Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Đã ba ngày trôi qua.
Ngay sau khi xác lập vị trí thái tử, lão hoàng đế mạnh mẽ chịu đựng ngày nào giờ đã lập tức trở lại trạng thái uể oải như trước lúc Doãn Triệu Tiên trở lại, và thậm chí còn tồi tệ hơn.
Hai năm trước, lão còn tự tin có thể sống ít nhất vài chục năm nữa, lại càng tin tưởng có thể tìm được Tiên nhân để cầu thuốc trường sinh bất lão.
Lão hoàng đế cũng được coi là người có phúc khí sâu dày. Khi dồn tâm sức cầu Tiên, lão đã biết được rất nhiều thông tin ám chỉ dấu vết của thần tiên, tuy có vẻ ngoài tầm với nhưng cũng đủ để khẳng định sự tồn tại của Tiên nhân rồi.
Điều này khiến cho lão hoàng đế nảy sinh ý tưởng trường sinh bất lão, vĩnh viễn hưởng thụ hoàng quyền trong thiên hạ. Ấy thế là, dù hai người con trai của lão là Ngô vương và Tấn vương quả thực không phải hạng vô dụng, nhưng trong trường hợp này lại vô cùng chướng mắt.
Chỉ là không ngờ rằng, từ một cơ duyên đầy tiềm năng xuất hiện trong Thủy Lục pháp hội lại khiến lão hoàng đế bị chấn động mạnh, thân thể suy sụp, còn bóng dáng Tiên nhân cứ thế mà xa khuất dần.
Về phần bọn Thiên Sư ở lại kinh thành, mặc dù một vài người trong số họ có năng lực nhưng chẳng đủ để lọt vào tầm mắt của vị lão hoàng đế đã từng nhìn thấy thủ đoạn của tiên gia. Thực tế là, những người đó không thể bào chế ra thuốc trường sinh bất tử được.
Điều khiến vị lão hoàng đế kia càng tuyệt vọng hơn chính là tình trạng cơ thể mình cứ tồi tệ dần, vượt xa bản thân từng dự liệu. Sau khi Doãn Triệu Tiên quyết đoán chỉnh đốn Uyển Châu, sức khỏe của lão càng sa sút hơn nữa.
Vào lúc này, trong hoàng cung tại Kinh Kỳ phủ, Nguyên Đức Đế đang nằm ngủ nơi tẩm cung của thiên tử.
Mặc dù thời tiết không quá lạnh nhưng Nguyên Đức Đế rất sợ lạnh vào lúc này. Toàn bộ phòng ngủ đều được sưởi ấm dễ chịu bằng bếp than.
Lão hoàng đế vừa uống thuốc xong, đã rất mệt mỏi, nhưng vì suy nhược thần kinh nên dù nhắm mắt cũng khó mà ngủ được.
Lúc này, Kế Duyên cũng đang ở trong tẩm cung, đứng cạnh giường lão hoàng đế.
Dĩ nhiên là các nhóm cận vệ bên trong đại nội hoàng cung chẳng có bất cứ uy hiếp gì đến với dạng nhân vật ở độ cao như Kế Duyên. Tuy nhiên, hoàng đế là kẻ ngự trị trên ngôi vương, liên quan đến vận mệnh của Nhân đạo và vận số của quốc gia, được khí Tử Vi hộ thể, có thể xua tà tránh ác ở một mức độ nào đó. Thế nhưng hiện tại, hơi thở của lão đã suy yếu rõ rệt.
"Phù... Phù... Phù..."
Rốt cuộc, lão hoàng đế ngủ không được, lại mở mắt ra, kinh ngạc thở dốc, nhìn về phía đầu giường.
Kế Duyên rất tò mò xem lão đang nghĩ gì.
Ở kiếp trước, đoán chừng cả đời hắn cũng không bao giờ tiếp cận được với loại nhân vật bậc này. Đến cuối cùng, Kế Duyên phát hiện ra một việc, dù là nông dân hay hoàng đế đều cũng có một bộ dạng giống nhau ở giây phút trước khi từ trần. Thậm chí, hoàng đế còn sa sút hơn các tầng lớp bên dưới nữa.
“Phù phù… Có ai… ở đây không?”
Lão hoàng đế đột nhiên khàn giọng hỏi như thế.
Lão thái giám đang gật gù bên cạnh lập tức tỉnh táo lại, bước đến bên giường, nhỏ giọng trả lời:
“Bệ hạ, lão nô đến rồi!”
Hoàng đế nhìn y, lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn. Trên thực tế, thật ra Kế Duyên đang đứng bên cạnh lão thái giám, mà lão thái giám đang khom sát người tới lão hoàng đế, còn Kế Duyên thì chắp tay đứng nhìn.
