Biên: Thương Khung Chi Chủ
***
Một cái phất tay vừa rồi của Kế Duyên khiến Hồ Vân phải dõi mắt nhìn theo. Mặc dù thần thông từ ống tay áo kia không chiếu thẳng vào nó, nhưng khi tay áo vung lên đã làm cho Hồ Vân cảm thấy Kế tiên sinh muốn kéo cả một mảng bầu trời xuống mảnh sân nhỏ này. Thân thể của nó vô thức núp sau bàn đá, giống như nếu không làm thế thì nó sẽ bị tay áo kia cuốn đi vậy.
“Kế tiên sinh, đây cũng là thần thông của ngài à? Thật là đáng sợ, ta cảm thấy như mình sắp bị ngài nhét vào tay áo rồi ấy.”
Ngay khi Hồ Vân nói câu này, những chữ nhỏ vốn dĩ đang chơi trò trốn tìm với nó cũng phá lên cười.
“Ha ha ha ha, tay áo của Đại lão gia có gì đáng sợ chứ!”
“Đúng đấy, chúng ta mỗi ngày đều ở bên trong, cũng không có gì ghê gớm!” “Đúng vậy, đôi khi Đại lão gia còn để cho chúng ta nhìn xem bên ngoài nữa.”
“Đúng rồi, Hồ Vân, ngươi vào Kiếm Ý Thiếp với chúng ta đi. Sau khi vào tay áo Đại lão gia, chờ một lát ngươi sẽ hiểu được!”
Kế Duyên vẫn đang sững sờ cân nhắc về chỗ hay chỗ dở của lần vừa rồi. Nghe lời nói của Hồ Vân, hắn bỏ qua tiếng ồn ào của những chữ nhỏ xung quanh mình, quay đầu lại nhìn hồ ly đỏ. Lúc này, hắn mới phát hiện ra Hồ Vân đang núp sau bàn đá, bộ lông lúc nãy còn xõa tung, giờ đã dính chặt vào cơ thể.
“Ngươi sợ cái gì? Ta mới vừa thử mà thôi, ngay cả mấy con ong còn không bị cuốn đi. Đúng rồi, nói ta nghe cảm giác cụ thể của ngươi vừa rồi đi.”
Kế Duyên nói xong, Hồ Vân đứng thẳng người, nhớ lại một lúc rồi do dự nói.
“Đúng là, đúng là, ta không biết phải nói sao nữa. Chẳng qua, ta cảm giác được tay áo của ngài rất lớn, giống như muốn nhét ta vào trong đó vậy. Bên trong không đen cũng không trắng, mơ mơ hồ hồ nhưng lại có vẻ rất đáng sợ, đúng rồi, rất đáng sợ...”
Hồ Vân cũng không biết tại sao nó lại sợ một cái ống tay áo. Theo lý thuyết, nếu Kế tiên sinh thật sự muốn nhét nó vào trong ống tay áo thì cũng không có gì phải sợ mới đúng; nhưng vừa rồi nó lại sợ hãi như vậy, còn núp ra sau bàn nữa chứ.
“Có phải cảm giác như đang bị thôn phệ không?”
Kế Duyên hỏi điều này, Hồ Vân ngập ngừng gật đầu rồi lắc đầu, nó vẫn không biết tại sao lại như vậy.
“Được rồi, ta hiểu rồi.”
Kế Duyên gật đầu, cũng không hỏi Hồ Vân về điều này nữa. Có lẽ giống như thế kiếm khuynh đảo trời cao, tuy rằng Tụ Lý Càn Khôn còn lâu mới được xem là đã thành, nhưng việc vận dụng thế đã bị Kế Duyên thay đổi một chút, có thể tác động đến thế, có thể ảnh hưởng chấn nhiếp nhân tâm. Vì vậy, loại có định lực kém như Hồ Vân sẽ bị ảnh hưởng.
“Tiên sinh, người vẫn chưa nói cho ta biết đó là thần thông gì?”
Hồ Vân vẫn rất tò mò về chuyện này. Nó cho rằng, đây là một loại thần thông hút người rất thú vị, nhưng đáng sợ như vậy thì nhất định không hề đơn giản.
Kế Duyên nhìn nó, ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Đây coi như là phương thức tối giản của một thần thông cao diệu xuống rất rất rất nhiều lần, còn môn thần thông cao diệu đó được gọi là Tụ Lý Càn Khôn.”
