ứng Bồ Đề...”
Tiếng kinh Phật trầm thấp vang lên giữa cung Vĩnh Yên. Giọng tụng kinh khỏe khoắn của tăng nhân tựa như không ngừng quanh quẩn, lặp đi lặp lại xuyên qua cả cung điện. Rõ ràng, chỉ có một mình Tuệ Đồng tụng kinh, lại tựa như có tăng chúng của cả một ngôi chùa cùng nhau tụng niệm. Cả căn phòng dâng lên một loại cảm giác sáng ngời, Phật châu trên tay đều có lưu quang chớp động.
Một lúc lâu sau, Tuệ Đồng tụng xong kinh Phật, mà dư âm trong phòng vẫn bồi hồi không tan suốt cả một quãng thời gian…
......
Hơn nửa canh giờ sau, lần pháp sự không tính là chính thức của ngày hôm nay đã kết thúc. Hòa thượng Tuệ Đồng và Sở Như Yên cũng cùng nhau trở lại dịch trạm, sau đó sẽ chuẩn bị pháp sự chân chính hoành tráng hơn.
Trong Phi Hương cung, Huệ phi với dáng vẻ tươi cười cũng trở lại nơi này. Sau khi đóng cửa và đuổi các hạ nhân cùng thái giám ra ngoài, ả chỉ giữ lại hai cung nữ bên cạnh.
Mãi đến giờ khắc này, nụ cười trên mặt Huệ phi mới tiêu tan trong nháy mắt. Hơn nữa, ả lập tức tháo chuỗi tràng hạt trên tay phải ra, ném xuống mặt đất.
Theo tiếng “xì xì...” rất nhỏ, cổ tay vốn dĩ trắng nõn của Huệ phi lại xuất hiện một vết cháy rất quỷ dị vào giờ phút này.
“Con lừa trọc đáng chết, không ngờ còn có một chút đạo hạnh như vậy!”
“Nương nương, làm sao bây giờ”, “Có cần phải đi giết hòa thượng này không?”
Trong mắt Huệ phi có ánh sáng lạnh lùng chớp động; ả xừa xoa xoa tay phải, vừa nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thông tri mấy vị kia, ta muốn tên hòa thượng ấy chết ở dịch trạm. Cả Sở Như Yên kia nữa, cũng cùng nhau chết luôn. Nhưng tốt hơn hết là làm sao cho cái chết của nàng có thể khiến Đình Lương quốc khó chịu. Về phần làm sao, không cần ta dạy chứ?”