“Bệ hạ, ngài cần gì?”
Lão thái giám lại thận trọng hỏi. Dù mãnh hổ chết đi thì uy thế vẫn còn; vả lại, hoàng thượng vẫn chưa băng hà.
Nhưng lão hoàng đế không nhìn về phía lão thái giám, mà có hé to mắt ra trong thoáng chốc, nhìn vị trí bên cạnh lão thái giám này. Lão run rẩy vươn một bàn tay ra, muốn chộp thứ gì đó ở phía trước.
Lão thái giám Lý Tư Triết nhìn sang một bên, sau đó quan sát xung quanh nhưng chẳng thấy ai khác ngoại trừ chính mình.
“Bệ hạ, kẻ hèn này có thể hỏi ngài một câu được không?”
Giọng nói bình thản và ôn hòa của Kế Duyên đột nhiên rót vào tai Nguyên Đức Đế, khiến lão trợn to mắt lên, đến cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp. “Phù... phù... phù… Xin... Xin cứ hỏi!”
Kế Duyên mỉm cười. "Lúc trước, Lỗ lão tiên sinh từng hỏi ngài một câu trước cửa điện, nhưng cuối cùng hai người có duyên nhưng không phận. Tại hạ có thể mang ông ta đến đây một lần nữa, ngài có muốn gặp không?"
"Phù, phù... Người đó... Người đó có thể giúp ta sống lại hay không?
Kế Duyên lắc đầu khi nghe câu hỏi này của lão hoàng đế.
"Sống và chết chính là sự tuần hoàn của thiên đạo. Ngày hôm nay, khi dầu đã cạn, bệ hạ cũng giống như đèn sắp tắt. Có thể gắng gượng thêm ít lâu, nhưng chắc chắn không thể nào sống lại thật sự."
"Vậy thì... tạo sao lại..."
Kế Duyên biết lão hoàng đế muốn hỏi điều gì, bèn đáp lại với một nụ cười.
"Dẫn ông ta đến đây cho ngài mắng vài câu nhằm tiêu trừ khúc mắc mà thôi. Xét về tình trạng hiện tại của ngài, chắc chắn ông ấy sẽ tình nguyện gặp."
Trong lúc lão hoàng đế kinh ngạc nói chuyện với Kế Duyên, lão thái giám Lý Tư Triết bên cạnh nhìn lão hoàng đế rồi nhìn vào khoảng không cạnh mình, thầm hoảng sợ dần.
“Bệ hạ, bệ hạ, người bị sao vậy? Bệ hạ?”
Lão thái giám duỗi tay lay động trước mắt lão hoàng đế, nhưng tiêu cự trong mắt lão hoàng đế hoàn toàn tập trung vào nơi khác, ngó lơ khỏi người thái giám này.
"Bệ hạ, người đang nói chuyện với ai vậy? Bệ hạ..."
Âm điệu của lão thái giám lớn dần trong vô thức, báo động cung nữ và thái giám đang chờ ở bên ngoài. Có hai nàng cung nữ và hai tên thái giám vội vàng đi vào.
“Lý công công, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Tư Triết nhìn hoàng đế trên giường, vừa nhăn nhó mặt mày vừa nói:
"Chuẩn bị canh nhân sâm, bệ hạ không ổn rồi. Lập tức gọi các vị hoàng tử, đại nhân và các vị nương nương tại hậu cung đến đây! Nhanh lên!"
"Thưa vâng!"
Bọn thái giám và cung nữ đều hoảng sợ, vội vàng chạy ra. Nhóm cung nhân và thị vệ bên ngoài lập tức vội vàng chạy đi truyền tin sau khi nhận được lệnh.
Kế Duyên nhìn về hướng nhóm thái giám cung nữ đang rời đi, lại nhìn thái giám Lý Tư Triết gần đó.
“Bệ hạ, có cần ta tìm ông ấy không?”
Lão hoàng đế hốt hoảng nhìn Kế Duyên, sau đó hỏi dò trong tiếng thở hổn hển.
“Ngươi, ngươi là ai?”
Lão thái giám Lý Tư Triết vội vàng chắn ngang tầm mắt của lão hoàng đế, nặng nề đáp.
"Bệ hạ, là lão nô, lão nô là Lý Tư Triết đây! Bệ hạ không ra lão nô ư?"
Nguyên Đức Đế cảm giác khó thở, gạt mạnh tay vào Lý Tư Triết cạnh bên.
"Ngươi... tránh ra..."
Lão thái giám giật mình bởi cái trừng mắt của lão hoàng đế, lập tức nép người sang một bên.
