Biên: Thương Khung Chi Chủ
***
Lục Mân muốn ăn cá nhưng giờ lại phải ăn cả cánh cửa vào mặt. Sau khi chần chừ ở ngoài viện một lúc mà vẫn chưa tìm ra biện pháp nào, gã nghĩ tới việc đi tìm người của Huyền Tâm phủ.
Không đến thời gian một chén trà, gã đã tìm được một vị Tri sự của Huyền Tâm phủ. Khi Lục Mân nói muốn đối phương cùng mình đi đến khách xá của Ngọc Hoài Sơn, ánh mắt của gã ta cực kỳ cổ quái.
“Khách xá của Kế tiên sinh sao?”
“Đúng vậy, chính là khách xá của Kế tiên sinh. Làm phiền Đỗ Tri sự đi thông báo một tiếng, nói vài câu hữu ích giúp ta đi. Hãy nói là Lục Mân ta cũng không phải là người vô lễ, lúc trước chỉ là hiểu lầm. Xin hãy cho ta nếm thử món ăn từ Kim Lân Tầm. Lục mỗ sẵn sàng trả phí tổn.”
Tri sự họ Đỗ nhếch miệng cười.
“Ta cũng không thể giúp ngài đâu. Ta chỉ là một người lèo lái phương tiện vượt giới của Huyền Tâm phủ, có thể mở cửa giúp các vị đạo hữu và hành khách ở đây, nhưng không có nghĩa là các đạo hữu trên thuyền sẽ nghe chúng ta an bài. Nếu Kế tiên sinh đã đóng cửa với Lục đạo hữu thì ngài cũng đừng nghĩ đến ăn thịt cá nữa, không bằng ngài tiếp tục câu cá thêm nửa năm hay một năm đi, nói không chừng còn câu được đó.”
Lục Mân gãi gãi đầu.
“Một năm hay nửa năm cũng chưa chắc đã câu được, cho dù có câu được đi nữa thì cũng chưa chắc có thể làm chủ được, mà cho dù ta có làm chủ được thì cũng không nỡ ăn đâu...”
Đỗ Tri sự khẽ cười.
“Đỗ mỗ lực bất tòng tâm rồi. Nói thực với đạo hữu là dù đắc tội với người nào thì chúng ta cũng sẽ không đắc tội với Kế tiên sinh, mời đạo hữu trở về đi.”
Lục Mân bị người của Huyền Tâm phủ khách khí mời ra khỏi sân nhỏ dành cho việc tu hành của bọn họ. Gã lại đứng ngây ngốc ở bên ngoài. Lục Mân cũng hiểu rõ hôm nay không thể làm trò trống gì được nữa, thế là lại vô thức đi về sân nhỏ ở bên ngoài khách xá của Kế Duyên và đám người Ngọc Hoài Sơn.
Kết quả là vừa đến bên này, gã đã ngửi thấy mùi thơm từ bên trong truyền ra.
Khách xá này được xây dựng theo dạng một tòa nhà có sân nhỏ, bên trong tất nhiên sẽ có đầy đủ công năng, cũng không thiếu phòng bếp.
Lúc này, Kế Duyên đang nấu nướng ở phòng bếp của khách xá. Những vật liệu được chuẩn bị gồm một số gia vị bí truyền của Thanh Tùng đạo nhân ở Vân Sơn Quan và mật hoa táo mới lạ của Cư An Tiểu Các.
Kế Duyên dùng hỗn hợp gia vị và dầu ăn để xào nấu. Dựa vào khứu giác cường đại, hắn có thể phân biệt rõ ràng sự biến hóa trong mùi thơm của từng loại gia vị riêng biệt, sau đó mới đổ tất cả những phần cá đã được cắt sẵn vào.
“Rào xào xào...”
Một mùi hương của ván dầu tỏa lên, thịt cá sắp chuyển sang trạng thái hòa tan thành thể lỏng. Ngay lập tức, Kế Duyên cầm lấy bình nhỏ trên bàn, rưới mật hoa táo của Cư An Tiểu Các vào.