“Ồ... có phải loại thần thông hút người không ạ?”
“Ha ha, nếu ngươi nghĩ như vậy thì cũng không thể nói là ngươi sai được. Nhưng Tụ Lý Càn Khôn có thể hút người và cũng có thể thu vật. Đó là một loại thần thông trữ vật vô cùng thần diệu, có thể lưu trữ những thứ của riêng mình và sử dụng nó để chống lại kẻ thù.”
Hồ Vân nhìn cái đuôi của mình.
“Vậy thì ta cũng có một thần thông tương tự đấy. Cái đuôi của ta có thể thu thập mọi thứ và ta cũng dùng nó để đối địch! Khà khà khà...”
Nghe thấy câu nói đùa này, Kế Duyên không khỏi bật cười, mà mấy chữ nhỏ xung quanh lại càng phóng đại hơn.
“Ha ha ha ha ha ha...” “Ha ha ha ha, Hồ Vân làm ta cười chết mất!”
“Ha ha ha ha, thật buồn cười, thật buồn cười!” “Ha ha ha ha, Hồ Vân, ngươi lại dám so sánh với Tụ Lý Càn Khôn của Đại lão gia ha ha ha...”
“Ôi, con hồ ly không biết trời cao đất rộng, ha ha ha ha...”
“Đúng vậy, ngươi có biết ‘Tụ lý càn khôn đại, hồ trung nhật nguyệt trường’ là có ý gì không?”
“Đúng đúng, lúc uẩn hóa một tấc vuông, đạo dung nạp ngàn vạn vật, chính là thuật Tụ Lý Càn Khôn. Cái đuôi của ngươi cũng xứng với thần thông Đại lão gia ư?”
“Ha ha ha ha......”
Đám chữ nhỏ này cười rộ không dứt. Nghe thấy vậy, hai má Hồ Vân cũng phồng lên như hai cái gói nhỏ. Một đám chữ nhỏ lừa gạt hồ ly quá đáng lắm luôn!
Khóe miệng Kế Duyên khẽ co giật. Mấy tên dở hơi này toàn dựa vào những thứ hắn từng thôi diễn trên giấy để chê cười Hồ Vân...
“Yên lặng.”
Sau khi Đại lão gia nói xong, ngay lập tức toàn bộ Cư An Tiểu Các yên tĩnh tới nỗi có thể được nghe thấy tiếng lá rơi.
“Tụ Lý Càn Khôn này vẫn chưa thực sự hoàn thiện đâu. Chờ ta thôi diễn thành công mới xứng với câu ‘Tụ lý càn khôn đại, hồ trung nhật nguyệt trường’.”
Mặc dù Kế Duyên đã nói như vậy, nhưng đám chữ nhỏ đều cực kỳ tin tưởng Đại lão gia của chúng. Nếu bây giờ chưa thành thì sao, sớm muộn gì cũng sẽ đạt thành thành tựu. Mấy thần thông của Đại lão gia cũng đều do chính ngài ấy thôi diễn hết đấy, mà cái nào cái nấy đều rất lợi hại, bây giờ chỉ là khen sớm hơn một chút mà thôi.
Kế Duyên nhìn lên ngọn cây táo. Chỉ một lúc sau, đàn ong lại bay tới, bay lên bay xuống giữa những bông hoa táo để lấy mật.
Hắn nhấc Hồ Vân đặt lên trên ghế đẩu bên cạnh bàn, sau đó lấy bút, mực và giấy ra. Kế Duyên vừa bắt đầu mài mực trên nghiên, vừa tự thôi diễn. Sau khi mài mực xong, hắn lấy bút lông sói nhẹ nhàng chấm một chút mực, rồi viết ngay lên tờ giấy.
Hồ Vân quan sát một lúc, muốn nói mấy lần nhưng lại không dám quấy rầy Kế Duyên. Thấy mấy chữ nhỏ kia cũng không phát ra tiếng nữa, chỉ bay ra tạo thành nhiều trận pháp đối chọi cắn xé khác nhau nên Hồ Vân không dám nói nữa.
Sự chờ đợi này kéo dài từ sáng đến chiều, hiển nhiên tốc độ viết của Kế Duyên không hề chậm, nhưng lại chỉ viết xong một trang giấy. Điều này khiến cho Hồ Vân cảm thấy có chút khó hiểu.
