Mục lục
Lạn Kha Kì Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Thương Khung Chi Chủ

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa


***

Nhìn thấy bộ dạng trầm ngâm của Kế Duyên, đám người lão Long cũng ăn ý giữ im lặng. Cho đến khi đi xa khỏi vùng núi Pha Tử sơn và Kế Duyên đã trở lại dáng vẻ thường ngày, Chúc Thính Đào đã không thể kiềm chế được nữa, vội lên tiếng đầu tiên.

“Kế tiên sinh, Chúc mỗ hỏi thẳng nhé. Rốt cuộc thì khúc ca mang âm hưởng của Đạo kia là loại diệu pháp nào vậy? Kế tiên sinh cũng biết tính khí của Chúc mỗ rồi, sẽ không bao giờ rình mò diệu pháp của tiên sinh đâu. Chỉ vì, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy và nghe thấy loại phương pháp này, thật sự quá thần kỳ rồi!”

“Chúc đạo hữu nói rất đúng; nhưng nếu Kế tiên sinh không muốn tiết lộ, chúng ta cũng sẽ không phiền lòng gì.”

Lão Long bổ sung thêm một câu; hiển nhiên bản thân lão cũng rất tò mò. Và tuy lão ăn mày cùng Cư Nguyên Tử không nói gì, nhưng căn bản là cũng có tâm lý tương tự.

Đương nhiên, mặc dù bốn người họ đều muốn biết gốc rễ của diệu pháp kia, nhưng nếu Kế Duyên không muốn nói ra thì họ cũng sẽ không miệt mài đòi hỏi. Nhưng với sự hiểu biết của mấy người này về Kế Duyên, ắt hẳn hắn sẽ nói ra diệu pháp này.

Chắc chắn rồi, Kế Duyên cũng không hề muốn đâm tâm người khác. Hắn cau mày một lúc, cân nhắc lời nói của mình rồi nhìn bốn người xung quanh trước khi bày tỏ.

“À thì, nếu Kế mỗ nói rằng, đây là do Kế mỗ nhớ lại một số chuyện cũ, sau đó cứ thế mà hát lên một đoạn âm hưởng mang mùi vị của Đạo, các vị có tin không?”

Nhóm người Lão Long dõi mắt nhìn nhau. Cư Nguyên Tử cau mày suy tư; Chúc Thính Đào vuốt râu im lặng; lão Long không biểu đạt ý kiến còn lão ăn mày chỉ có thể cười nhẹ miễn cưỡng.

Thành thật mà nói, ngoài Chúc Thính Đào ra, ba người còn lại đều tin tưởng ít nhiều. Và cho dù Chúc Thính Đào cảm thấy hơi vô lý, nhưng lão cũng không nghĩ rằng một nhân vật tiên tu ở cảnh giới này như Kế Duyên lại có thể nói dối.

Cũng may, Kế Duyên cũng không khiến bọn họ bối rối quá lâu. Nghĩ lại cũng không có gì đáng để giấu diếm, hắn bèn kể lại một đoạn chuyện xưa.

“Thực ra mấy năm trước, vì hữu duyên nên Kế mỗ đã gặp một bộ Thiên thư về Địa linh, tên là 'Chính Bảo Công Đức Lục'...”

Nói đến đây, Kế Duyên cố tình dừng lời một chút, quan sát biểu hiện của bốn người xung quanh. Hiển nhiên, khi nhận ra không có ai từng nghe nói đến quyển sách này, hắn lại nói tiếp.

“Cuốn sách này là tài sản của một vị Thổ địa miền hương dã, nhưng văn tự không hiện lên. Tuy vị Thổ địa đó biết rõ quyển sách này là một món bảo vật, nhưng khó mà nghiên cứu ra huyền cơ bên trong, huống chi là những thứ khác.”



Kế Duyên dần nhớ lại “những năm tháng xanh tươi” ngày xưa, khi hắn vẫn là một mầm non trong Tiên đạo. Rất nhiều thường thức về Tiên đạo mà hắn biết đều xuất phát từ “Ngoại Đạo Truyện” và “Thông Minh Sách.” Lúc ấy, hắn còn phải thận trọng từng li từng tí khi gặp gỡ một vị Thành Hoàng. Nói thế không phải là hắn không tôn trọng Thành Hoàng ở thời điểm hiện tại, mà là khi xưa lại mang cảm giác vừa kính vừa sợ.

