Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Sau khi Kế Duyên rời đi, Tôn Nhã Nhã cũng không thể nào kiềm chế cảm giác phấn khích mạnh mẽ này được nữa. Nàng lao vào sảnh khách, ôm chầm lấy gia gia mình, sau đó ôm cả phụ mẫu, cuối cùng còn nhảy cẫng lên như một đứa trẻ
Mà khoảnh khắc hiện tại, trong nhà Tôn gia vẫn còn rượu còn thịt, thế nên thừa dịp đang vui vẻ mà kéo dài bữa tiệc thêm một lúc. Sau nửa canh giờ, Tôn gia mới thu dọn chén, đĩa và bàn ghế trong sảnh khách.
Đêm đã khuya, đôi phu thê Tôn Đông Minh và Tôn Nhã Nhã cũng đã vào phòng ngủ. Hai người huynh trưởng ở đây cũng đã ngủ say trong sảnh khách. Vì nằm mãi không ngủ được, Tôn Phúc lại tự mình thức dậy, cầm theo một cái chân đèn đi đến một gian phòng nhỏ tại góc cuối sảnh khách, nơi đặt bài vị của phụ mẫu và thê tử lão.
Tôn Phúc lấy ba nén hương cạnh bên, dùng nến thắp hương, sau đó cắm lần lượt ba nén hương vào lư hương nhỏ trước mặt bài vị.
“Phụ thân, vẫn là người có ánh mắt nhìn xa trông rộng. Nhi tử...”
Giọng nói của Tôn Phúc hơi nghẹn ngào. Lão hít sâu một hơi, nhìn ba tấm bài vị mà cười nói.
“Nhã Nhã nhà chúng ta thật sự có tiền đồ, càng có tiền đồ hơn mấy lần trước!”
...
Ngày hôm sau, Tôn Nhã Nhã thức dậy thật sớm. Sau khi rửa mặt và trang điểm xong, nàng sắp xếp đủ văn phòng tứ bảo của bản thân, đeo rương tre chứa sách trên lưng, đánh tiếng với người trong nhà xong, bèn mang theo tâm tình vui vẻ mà đi đến Cư An Tiểu Các. Thậm chí, nàng xuất hành còn sớm hơn cả gia gia Tôn Phúc sửa soạn ra bày quán bán mì nữa.
Tuy rằng trước kia đều là đi vào buổi chiều, nhưng khi đó Tôn Nhã Nhã vẫn còn học ở trường huyện. Hiện tại, tình huống tự nhiên đã khác đi.
Không lâu sau khi đi ra ngoài, nàng lại gặp người phụ nữ đã gặp từng gặp ở cổng phường ngày hôm qua. Tôn Nhã Nhã nhẹ nhàng đến gần, mở lời trước tiên.
“Chào Lý thẩm, thẩm đang đi giặt giũ à?”
“À, là Nhã Nhã đấy ư? Hôm nay trông ngươi cao hứng vậy? Có phải là đã thỏa thuận xong một cuộc hôn nhân vừa ý hay không?”
Lý thẩm cười đáp lại Nhã Nhã; chỉ cần là ở phường Đồng Thụ, cơ bản là không có già trẻ lớn bé nào không thích Tôn Nhã Nhã đấy. Đương nhiên, cũng có nhiều nam nhân thầm thương trộm nhớ nàng. Chẳng qua, họ chỉ dám âm thầm suy nghĩ. Dù không nói ra, ai cũng biết một người tài sắc vẹn toàn như Tôn Nhã Nhã sao có thể lấy một người bình thường được. Ngay cả cánh nam nhân từng tiếp xúc nhiều với Tôn Nhã Nhã trong phường này, đều cảm thấy tự ti, mặc cảm.
Trước đây, khi nghe người khác hỏi như vậy, Tôn Nhã Nhã dù ngoài miệng trả lời lễ phép nhưng trong lòng cũng không thích, nhưng hôm nay lại đặc biệt cởi mở hơn.
“Không phải đâu! Thẩm cứ giặt giũ nhé, con đi trước!”
Mặc dù nói thế nhưng thật ra từ đầu đến giờ, Tôn Nhã Nhã cũng không hề dừng chân, chỉ là hô to trả lời từ xa xa.