Mật ong vừa đổ ra, mùi thơm ngọt ngào chảy lên thịt cá, hóa thành một trận lưu quang vàng nhạt, trải rộng ra toàn bộ nồi lớn. Hơn nữa, nó dần dần thấm vào thịt cá, cũng cố lại hình thái của con cá này, trông vô cùng rõ rệt.
“Xèo xèo xèo....”
Ngửi thấy hương thơm, Kế Duyên lộ ra vẻ tươi cười, không nghĩ tới trù nghệ của Kế mỗ ta càng ngày càng tốt như vậy. Sau đó, hắn tiện tay thêm một chút nước tương lên cái dĩa trên bàn. Nước tương được đổ thành một lớp màng mỏng, đảo qua đảo lại vài lần rồi đậy nắp lại.
Làm xong bước này, Kế Duyên bấm đốt ngón tay tính toán, cảm thấy chỉ cần đợi nửa khắc đồng hồ là có thể ăn cá được rồi.
“Phù phù phù phù...”
Thanh âm sôi sùng sục trong nồi mãi không dứt, mùi thơm đặc biệt phiêu tán khắp nơi.
Kế Duyên quay đầu lại nhìn, phát hiện ra tất cả tu sĩ của Ngọc Hoài Sơn đều đã vây quanh cửa phòng bếp. Thậm chí một vài đệ tử trẻ tuổi còn đang nuốt nước miếng ừng ực, cho dù là ánh mắt của Cư Nguyên Tử cũng mang theo vẻ chờ mong.
Đây là điều làm cho Kế Duyên cũng phải tươi cười rạng rỡ. Quả nhiên, dù là người tu tiên hay là thần tiên trong mắt người phàm tục, bọn họ vẫn có dục vọng đấy.
“Chư vị đừng đứng ở ngoài cửa như vậy, nhanh chuẩn bị một cái bàn đi. Cá sắp chín rồi. Chúng ta phải thử xem cá Kim Lân trong Quý thủy chi tinh sẽ có hương vị như thế nào.”
Cái này còn phải nói sao. Mọi người lập tức động thủ, chuyển bàn ghế từ trong phòng ra sân nhỏ, rồi lại lấy thêm các loại chén ngọc, đũa ngọc từ trong túi càn khôn của mình ra.
Bởi vì chỉ có một nồi cá nên cuối cùng mọi người đã thi pháp, ngưng luyện ra một cái bàn tròn lớn, để cho tất cả mọi người có thể ngồi xuống bàn.
Nửa khắc sau, Kế Duyên xốc nắp nồi lên. Một nồi thịt cá màu hồng nhuận phơn phớt sáng rõ, lại tỏa ra mùi chua cay nhàn nhạt cùng mùi thơm ngọt ngào. Chỉ mới ngửi thấy mùi vị, Kế Duyên liền biết nồi thịt cá này đã đạt tới đỉnh cao trong trù nghệ của hắn rồi.
Thực ra thì Kim Lân Tầm cũng không được xem là cá, ít nhất thì nó còn chưa phải là sinh linh chính thức. Tuy rằng nó rất giống cá nhưng kỳ thật chỉ giống vẻ bề ngoài mà thôi. Còn ở bên trong thân cá, lục phủ ngũ tạng vẫn chưa thành hình hoàn chỉnh. Nói một cách đơn giản, chỉ là do Quý thủy chi tinh tích tụ lại mà thành cá này. Vì vậy, sau khi Kế Duyên cạo vảy, hắn giữ lại hết tất cả mọi thứ còn lại cho vào nồi thịt cá.
Còn về lớp vảy này, Kế Duyên tạm thời thu lấy.
Thấy mọi người bên ngoài không thể chờ đợi được nữa, Kế Duyên vội vàng dùng tay bốc một miếng thịt cho vào miệng nếm thử. Trong nháy mắt, một cỗ hương vị ngọt ngào chua cay tràn ngập trong khoang miệng. Quả thực hương vị ngon tới nỗi Kế Duyên suýt nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
“Ha ha ha ha... Kỹ gần như đạo, kỹ gần như đạo!”
Hắn cười to vài tiếng, sau đó bưng nồi đi ra ngoài. Hắn học được chiêu này từ Vân Sơn Quan, khá là tiện tay đấy.