“Kế mỗ tình cờ đi ngang qua khu đất quản hạt đó của vị Thổ địa kia. Tại một gia đình nhà nông nọ, vị Thổ địa kia vừa gặp ta đã xem ta là một vị Tiên tu ngang hàng, sau đó bèn chủ động hiện thân rồi lấy ra một bộ sách, mong rằng ta có thể giúp lão ấy giải thích rõ các nghi hoặc bên trong sách. Mà cũng vì lần đó, Kế mỗ mới có duyên xem đến quyển sách này, mới biết đến Đạo âm. Vừa nãy, cũng là do nhớ lại một vài nội dung trong quyển sách ấy, tự bật lên cảm giác trong lòng, tựa như một dạng cảm ngộ vậy, thế là mở lời hát vang lên.”

Lão Long đột nhiên cười vài tiếng, thầm nghĩ quả thật đây đúng là phong cách làm việc của Kế Duyên. Những người khác nghe thế cũng khẽ gật đầu, trong lòng càng hiểu rõ hơn một việc. Tuy quyển “Chính Đức Bảo Công Lục” kia đúng là một cuốn Thiên thư khó lường về Thổ linh, nhưng kẻ khó lường thật sự chính là Kế Duyên đây.

“Quả đúng là Kế tiên sinh, có đôi khi đúng là không thể không phục ngươi rồi!”

Lão ăn mày bên cạnh cũng vô cùng tán thành về câu than thở vừa rồi của lão Long. Cư Nguyên Tử thì không cần phải nói, mà Chúc Thính Đào lại sinh ra một nhận thức mới mẻ khác về Kế Duyên. Kiểu như, Kế tiên sinh còn rất nhiều điểm thần bí trên người.

Đương nhiên, hắn không hề biết câu oán thầm “Đây đúng là Kế Duyên” của lão Long, chỉ mở lời nói tiếp.

“Kế mỗ cũng không dám thản nhiên nhận lời tán dương ấy đâu, còn muốn thừa dịp chưa quên cái cảm giác này mà thừa cơ thôi diễn một chút, nhằm ghi chép lại một số điều.”

Những lời này dĩ nhiên là câu khiêm tốn đấy, nhưng đồng thời cũng là một nửa khiêm tốn đi kèm với chút ít kiêu ngạo trong đó. Việc giúp Thạch Hữu Đạo quay về với con đường tu hành vừa rồi, dù đúng là có một phần nhờ vào cơ duyên, nhưng trên thực tế thì hành vi của hắn vừa rồi đủ để hắn tự có vốn mà kiêu ngạo. Dù khúc Đạo ca kia không có khí thế lăng thiên như nhất kiếm khuynh đảo trời cao, không bá đạo rừng rực như Tam muội Chân hỏa, nhưng cũng là một dạng thành tựu ở cấp bậc phi phàm khác. Và riêng với con đường tu hành của người họ Kế nào đấy, đó cũng là một việc bổ ích sâu sắc vì liên quan đến phạm trù “nhất niệm ngộ đạo.”

Đây không chỉ là cơ duyên cho Thạch Hữu Đạo, mà còn là cơ duyên của Kế Duyên.

Lão Long và những người khác cũng đều có đủ thân phận và tâm tính, thế nên cũng không dò hỏi đến mức tận cùng. Hơn nữa, Kế Duyên cũng đã nói rõ đây là do bản thân chỉ tức cảnh sinh tình mà bật lời hát vang. Về phần quyển sách “Chính Đức Bảo Công Lục”, tất nhiên là họ khá tò mò, nhưng chắc chắn là không bao giờ làm ra hành động truy tận gốc rễ cả.

Tại thời điểm này, mọi người đang tiến bước về phía Cửu Phong Sơn. Chuyện nơi này chính là biến cố đã xảy ra trong quá trình luyện bảo trước đó, giờ bọn họ đến Pha Tử Sơn tại đây cũng chỉ là để chấm dứt chuyện cũ mà thôi, giờ cũng đã đến lúc ai về nhà nấy.