Kế Duyên nhìn qua lão thái giám.
"Bệ hạ không nên tức giận trong tình trạng sức khỏe thế này. Cũng do Lý công công quá quan tâm mới tự rối loạn, thế nên không thể nhìn thấy ta. Về phần tại hạ là ai à... Ha ha..."
Kế Duyên lại tự cười lần nữa.
“Bệ hạ còn nhớ lần không bắt được bánh trung thu tại triều đình ngày trước chăng?"
Vốn dĩ, Kế Duyên định trêu rằng “Bệ hạ đã uống bát canh trung thu chưa?” nhưng nhớ lại là mình không nên chọc tức kẻ này.
"À, thì ra là thế... Tiên nhân, người..."
"Nếu ta đã hiện thân gặp bệ hạ, dĩ nhiên cũng có duyên cớ. Tuy nhiên, đây không phải là điều mà bệ hạ đang suy nghĩ."
Đến lúc này, Nguyên Đức Đế cũng đã hiểu, run rẩy chắp tay hành lễ rồi nói:
"Phiền ngày mời vị Lỗ tiên sinh kia đến..."
Kế Duyên cũng đáp lễ ngược lại, sau đó nói rằng:
"Mong bệ hạ biết quý trọng cơ hội. Vị Lỗ lão tiên sinh kia chính là nhân vật tuyệt diệu trong Tiên đạo giữa nhân gian, không dễ mà tìm. Giờ tại hạ đi trước vậy!"
Nói xong, hắn lập tức đi khỏi. Trong tầm mắt của lão hoàng đế, Kế Duyên chỉ nhích nhẹ vài bước rồi thân người nhạt dần, nhanh chóng biến mất bặt tăm.
"Phù... Phù... Phù..."
Lão hoàng đế nằm lại xuống giường, thở hổn hển vì tiêu hao thể lực do bị kích thích quá độ vừa rồi.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người trong và ngoài cung đều nhận được tin tức.
"Phụ hoàng! Bệ hạ!"
"Bệ hạ!"
...
Hòa chung với những giọng điệu ân cần chẳng rõ thành tâm hay giả dối, từng nhóm hoàng thân quốc thích và các đại thần dồn dập chạy đến.
Do trước kia Nguyên Đức Đế ngại phiền, không đồng ý cho bất cứ ai kề cận, ngay cả Nhâm quý phi cũng chỉ được ghé thăm thỉnh thoảng mà thôi. Giờ đột nhiên nghe được tin tức từ hoàng cung, mọi người vội vàng chạy đến ngay lập tức.
Đây chỉ là những người đến đầu tiên, vẫn còn khá nhiều người khác trên đường tiến cung.
Sau khi nhìn mọi người trước mặt, lão hoàng đế nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
Một người thái giám thận trọng bưng canh nhân sâm dâng lên hoàng thượng. Nhâm quý phi chủ động cầm thìa, chuẩn bị bón canh nhưng lão xua tay, ra dấu tạm thời không cần.
Bên ngoài cung điện, Kế Duyên đi thẳng về phía miếu Thổ Địa. Mặc dù hắn nói với lão hoàng đế rằng rất khó tìm ra lão ăn mày, nhưng Kế Duyên đã sớm tính ra phương pháp để tìm ra ông ấy.
Nếu người ấy đã rời khỏi Đại Trinh, quả thật khó tìm. Tuy nhiên, nếu ông ta vẫn còn ở tại đất nước này, lại ngay thời điểm Nguyên Đức Đế gần đất xa trời, Kế Duyên tin chắc Lỗ Niệm Sinh sẽ tá túc đâu đó bên trong Kinh Kỳ phủ.
Không chừng sau lần ghé thăm Cư An Tiểu Các tại Kê Châu, hai người ăn mày kia đã quay lại kinh thành luôn rồi.
Ở Kinh Kỳ phủ này, người có giao tình thân thiết nhất với Kế Duyên chính là vị Thổ Địa có vóc dáng khôi ngô nọ. Đây chính là vị Thổ thần mạnh nhất mà Kế Duyên gặp mặt trong những năm gần đây.
Khi đến trước miếu, Kế Duyên không hề đi vào mà chỉ truyền âm đến bên trong. Không lâu sau, Thổ Địa Công lập tức hiện thân gặp mặt.
Vẫn là dáng người cao lớn vạm vỡ, chòm râu vểnh lên và đôi mắt xanh như mực cùng màu, hay cây gậy trúc trông giống một thanh vũ khí hạng nặng, Thổ Địa mỉm cười, chắp tay chào Kế Duyên khi vừa xuất hiện.