Mặc dù có pháp trận ngăn cách, nhưng mùi thơm trong nội viện của khách xá vẫn truyền ra ngoài một chút. Hương thơm này không nồng, cực kỳ đặc biệt, tựa như một loại năng lực kỳ lạ làm cho những người ngửi được đều sẽ tự động tiết ra nước bọt.
Lục Mân đợi bên ngoài khá lâu, còn chưa đợi được đến lúc người bên trong ra mời mình mà gã đã nuốt nước bọt không biết bao nhiêu lần rồi.
“Muốn chết ta rồi! Lục Mân ta tu hành hơn ba trăm năm, lần đầu tiên cảm thấy như sắp chết tới nơi rồi, không thể chờ ở đây được!”
Sau khi hung hăng hít vào một hơi, Lục Mân đã bỏ chạy, không dám dừng lại thêm một khoảnh khắc nào nữa.
Lục Mân ở bên ngoài vừa rời đi, Kế Duyên đang nhai một khối thịt lớn cũng không khỏi lắc đầu khẽ cười. Cư Nguyên Tử ở bên cạnh vừa nuốt xuống một miếng da cá, vừa cười nói.
“Là một người tu hành, gã này thật sự có chút đặc biệt. Mấy trăm năm qua, ta chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy đấy.”
Kế Duyên nhìn lão.
“Chỉ sợ phần lớn thời gian trong mấy trăm năm qua, ngươi đều tu hành trong núi. Trời đất bao la, thiếu gì chuyện lạ chứ.”
Cư Nguyên Tử cười cười.
“Kế tiên sinh nói đúng, ta... Ài ài ài, đợi một chút, ngươi đừng có lấy một miếng cá lớn như vậy, chừa cho ta một ít!”
Gặp mỹ vị bực này bày ra trước mắt, một lão thần tiên như Cư Nguyên Tử cũng không thể kìm lại được. Thấy Quan Hòa đã gắp một miếng cá to, lão nhịn không được đưa đũa ra giành lấy. Quan Hòa sợ tới mức phải vội vàng thể hiện sự “kính lão đắc thọ” của mình.
Trong nồi cá, tất cả thịt cá và xương cá đều cực kỳ ngon miệng, nhưng nếu bàn về món ngon nhất thì đó chính là phần da cá mềm mại đậm đà gia vị. Nếu có thể cuốn thêm một chút thịt cá nữa thì đúng là mỹ vị mà thần tiên cũng điên đảo.
Con Kim Lân Tầm này không nhỏ, nhưng số người ăn cũng không ít. Hơn nữa, bọn họ đều là người tu tiên, có thể không ăn trong thời gian dài và cũng có thể ăn một lần rất nhiều. Vì vậy, căn bản không cần bọn họ giành ăn với nhau, chỉ cần ngồi ăn nghiêm chỉnh cũng khiến nồi cá này nhanh chóng nhìn thấy đáy.
Sau đó, Kế Duyên đưa ra đòn sát thủ cuối cùng. Một nồi cơm thật lớn, rưới thêm nước canh nấu từ thịt cá vụn.
Kế Duyên cảm thấy bữa cơm này rất đáng giá. Nó không chỉ là tác phẩm đỉnh cao trong trù nghệ của bản thân hắn, được ăn món cá Kim Lân Tầm ngon miệng, và điều quan trọng hơn chính là ai có thể nhìn thấy đám “thần tiên” này đang bới cơm ăn liên tục và vẫn đang không ngừng bới cơm chứ?
“Phù...”
Cuối cùng, Dương Minh cũng buông chén cơm xuống, thở ra một hơi thật dài. Gã không nhớ từ lúc nào mình mới được nhẹ nhàng vui vẻ ăn cơm như vậy, chắc cũng phải một, hai trăm năm chứ không ít.
Tất cả mọi người nhìn nhau, nghẹn một lúc rồi cùng nhau bật cười.
“Ha ha ha ha ha...” “Ha ha ha ha a...”
“Thú vị thú vị...”