Đi khắp các con đường, ngõ hẻm, băng qua các khe rãnh rồi lượn vào các con đường nhỏ, nếu không vì sợ văn phòng tứ bảo bên trong rương bị ngã đổ, Tôn Nhã Nhã thật sự muốn vừa đi vừa xoay vài vòng đấy. Trên đường đi, nàng đều tươi cười mọi lúc, vô cùng tích cực chào hỏi người quen. Nét âu sầu ngày thường đã không còn, mà tinh khí thần cũng chuyển sang trạng thái rạng rỡ, cứ như một đóa hoa tranh nhau khoe sắc dưới ánh nắng sáng ngời, trông vô cùng lóa mắt.
Không lâu sau, Tôn Nhã Nhã, người đang mang theo một rương sách sau lưng, xuyên qua con ngõ nhỏ quen thuộc rồi nhìn thấy Cư An Tiểu Các ở phía xa. Nàng lập tức kiềm chế cảm xúc của mình, vô thức chỉnh trang lại y phục rồi cất bước ổn định đến cổng sân. Sau đó, nàng xoa mặt, đảm bảo bản thân không mang theo bất cứ vẻ tự mãn nào, cuối cùng mới dám gõ cửa.
“Cốc cốc cốc…” “Tiên sinh, là ta. Nhã Nhã đến đây để tập viết ạ!”
Giọng nói bình tĩnh của Kế Duyên cũng truyền ra từ bên trong.
“Vào đi.”
Tôn Nhã Nhã không khỏi nở nụ cười lần nữa, nhẹ nhàng mở cửa ra. Nội viện trống không, Kế tiên sinh cũng vừa vặn mở cửa nhà chính,
“Chào tiên sinh! Ta mang cho người bánh bao và rau cải này, còn có hai cái bánh tiêu nữa. Người ăn nhanh khi còn nóng!”
Nói xong, Tôn Nhã Nhã đã đóng cửa lại, bước đến chiếc bàn đá trong sân. Nàng đặt rương sách xuống, nhanh chóng lấy bữa sáng đã mua cho Kế Duyên ra rồi sửa soạn lại văn phòng tứ bảo.
Kế Duyên chỉ đành lắc đầu cười. Nha đầu này đến quá sớm rồi; vì cảm thấy nàng đang đến, hắn phải ép mình rời giường, vốn dĩ vẫn còn muốn ngủ nướng.
Nhưng hôm nay nhìn lại, tinh khí thần cả người Tôn Nhã Nhã đều thay đổi. Dường như chỉ trong một đêm, đã có cải thiện về chất. Cả người nàng mang theo một cảm giác đặc biệt trong sáng, cũng khiến Kế Duyên không thể không mỉm cười lần nữa.
Tôn Nhã Nhã loay hoay với mớ văn phòng tứ bảo của mình một lúc, cuối cùng mới sắp xếp nghiên mực gọn gàng, dọn xong giá bút, trải rộng giấy Tuyên Thành ra rồi đặt chặn giấy lên, sau đó mới quen tay thạo việc mà lấy nước trong chum để mài mực. Xong xuôi mọi việc, nàng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía Kế Duyên, nói.
“Tiên sinh, người thực sự là thần tiên à?”
“Ha ha ha ha ha... Ta cũng đang đợi xem ngươi có thể kiên nhẫn đến khi nào... Ha ha ha...”
Kế Duyên hiếm khi bật cười to đến như vậy. Tuy nói con gái mười tám sẽ thay đổi, nhưng những hành vi của nha đầu này cũng không khác gì lắm so với khi còn bé.
“Tiên sinh...”
“Được rồi, được rồi. Sau này, khi người gặp gỡ nhiều rồi, ắt sẽ tự có cảm giác thần tiên cũng không mang dáng dấp thần thoại đến vậy. Hôm nay, ngươi trước hết viết cho ta những chữ trong quyển tự thiếp này đi.”
Nói xong, Kế Duyên đi ra khỏi nhà chính, bước đến nội viện, lấy “Kiếm Ý thiếp” trải ra bàn đá.
Bởi vì đám chữ nhỏ thành tinh, những văn tự trên “Kiếm Ý thiếp” hiện tại đã khác biệt rất nhiều so với lúc Tả Ly tự viết. Vì đám chữ nhỏ cũng tu hành nên biến hóa liên tục, thế nên khiến những văn tự trong này càng lúc càng tiến đến gần với “Đạo” hơn. Tuy nhiên, phong cách của chúng lại không giống với của Kế Duyên cho lắm. Thậm chí, phong cách của hai bên càng khác biệt hơn, vì dường như một một con chữ đều có phong cách độc lập. Từng con chữ đều tự khác biệt lẫn nhau, và cũng đều tiếp cận với Đạo.