Về phần Đồ Tư Yên và đám yêu vật kia, bọn chúng đã sớm chạy trốn bặt tăm bặt tích, cũng dùng mọi thủ đoạn nhằm che giấu dấu vết rồi. Ngay cả bậc cao nhân như lão ăn mày và những người khác cũng không thể tính toán ra được thông tin hữu dụng nào.

Mặc dù nhóm năm người của Kế Duyên cũng chẳng phải là người bận rộn gì, nhưng cũng không thể chạy loạn khắp nơi để tìm Đồ Tư Yên được. Theo cách nói của lão Long chính là “nàng ta còn chưa đủ tư cách”, nhưng ai ai cũng thầm nhớ kỹ biến cố ngày hôm nay.

Ba ngày sau, tại bến Nguyễn Sơn dưới quyền quản lý của Cửu Phong Sơn, nhóm người Ngọc Hoài Sơn cũng bắt đầu lên thuyền. Lần này, họ ngồi lên phi chu vượt giới của Cửu Phong Sơn. Từ vị trí dẫn đầu là Cư Nguyên Tử, sau đó là đến Cừu Phong, các vị chân nhân như Dương Minh, tiếp theo là Ngụy Nguyên Sinh và các đệ tử khác - không thiếu một ai, ngoại trừ Kế Duyên.

“Cư chân nhân, khi nào Kế tiên sinh mới quay lại?”

Nghe Ngụy Nguyên Sinh hỏi thế, Cư Nguyên Tử bèn nhìn lên một đám mây trắng trên bầu trời - nơi đó chính là Cửu Phong Động Thiên.

“Cũng khó nói về việc này! Nhưng lần trì hoãn này chính là để hành văn thôi diễn Thiên thư đấy. Dựa vào khả năng của Kế tiên sinh, dựa trên kinh nghiệm cũ lúc trước, ắt hẳn sẽ không quá lâu.”

“Vậy sao chúng ta không chờ Kế tiên sinh thôi diễn xong thì cùng nhau trở về?”

Cừu Phong bên cạnh cười nhẹ.

“Kẻ nào thường xuyên rủ rỉ bên tai ta là nhớ phụ thân và mẫu thân vậy? Đại hội Tiên Du đã kết thúc, và tần suất đưa đò vượt giới của các Tiên môn khác đã giảm đáng kể. Nếu không bắt kịp chuyến này, có khả năng là phải chờ thêm từ nửa năm đến một năm nữa. Không những thế, chúng ta có ở đây thì cũng không giúp ích được gì cho Kế tiên sinh, ngược lại còn quấy nhiễu tâm thanh tịnh của ngài ấy.”

Những lời này của Cừu Phong không chỉ là đang miêu tả sự thật, mà còn... miêu tả rõ cảnh tượng biến hóa của bến Nguyễn Sơn lúc này. Sau khi đại hội Tiên Du kết thúc, nơi đây đã hoang vắng thấy rõ.

Ngụy Nguyên Sinh vò đầu bứt tai. Tuy khá là thông minh, nhưng cậu đã sống trong Tiên môn từ nhỏ, thế nên vẫn còn một ít tâm tính ngây thơ chất phác. Sáu năm ở Cửu Phong Sơn quả thực khiến cậu nhàm chán chết mất, thế nên rốt cuộc cậu chỉ “a” nhẹ một tiếng rồi không nói gì thêm.

“Giương buồm, xuất phát!”

Một giọng nói của tu sĩ Cửu Phong Sơn vọng đến từ xa xa; phi chu cũng chậm rãi bay lên không trung. Mọi người vốn dĩ đang nhìn về phía bến Nguyễn Sơn càng ngày càng nhỏ, sau đó quay sang ngắm nhìn chín ngọn núi khổng lồ đang lơ lửng trên bầu trời kia... mãi cho đến khi không còn nhìn thấy gì nữa.



Một lúc sau khi phi chu đang di chuyển giữa biển mây, Ngụy Nguyên Sinh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức quay sang hỏi Cư Nguyên Tử.