Vì quá buồn chán nên Hồ Vân đã vào bếp nhóm lửa đun nước sôi, thậm chí còn pha trà.
May mắn thay, cuối cùng Kế Duyên cũng dừng lại, đặt bút sang một bên rồi mới ngồi xuống.
Hồ Vân lúc này lập tức lao vào phòng bếp, sau hai nhịp thở liền từ trong bếp đi ra. Hai móng vuốt của nó cầm lấy khay gỗ, đầu đỡ dưới đáy khay, còn dư hai cái chân thì dùng để đi đứng. Mặc dù tư thế khá buồn cười nhưng nó đang cầm cái khay hết sức chắc chắn. Trên đó có ấm trà ngon đã pha và bốn cái chén nhỏ.
“Kế tiên sinh, Kế tiên sinh, uống một ngụm trà, uống một ngụm trà nào!”
Nói xong, Hồ Vân nhẹ nhàng nhảy lên ghế đá, cẩn thận đặt khay lên bàn đá. Mấy động tác này khiến Kế Duyên vừa mắc cười vừa hài lòng, con hồ ly này vẫn làm được chút chuyện có ích đấy chứ.
“Rốt cuộc ngươi muốn hỏi ta cái gì?”
Kế Duyên vẫn không thể nhìn thấu suy tính của Hồ Vân, nhưng hắn cũng vui vẻ ngồi xuống rót một tách trà.
Hắn ngẫm nghĩ rồi vẫy tay vào bếp lấy ra một cái thìa. Sau đó, hắn cầm thìa lên trên một chút, đưa cho con hạc giấy nhỏ vừa đậu trên vai.
“Đi lấy cho ta một thìa mật hoa táo tươi.”
Hạc giấy nhỏ nghiêng đầu nhìn Kế Duyên. Tuy rằng nó có đầu, có miệng nhưng cái miệng này cũng không mở ra được. Nói nó kẹp một tờ giấy thì cũng được đi, nhưng làm sao nó có thể cầm được cái thìa này chứ. Chỉ là, khi nó thử một chút, kết quả phát hiện ra chỉ cần miệng chạm vào cán thìa, nó có thể ngậm lấy trong miệng như bình thường. Vậy là hạc giấy ngay lập tức mang cái thìa bay đi.
Hồ Vân nhìn con hạc giấy nhỏ bay đi, lại thấy Kế Duyên nhìn mình, cuối cùng nó lấy hết can đảm nói.
“Kế tiên sinh, lần trước ngài cắt người giấy đấy ạ, có thể cho ta mượn cái kéo và tờ giấy màu vàng chơi đùa một chút không...”
“Ha ha, mấy năm rồi mà ngươi vẫn còn nghĩ về chuyện đó sao?”
“Vẫn luôn nghĩ đến...”
Tưởng là yêu cầu gì, Kế Duyên đứng dậy đi vào phòng. Hắn lấy ra chiếc giỏ tre nhỏ có kéo và giấy màu vàng, đặt trước mặt Hồ Vân.
“Cho ngươi mượn cũng không thành vấn đề, nhưng mà móng vuốt của ngươi có dùng kéo được không?”
“Không sao, không sao, ta làm được!”
Hồ Vân rốt cuộc vẫn là một con yêu quái. Nó duỗi chân trước bên phải của mình ra và đặt vào chiếc kéo, vận chuyển yêu lực một lượt. Lúc này, hai cái cán bằng sắt dán sát vào, cùng đóng mở theo chuyển động của móng vuốt, quả nhiên là sử dụng không tốn chút sức lực nào.
“Kế tiên sinh, có phải chỉ cần cắt nhiều người giấy nhỏ, sau đó ép chúng lại với nhau là được đúng không?”
Kế Duyên thổi nước trà trong tách, liếc mắt nhìn Hồ Vân, sau đó mỉm cười nói.
“Đương nhiên không đơn giản như vậy. Hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách cắt người giấy, nhưng ngươi chắc chắn không thể làm được Kim Giáp Lực Sĩ giống như hộ pháp Thần tướng đâu, cho nên chỉ có thể làm thứ kém hơn.”
“Chỉ cần có thể cắt được người giấy nhỏ là được!”