Vừa thấy “Kiếm Ý thiếp,” Tôn Nhã Nhã cũng cảm giác hơi thất thần. Nàng cảm giác rằng, đây không phải là một bảng tự thiếp mẫu, mà là một bức tranh toàn diện có thể bao hàm hết thảy. Càng tập trung, càng có cảm giác như tâm thần của mình bị từng con chữ chia tách ra.
“Tĩnh tâm, ngưng thần.”
Khi giọng nói công chính bình thản của Kế Duyên vọng đến, Tôn Nhã Nhã đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng nhanh chóng lắc đầu, có xóa đi cảm giác vương vấn vừa rồi.
“Quyển tự thiếp này quá thần kỳ! Thưa tiên sinh, ta cảm thấy những con chữ trong này đều là thể sống cả đấy!”
Nhìn Kế Duyên, giọng nói của Tôn Nhã Nhã chứa đầy sự kinh ngạc.
“Khà khà, đôi khi ngươi có thể tin tưởng vào linh giác của chính mình. Thông thường, linh giác sẽ có thể tiếp cận với chân thực hơn bản thân ngươi. Ngay cả khi gặp phải điều mê muội, linh giác sẽ có thể giữ lại sự thanh tỉnh lâu hơn ý thức.”
Tôn Nhã Nhã không thể không nhìn chằm chằm vào quyển tự thiếp trước mặt. Nếu Kế tiên sinh đã nói vậy, chẳng khác nào người đang bảo những con chữ này đúng là thể sống?
Kế Duyên đứng trước bàn đá, đột nhiên mỉm cười nói.
“Không cần giữ kín như bưng đâu. Đi ra chào hỏi đi.”
Tôn Nhã Nhã quay lại nhìn Kế Duyên. Vừa mới nghi hoặc xong, bên tai nàng lập tức âm vang từng hồi náo nhiệt ngay tức khắc.
“Đại lão gia cho phép ra nói chuyện kìa!” “Xin chào Nhã Nhã!”
“Tôn Nhã Nhã, ta từng thấy ngươi bí mật lau nước mũi thời còn bé!”
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy!” “Ha ha ha ha ha, đúng đúng, Ta cũng thấy, ta cũng thấy đấy!”
“Đại lão gia kêu các ngươi ra chào hỏi, không phải để ra bóc phốt người ta!” “Tôn Nhã Nhã, ngươi viết ta trước tiên đi!”
“Ta, ta, ta... Ta mới là chữ đầu tiên nên viết!” “Ta phù hợp với khí chất của ngươi đấy, Nhã Nhã!”
“Ngươi phù hợp cái cóc khô á!” “Nhưng vẫn phù hợp hơn ngươi!”
Chỉ bằng dăm ba câu, đám chữ nhỏ lại loi nhoi hẳn lên. Tôn Nhã Nhã bàng hoàng suốt một hồi lâu mà chưa thể hoàn hồn. Mãi cho đến khi Kế Duyên bảo nàng bắt đầu luyện chữ, nàng mới mang theo tâm tình kích động không thể ức chế nổi mà bắt đầu phóng bút.
Thỉnh thoảng, bên tai Tôn Nhã Nhã vang lên giọng nói chuyện của đám chữ nhỏ. Và trong lúc luyện thư pháp, con hạc giấy cũng bay đến quan sát. Mọi tình cảnh hiện tại cũng đã xác định cho Tôn Nhã Nhã biết một điều rằng, thế giới của bản thân giờ đây đã khác biệt hẳn so với quá khứ.
...
Không phải ngay vừa bắt đầu là Kế Duyên đã dạy Tôn Nhã Nhã một loại tiên thuật thần diệu nào đó, cũng không dạy nàng bất kỳ pháp môn vô thượng nào. Hắn chỉ gọi nàng đến đây để luyện thư pháp, thế nên hôm nay mới kêu nàng luyện thư pháp. Ngoại trừ lời nói và hành vi vẫn giữ đúng chuẩn mực phổ thông, cao lắm là hắn bảo nàng luyện thư pháp thông qua bảng mẫu “Kiếm Ý thiếp.”
Tôn Nhã Nhã cũng là người có tinh thần rất cao, chưa bao giờ kiêu ngạo hay bốc đồng tại phương diện này, thực sự an tâm luyện chữ. Trên thực tế, nếu không có tâm tính như vậy, nàng đã không thể nào viết ra những con chữ khiến Kế Duyên phải thực sự ngỡ ngàng như đêm hôm trước.