“Kế tiên sinh, có chuyện gì cần tìm đến lão phu vậy?”
Kế Duyên vội vàng đáp lễ.
“Phiền Thổ Địa Công giúp tại hạ tìm một người, chính là lão ăn mày kia. Có lẽ ông ấy đang ở tại Kinh Kỳ phủ!"
“Ồ, chuyện này chẳng có gì khó cả!"
Thổ Địa Công chống trượng xuống đất, lập tức có một vòng tròn gợn sóng lan rộng ra; cảnh tượng trông vừa giống lại vừa khác với lúc Kế Duyên sử dụng Câu thần.
“Tìm được rồi, lão cũng không hề che giấu hơi thở! Mời tiên sinh theo ta!”
Thổ Địa Công khoác vai Kế Duyên; thân hình hai người chệnh choạng trong thoáng chốc rồi chìm xuống đất. Một lúc sau, Kế Duyên và Thổ Địa Công xuất hiện tại một cây chân cầu ở thành Tây, đồng thời tình cờ nhìn thấy hai người ăn mày, một già một trẻ, đang nằm ngủ dưới gầm cầu.
"Ái chà, Kế tiên sinh cũng đang ở tại Kinh Kỳ ư?"
Lão ăn mày dụi mắt, hỏi như thế.
“Ha ha, mời Lỗ lão tiên sinh đi với tại hạ một chuyến."
“Đi đâu vậy?”
Kế Duyên nhìn cậu bé ăn mày rồi nhìn người ăn xin già, hỏi bằng một giọng điệu nghiêm túc nhưng bao hàm lời trêu chọc.
“Đi hoàng cung. Tại hạ đã đích thân đến mời, chẳng lẽ ngài không nể mặt?”
“Mặt mũi của Kế tiên sinh… đương nhiên là phải nể rồi!”
Lão ăn mày do dự một chốc rồi đồng ý.
Nửa canh giờ sau, một số hoàng tử, phi tần, các trọng thần bao gồm cả Doãn Triệu Tiên đều nhập cung, trong khi phía bên ngoài vẫn còn khá nhiều đại thần và hoàng thân quốc thích chầu chực sẵn.
Kế Duyên dẫn lão ăn mày nhập cung, đồng thời dặn dò thằng nhóc ăn mày ở lại miếu Thổ địa.
Khi đi đến khu vực tẩm cung, cả hai chợt trông thấy sai dịch của Âm Ti chờ sẵn bên ngoài; có vẻ như đại nạn của lão hoàng đế đang thực sự đến gần.
Tuy nhiên, lão hoàng đế chắc chắn sẽ không nhập Âm Ti sau khi băng hà. Vì ảnh hưởng của phúc vận Đại Trinh, lão sẽ vào Thái miếu, tiếp theo là đến Hoàng Lăng.
Nhưng đây chỉ là do có âm trạch rộng rãi hơn một chút mà thôi, ông ta vẫn phải chịu trách nhiệm với những gì mình từng làm khi còn sống. Chỉ là, linh vị của lão hoàng đế sẽ được quốc vận của Đại Trinh giữ gìn khi được đưa vào Thái miếu, bảo vệ ông ấy không bị hồn phi phách tán, vượt qua được kiếp nạn này dưới hình phạt của Âm Ti.
So với người bình thường, đương nhiên chuyện này cũng có lợi. Chỉ cần Đại Trinh không bị diệt vong, chắc chắn hoàng thất sẽ không gặp cảnh thiếu thốn tiền giấy, cống phẩm tại Âm phủ. Đến khi hao tổn hết Âm thọ, Địa hồn nhập mồ, còn Thiên hồn phiêu đãng lên trời. Thật ra, niềm tin "vĩnh hưởng Thái miếu" chỉ là ảo tưởng của hoàng thất nơi dương gian mà thôi.
Chẳng ai có thể nhìn thấy Kế Duyên và lão ăn mày bước vào, ngoại trừ lão hoàng đế có thể nhận ra hai người từ trạng thái mờ ảo đến rõ ràng hiện thân, đi đến cạnh giường.
Chỉ là, sức khỏe của ông ấy còn bết bát hơn lúc nãy, không đủ hơi sức để chuyện trò nữa.
“Nhân sâm, canh nhân sâm!”
Cuối cùng, lão hoàng đế cũng thốt được câu này. Nhâm quý phi vẫn cầm bát canh nhân sâm ấm nóng từ nãy giờ, cẩn thận đút từng muỗng vào miệng hoàng thượng.
Canh nhân sâm trăm năm giữ mạng, qua vài hớp, sắc mặt của Nguyên Đức Đế hồng hào thấy rõ.