“Cư chân nhân, Trọng Bình Hưu là vị cao nhân nào ạ? Tại sao Kế tiên sinh lại vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng khi nghe đến tên của y?”

Đây đúng là một câu hỏi khó cho Cư Nguyên Tử. Chưa nói đến Trọng Bình Hưu, lão còn chưa từng nghe đến cái tên Vô Lượng sơn đấy. Cao lắm thì, lão đoán rằng đó là một tông môn không mấy nổi tiếng.

“Thực ra, Cư mỗ cũng không biết. Nhưng vì Kế tiên sinh trông có vẻ như khá quan tâm đến, ắt hẳn nơi ấy cũng không đơn giản. Dù gì đi nữa, Vô Lượng sơn kia dám dùng hai chữ 'Vô Lượng' để đặt tên cho tông phái của mình, vậy chắc chắn không thể nào đơn giản được.”

Nói vậy xong, Cư Nguyên Tử lại nhìn về phương xa, sau đó bèn quay trở lại khách xá. Tuy rằng Kế Duyên là người viết Thiên thư, nhưng do năm người đã cùng luyện bảo sáu năm nên đương nhiên cũng có thu hoạch không ít. Lão muốn sớm quay lại Ngọc Chú phong tại Ngọc Hoài Sơn để tu hành.

Không riêng gì những người của Ngọc Hoài Sơn, mà cả mấy vị như lão ăn mày, Chúc Thính Đào và Tiên Hà đảo hay lão Long - những vị thủ lĩnh không thể tự tại quá lâu ở bên ngoài - cũng liên tục cáo từ rời đi.

Tuy nhiên, Tiên Hà đảo cũng được Kế Duyên nhắc nhở trước khi rời đi. Bọn họ đặc biệt cử người đến kinh đô của hoàng triều Đại Tú để gặp gỡ lão hoàng đế mặt mày rạng rỡ ở thời điểm hiện tại.

Nhìn thấy dáng vẻ của lão hoàng đế thế này, hai người nhận nhiệm vụ của Tiên Hà đảo cũng thấy rất buồn cười. Sau khi tu bổ lại Thiên Sư Xử ở kinh thành xong, bọn họ vui vẻ nói chuyện phiếm vài câu với lão hoàng đế rồi nhanh chóng đi khỏi đó.

Đại ý là: Mặc dù chúng ta được Kế tiên sinh giao phó đi gặp ngươi, nhưng bộ dáng hiện tại của ngươi đâu có giống như người sắp cưỡi hạc quy thiên? Với thần sắc của ngày hôm nay, e rằng ngươi có thể sống trên trăm tuổi đấy. Trong tất cả các đời hoàng đế của Đại Tú, cũng chưa từng có ai sống thọ đến vậy. Ngươi đã có đủ vận may rồi!

Sau một loạt chuyện vụn vặt, bây giờ cũng còn mỗi Kế Duyên ở lại Cửu Phong Sơn. Nơi ở của hắn vẫn là ở Tiên Lai phong, thậm chí còn là Vân Hà uyển. Bởi vì, đây là nơi mọi người luyện chế bảo vật và luận Đạo trong sáu năm. Người đã đi hết, nhưng đạo uẩn vẫn còn. Đây là nơi thích hợp nhất để thôi diễn và hành văn, còn hiệu quả hơn rất nhiều so với câu “làm chơi ăn thật.”

Tuy nhiên, Kế Duyên không vội bắt đầu viết ngay lập tức, thay vào là lấy ra “Kiếm Ý Thiếp” và chuẩn bị mài mực.

Kiếm Ý Thiếp vừa xuất hiện, sảnh khách của Vân Hà uyển lập tức trở nên náo nhiệt hẳn.

“Ôi, cuối cùng thì đại lão gia cũng cho chúng ta ra ngoài rồi!”

“Buồn muốn chết, đã bao nhiêu năm rồi!”

“Sáu năm. Ta biết là sáu năm á; ta than thở chút nha?”

“Ngươi là đồ ngốc, ngươi không biết! Ta mới biết!”