Chẳng bao lâu sau, mùa đông đã đến; cũng sắp sửa cuối năm rồi. Trong khoảng thời gian này, Tôn Nhã Nhã mỗi ngày đều chạy đến Cư An Tiểu Các. Mặc dù Tôn gia vẫn có người tới cửa cầu hôn tấp nập, nhưng thái độ của cả Tôn gia từ trên xuống dưới đều thay đổi rất nhiều. Về đối ngoại, ai cũng nhất trí từ chối. Hành vi này cũng không thể không khiến người khác phỏng đoán rằng, liệu có phải Tôn gia đã chọn được rể hiền rồi hay không?
Vào ngày Đông chí, bầu trời phủ đầy những bông tuyết mềm mại. Tôn Nhã Nhã vẫn đứng trong nội viện của Cư An Tiểu Các như cũ, bắt đầu đề bút luyện viết trước bàn đá. Cây táo lớn vươn cành rậm rạp trên đầu nàng, che cho bông tuyết không thể rơi xuống người nha đầu này. Mặc dù đang là trời đông gió rét, thế nhưng không gian trong nội viện Cư An Tiểu Các vẫn ôn hòa như cũ.
Kế Duyên, kẻ đang ngồi trước chiếc bàn gỗ trong nhà chính đọc “Diệu Hóa Thiên Thư,” đột nhiên hơi quay đầu lại, nhưng ngay lập tức lại vùi đầu vào quyển sách.
Trong phường Thiên Ngưu, một con hồ ly đỏ đang rón rén bước qua Song Giếng Phổ rồi nhanh chóng băng vào con ngõ hẹp, nhảy vào khu vực ngoại viện của Cư An Tiểu Các. Vừa định nhảy vào nội viện, nó chợt thấy không cửa sân không khóa. Ngay lập tức, một nét vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt của con hồ ly này.
Vừa định đẩy cửa bước vào, nhưng dường như vì nghĩ rằng nhà của Kế tiên sinh vẫn thường có phàm nhân lui tới, nó bèn quay lại bức tường ngoại viện, thi triển Hồ ly pháp của bản thân rồi mới thả người nhảy vào nội viện trong Tiểu Các. Dù là tấm biển của nơi đây hay cây táo trong nội viện, chẳng ai có phản ứng với cách ra vô bất thường của con hồ ly này cả.
Ở huyện Ninh An, mỗi khi chưa đi đến bên trong Cư An Tiểu Các, Hồ Vân đều cẩn thận từng li từng tí như vậy. Nhiều năm qua, “địch thủ” đã nhiều đến “thành đàn” rồi. Dù hôm nay đạo hạnh đã có chút thành tựu, nó vẫn cố gắng tránh né tranh chấp.
Vừa tiếp đất, Hồ Vân lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh. Mới thoạt nhìn, nó vô cùng kinh ngạc khi thấy Kế Duyên đang ngồi trong nhà chính, sau đó lại thấy Tôn Nhã Nhã đang luyện thư pháp trong sân. Lúc này, nó còn tự nghĩ thật là may quá, không thì đã khiến người phàm trông thấy mình rồi.
Sau khi Tôn Nhã Nhã viết xong chữ “Kiếm”, nàng xoa xoa cánh tay hơi đau nhức của mình, đặt bút xuống rồi chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Thế nhưng mà, vừa ngẩng đầu lên thì nàng đột ngột ngẩn người ra.
Trong tầm mắt, một con hồ ly đỏ rực đang di chuyển bằng hai chi dưới. Nó đang đi đường trong bộ dáng rón rén, mà phương hướng chính là nơi Kế Duyên đang ngồi trong nhà chính kia.
Hồ Vân vẫn đi, còn chưa kịp đến chỗ Kế Duyên lại đột nhiên có cảm giác như cô nương viết chữ kia đang quan sát về phía mình. Thế là, nó chậm rãi vung tay múa chân, còn ánh mắt của Tôn Nhã Nhã cũng nhìn tới nhìn lui liên tục theo quỹ tích di chuyển của bộ móng vuốt hồ ly.
Trước khi Hồ Vân kịp phản ứng, Tôn Nhã Nhã đã lên tiếng trước; mà giọng nói của nàng còn bình tĩnh hơn cả bản thân nàng có thể mường tượng ra.
“Ngươi là yêu quái ư? Dường như ta đã từng nhìn thấy ngươi rồi!”
Hồ Vân khẽ há mồm, duỗi móng chỉ vào bản thân.
“Ngươi có thể nhìn thấy ta à?”
Ngồi trong phòng, Kế Duyên gật nhẹ đầu. Không tệ! Đã đến lúc có thể xem “Thiên Địa Diệu Pháp” rồi.