Trên mặt Hồ Vân hiện lên một nụ cười vô cùng vui vẻ, trong lòng vui mừng đến mức muốn nổ tung. Nó không ngốc, một chút cũng không, ý của Kế tiên sinh là định dạy một loại bản lĩnh cho nó đấy!
Kế Duyên lườm con hồ ly. Mặc dù Hồ Vân đã cố gắng hết sức để bản thân không cười quá mức, nhưng tần suất vẫy đuôi đã nhanh hơn mấy lần, thật sự giống như một con chó con vui vẻ.
Tính tình của Hồ Vân tựa như một đứa nhỏ mới lớn, hiện tại cũng coi như không tệ. Tuy một tiểu yêu như nó cũng có điểm xuất chúng, nhưng vẫn còn quá yếu ớt.
Nếu muốn lừa gạt người thường, vậy cũng không thành vấn đề lớn; nhưng có một câu nói, rằng gió tầng nào gặp mây tầng đó. Hồ Vân là yêu quái thì nhất định sẽ gặp phải những chuyện liên quan đến yêu quái, cho nên dạy nó một chút năng lực cũng tốt.
Một lúc sau, hạc giấy bay trở lại với hương thơm ngào ngạt. Giờ đây, chiếc thìa chứa đầy mật hoa tươi được ủ từ phấn hoa táo trong sân nhỏ Cư An Tiểu Các.
Hôm nay, Hồ Vân không còn là Hồ Vân ngày xưa nữa. Năm đó, Doãn Thanh còn phải ép nó học chữ, nhưng bây giờ nó có thể kiên trì ngồi xổm trên ghế đá ba ngày ba đêm để học một chút bản lãnh.
Kế Duyên muốn xem khi nào con xích hồ này sẽ kêu than mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi. Vì vậy hắn cứ để hồ ly cắt giấy, còn mình tiếp tục chỉ điểm ở bên cạnh. Khi tờ giấy vàng đã được sử dụng hết, hắn lại lấy thêm từ trong tay áo ra.
Nhưng bây giờ mặt đất toàn là giấy vụn, Hồ Vân mới chỉ cắt ra ba mươi hình người hoàn chỉnh bằng giấy màu vàng. Một đôi mắt cáo vốn dĩ rất linh động, lúc này do tâm thần tiêu hao, hai mắt trở nên đỏ ngầu, hai móng vuốt còn đang run nhẹ.
“Nghỉ ngơi một lát.”
Kế Duyên cuối cùng cũng mở miệng để cho Hồ Vân nghỉ ngơi, nhưng con hồ ly đã bị choáng váng, không dám đặt cây kéo xuống.
“Tiên, tiên sinh, ngài nói một ngày làm được ba mươi sáu người giấy hoàn thiện, như vậy mới không vô ích. Ta chỉ có ba mươi tờ...”
“Haha, được rồi, sau khi cắt xong ba mươi sáu tờ thì ngươi có thể nghỉ ngơi.”
Kế Duyên trong lòng thêm một câu.
‘Hay là đợi ngươi phá giấy thêm một lúc.’
Kết quả, điều mà Kế Duyên không ngờ tới chính là Hồ Vân cắn răng, vừa hấp thu linh khí trong sân, vừa mạnh mẽ thúc đẩy tinh thần, nó thật sự đã cắt xong ba mươi sáu hình người bằng giấy vàng.
Đây không phải là làm cho vui. Ngay khi cắt xong, Kế Duyên rõ ràng nhìn thấy ba mươi sáu tờ giấy dính lại thành một mảng, hiện lên ánh hào quang. Kế tiếp, chính là giai đoạn mới. Nếu Hồ Vân tiếp tục cắt, nó không được cắt hỏng bất kỳ một tờ nào, nếu không chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng nếu Hồ Vân dừng lại ở đây, số lượng tương ứng với Thiên Cương này cũng đã có thể trở thành phù lục.
“Không tồi, không tồi, chỉ trong ba ngày mà ngươi đã cắt được rồi.”
Kế Duyên cười khích lệ một câu, nhưng sau đó nhìn Hồ Vân, hắn phát hiện ra con hồ ly đã lảo đảo, thần chí không rõ. Khi Hồ Vân sắp ngã xuống, Kế Duyên nhanh chóng đưa tay ra đỡ, sau đó đặt con hồ ly lông đỏ đang mê man lên bàn.