Ai cũng có cảm giác này, kể cả Kế Duyên. Nhiều khi, trải nghiệm khí tức sinh hoạt đặc thù này không phải là dung tục, cũng chẳng hề tầm thường. Sau khi hiểu rõ hơn, bọn họ còn có thể xuất hiện cảm giác lĩnh ngộ đặc biệt trên con đường tu tiên của mình ấy chứ.
...
Vào buổi chiều, quang cảnh trên Kính Hải còn đẹp hơn cả buổi sáng. Tất cả hành khách đều đứng trên boong thuyền một lần nữa, cảm nhận cảnh tượng hiếm gặp phía trước.
Bây giờ, Lục Mân đang nằm than thở ở một chỗ đầu thuyền. Tuy vừa rồi gã đã đi ra khỏi phạm vi của khách xá Ngọc Hoài Sơn, nhưng khi đã ngửi được mùi thơm kia thì đúng là khó có thể quên được. Gã chỉ có thể thầm tưởng tượng về mùi vị của thịt cá thông qua mùi thom kia.
“Ài...”
Khi gã lại thở dài một lần nữa, thanh âm của Kế Duyên đột ngột vang lên bên cạnh.
“Lục đạo hữu, chuyện không thể cưỡng cầu thì đừng nghĩ tới nữa. Để cảm tạ việc Kính Huyền Hải Các đã đồng ý cho Kế mỗ thả câu, cái này cho ngươi đấy.”
Lục Mân thoáng ngồi thẳng lưng, dùng hai tay tiếp nhận đồ vật Kế Duyên ném tới. Sau khi mở tay ra, gã phát hiện ra trên đó có một hạt, cũng không biết nó là trái cây gì.
“Kế mỗ dùng vật này để dụ cá Kim Lân Tầm mắc câu, còn về lôi pháp thì ngươi đừng nghĩ nữa.”
Lục Mân vội vàng đứng lên, hành lễ cách Kế Duyên mười bước.
“Đa tạ đạo hữu đã tặng mồi. Đa tạ đạo hữu đã tặng mồi. Lục mỗ nhất định sẽ dùng thật tốt! Ách, cho ta hỏi thêm một câu. Thịt cá kia thơm như vậy thì có mùi vị như thế nào?”
Kế Duyên khẽ cười,
“Tươi, thơm, cay, ngọt, mặn, nhạt vừa đủ. Chỉ có thể nói là ăn thật ngon.”
Nói xong, Kế Duyên xoay người rời đi.
Không hỏi còn tốt, hỏi xong rồi, nghe Kế Duyên đáp rồi nhưng trong lòng gã càng khó chịu hơn. Trong lòng gã âm thầm quyết định, nếu lần sau câu được Kim Lân Tầm, gã cũng phải nấu lên ăn mới được!
Nghĩ như vậy, gã cúi đầu nhìn hạt trong tay, đưa lên mũi hít hà. Một cỗ linh hương nhàn nhạt tràn ra. Lục Mân nhíu mày, cẩn thận kiểm tra hạt này kỹ hơn. Dù có vận pháp từ trong ra ngoài, gã đều không phát hiện ra dấu vết của bất kỳ cấm chế nào.
'Nói cách khác, linh hương và linh khí đặc thù trong đó, ngưng tụ mà không tán, là do bản thân trái cây kia?”
Lục Mân đã gặp qua không ít trái cây có linh khí, nhưng thường thì sau một thời gian dài, linh khí sẽ tản đi một ít. Trái cây còn bị hỏng nữa mà. Phần hạt của trái cây trước mặt gã rõ ràng đã trải qua thời gian không ngắn, nhưng vẫn có linh khí tinh thuần nồng đậm như cũ. Hơn nữa, còn có một dòng nhiệt ấm áp lưu chuyển ở bên trong, vả lại còn không có thần thông diệu pháp nào động tay động chân tới nó. Đây là tại sao chứ?
Suy nghĩ của Lục Mân dần chuyển ra khỏi khát khao với món cá; dường như gã cảm giác mình đã gặp được hiện tượng này ở đâu đó rồi. Thật lâu sau, gã bỗng nhiên chấn động toàn thân, nghẹn ngào thốt ra đôi lời.
“Linh căn!”