“Ngươi không biết! Ta biết nè! Ngươi mới là đồ ngốc!”

“Đừng cãi nhau nữa, ta đói bụng lắm rồi...”

“Đại lão gia, chúng con muốn ăn mực Kim Hương.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Đại lão gia, van xin ngài, con muốn ăn mực Kim Hương!”

Nhìn đám chữ nhỏ nhảy tung tăng, Kế Duyên đành cười lắc đầu, thu hồi mực Tùng Yên vào, sau đó xòe bàn tay ra. Một thỏi mực Kim Hương lập tức bay ra khỏi tay áo, rơi vào lòng bàn tay của hắn. Trong nhất thời, đám chữ nhỏ đều hoan hô ầm cả lên.

Khi Lâm Tiệm của Cửu Phong Sơn mang theo trà và điểm tâm đến Vân Hà uyển, gã đã thấy Kế Duyên mài xong mực từ xa xa, sau đó là cầm bút lông sói viết gì đó.

Lâm Tiệm không dám lên tiếng, chờ đến khi Kế Duyên nghỉ tay chấm mực thì mới dám bước tới cửa.



“Kế tiên sinh, ngài nói mấy ngày nay vẫn chưa bắt đầu viết sách, thế nên ta mới mang đồ ăn và trà nước đến đây. Không biết là có quấy rầy tiên sinh hay không?”

Kế Duyên chưa bao giờ quên một giọng nói mà mình từng nghe thấy, cho dù chỉ là mới gặp mặt một lần tại Đông Hải năm đó. Vừa nghe thấy âm thanh này, hắn đã nhận ra đó là Lâm Tiệm, thế nên ngẩng đầu quan sát người vừa đến một chút rồi gật đầu nói.

“Không có gì đáng ngại, còn chưa bắt đầu. Ngươi cứ đặt đồ vật lên bàn đi.”

Nói xong, Kế Duyên lại chấm mực bắt đầu viết. Mỗi lần mực Kim Hương tô qua một ký tự nhỏ, thế mà nét mực trên chữ ấy lại chẳng có vẻ gì là mực mới đồ lên cả. Thậm chí, Lâm Tiệm lại có cảm giác rằng, có đôi lúc mấy chữ nhỏ ấy như được kéo dãn ra vậy, nhưng khi nhìn kỹ lại thì chẳng có thay đổi gì.

Sau một chút do dự, Lâm Tiệm vẫn giả vờ như rất ngu ngốc và hỏi thêm một câu.

“Kế tiên sinh, trong cuốn sách này đã có viết chữ rồi, tại sao ngài lại muốn lấy mực tô lên nữa vậy?”

Trước khi Kế Duyên lên tiếng, “Kiếm Ý Thiếp” như bùng nổ cả lên.

“Người này thật quá đáng, xúi giục đại lão gia không tô mực cho chúng ta!”

“Ngươi thật quá đáng! Chính là... chúng ta đã nhịn đói mấy năm rồi!”

“Ha ha ha ha, các ngươi xem y choáng váng kìa! Ha ha ha ha! Đúng nha! Y ngu ngốc luôn rồi!”

“Chắc y chưa từng thấy qua chữ viết biết nói chuyện nha. Vậy mà cũng đòi tổ chức đại hội Tiên Du, có tí kiến thức thế mà cũng không biết!”

“Hi hi hi hi... Ha ha ha ha...”

Kế Duyên liếc nhìn đám chữ trên quyển thiếp.

“Yên lặng!”

Toàn bộ quyển thiếp đều yên lặng ngay lập tức.

Dù đứng trong hàng ngũ tu tiên, Lâm Tiệm vẫn vô thức xoa nhẹ lỗ tai và đôi mắt của mình, sau đó nhìn chăm chú vào “Kiếm Ý Thiếp” nhưng cơ bản là hoàn toàn không nhận ra bất cứ điểm đặc biệt gì. Y nghi ngờ rằng, liệu có phải bản thân vừa gặp ảo giác hay không? Nhưng thân là tiên tu, lại đang đứng giữa tông môn của mình, cũng không trúng phải bất cứ pháp thuật gì, vậy tại sao lại gặp ảo giác được chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK