Mục lục
Lạn Kha Kì Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Thương Khung Chi Chủ

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa


***

Trong mắt lão ăn mày, Đồ Tư Yên chắc chắn không thể tỉnh lại trước nửa năm hoặc một năm. Nhưng theo góc nhìn của Kế Duyên, không thể phán đoán ả Yêu hồ Đồ Tư Yên kia theo lẽ thường được. Nhưng lần này, nàng vừa bị thương, vừa bị trấn áp dưới núi, nên chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì trong một thời gian ngắn.

Ấy thế mà, vào buổi chiều thứ ba sau khi cả hai rời đi, đã có một ít động tĩnh từ sâu bên trong dãy Pha Tử Sơn, ngay vị trí trấn áp Yêu hồ.

“Tí tách... Tí tách... Tí tách...”

Trong không gian nhỏ tối tăm u ám nơi lòng núi, lâu lâu lại có một giọt nước từ trên đỉnh rơi xuống. Dù mới chỉ hơn hai ngày, mây và sương mù đã tụ lại nơi đây. Bên trong không gian nơi Yêu hồ Đồ Tư Yên bị giam giữ kia bắt đầu có sương sớm thấm vào.

Sau đó, sương sớm cứ tiếp tục nhỏ giọt vào như vậy. Dù bên ngoài có mưa sa bão táp lớn đến cỡ nào, giọt sương kia vẫn nhỏ vào bên trong với một tuần suất không hề thay đổi.

Từng giọt sương sớm hòa vào dòng suối núi nhỏ trước mặt Đồ Tư Yên, bắn tung tóe vào trán nàng. Vào một lúc nào đó, lông mi của Đồ Tư Yên chợt run lên, ý thức của nàng đang dần khôi phục lại.

Đồ Tư Yên cảm thấy mí mắt của mình vô cùng nặng nề, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại cảm nhận được sức mạnh như núi trên người, dù muốn động đậy nhè nhẹ cũng rất khó khăn.

Đừng nhìn bờ vai và một bàn tay của nàng vẫn còn trong trạng thái thoải mái giữa không gian nhỏ bên trong ngọn núi này, nhưng thật ra cũng là bị ngọn núi trấn áp xuống, khó mà nhúc nhích nổi.

Sau khi cố gắng một hồi lâu, cuối cùng Đồ Tư Yên cũng mở mắt ra, trước mắt là một không gian mờ mịt, chỉ còn chút ánh sáng từ khe hở phía xa xa.

“Mình, mình đang ở đâu đây? Mình... híxx hà...”

Đồ Tư Yên thấy đầu mình vô cùng đau đớn; trong đầu lại hiện lên những hình ảnh của mấy ngày trước đây, cuối cùng mới nhớ ra trận đấu pháp giữa mình cùng lão ăn mày và Kế Duyên.

“Mình bị trấn áp dưới chân núi rồi à? Đây là ngọn núi lớn kia ư?”

Nàng muốn xoay đầu nhìn lại, nhưng sau đó chợt nhận ra một áp lực rất lớn đang đè lên mình. Cảm giác đè nén đến từ môi trường xung quanh cũng đã tăng lên vài phần trong lúc nàng tỉnh dậy, khiến Yêu hồ chưa từng biết sợ là gì lại cảm giác vô cùng sợ hãi vào lúc này.



“Một trăm năm... một trăm năm! Không, không được, không thể như vậy được, mình không muốn bị trấn áp một trăm năm như thế này!”

Đồ Tư bắt đầu nghĩ mọi biện pháp để có thể thoát khốn, nhưng yêu lực toàn thân lại phản ứng khá chậm, trong khi linh khí xung quanh lại vô cùng thưa thớt. Không những thế, nơi này không có ánh mặt trời hay mặt trăng, khó mà vận pháp hoàn hảo. Một khi vận pháp, Trấn sơn chi pháp lập tức bị kích động, thế là một cỗ áp lực khổng lồ sẽ vội vàng áp chế xuống ngay vị trí của nàng.

“Ặc... a a a...”

Đồ Tư Yên thét lên một tiếng đau đớn, không dám qua loa vận pháp nữa. Thế mà, nỗi đau đớn trên cơ thể càng ngày càng tăng lên, bởi vì Trấn sơn pháp cũng không hề dừng lại, mà còn liên tiếp tăng mạnh cường độ, tựa như đang trừng phạt vậy.

“Rắc rắc rắc... Rắc rắc rắc...”

Đây là âm thanh của đá núi đang đè ép lên xương cốt toàn thân.

“A... Dừng lại, dừng lại ngay... Ta không dám nữa, ta không dám nữa,...”

Sau khoảng nửa canh giờ, cơn áp lực đau đớn đến tuyệt vọng này mới dần dần giảm bớt. Đồ Tư Yên ướt đẫm mồ hôi, run rẩy không ngừng.

“Lão... lão ăn mày… Ngươi thật độc ác...”

Trong hoàn cảnh đau khổ và tuyệt vọng này, Đồ Tư Yên đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi ngọt ngọt, tiếp theo là một mùi vị vừa cay độc nhưng có chút thơm mát tràn ra. Hương vị ấy thuận theo yết hầu trượt vào bụng, tỏa ra từng luồng hơi nóng trải đều khắp xương cốt tứ chi.

Vì cơn đau kịch liệt trước đó, sự thoải mái do luồng hơi nóng này mang lại cũng được phóng đại đến tận cùng. Thậm chí, nó còn xoa dịu đi vết thương trên cơ thể, giúp khôi phục dần nguyên khí của bản thân.

Đây chính là Long Diên Hương mà Kế Duyên đã ném vào lòng núi trước đó, đến giờ phút này mới phát huy tác dụng.

“Phù... phù... phù! Đây là... rượu ư? Kế Duyên đưa vào à?”

Nàng không biết rõ lắm về lão ăn mày, nhưng bản thân nàng lại rất kiêng kỵ Kế Duyên, thế nên từng tìm cách hiểu thêm nhiều về hắn. Nàng biết Kế Duyên thích rượu, còn thích uống đủ loại, bất kể là rượu của người phàm hay tiên tửu. Miễn rượu nào độc đáo, hắn đều thích uống. Tính ra, hắn là một kẻ yêu rượu chân chính, chứ không phải một con ma men cuồng rượu như mạng.

Người yêu rượu như vậy, tuy rằng không kén chọn khi uống, nhưng trên người nhất định sẽ có chút rượu thượng hạng. Do đó, chắc chắn rượu này là của Kế Duyên cho vào.

Tuy rất hận hắn, nhưng Đồ Tư Yên lúc này thật sự không đủ sỉ diện đến mức phun mớ rượu này ra ngoài. Thay vào đó, nàng còn dùng tinh thần để dẫn dắt tửu lực truyền đến các bộ phận trên cơ thể nhằm giảm bớt đau đớn, đồng thời còn bổ sung nguyên khí.

Phải một lúc lâu sau, Đồ Tư Yên mới thở ra một hơi dài.

“Không ngờ loại rượu này lại thần kỳ như vậy; nếu là mình, chắc chắn sẽ không mang đi cho người ngoài...”

Nhưng dù cơ thể có cảm thấy dễ chịu hơn, vậy cũng không thể giúp nàng giảm bớt nỗi sợ hãi trong môi trường ngột ngạt này. Mặc dù có lúc, nàng đã từng bế quan suốt mấy chục năm, nhưng đây rõ ràng là sự khác biệt về mặt tâm lý.

Sau khoảng thời gian ngắn như vậy, Đồ Tư Yên đã bình tĩnh trở lại. Từng giọt mồ hôi chạy trên mặt nàng; giờ phút này, trông nàng có vẻ vô cùng lạnh lùng trong lúc đang suy nghĩ.

Nàng không cam lòng khi bị trấn áp dưới ngọn núi này trăm năm, nhất định phải tìm cách thoát ra. Có thể là lão tổ tông biết cách, hoặc cũng có thể là không biết.

Nếu lão tổ tông không biết, vậy tự bản thân Đồ Tư Yên phải tự nghĩ biện pháp thoát khốn.

Và dù lão tổ tông có đến, có lẽ là lão ăn mày kia không đáng để lo, nhưng chưa hẳn là có thể đánh bại được Kế Duyên.

Sau khi yên lặng một lúc, Đồ Tư Yên lại hét lên.



“Lão ăn mày, lão ăn mày, mau thả ta ra! Kế Duyên! Kế Duyên... các ngươi mau ra đây...!”

“Lão ăn mày! Lão khiếu hóa tử! Kế Duyên!”

Tiếng thét chói tai của Yêu hồ cứ mãi du đãng giữa môi trường ngột ngạt này, chỉ một phần nhỏ vọng ra khu vực bên ngoài. Nhưng nàng biết rõ, nếu Kế Duyên và lão ăn mày ở gần đây, chắc chắn sẽ có thể nghe thấy. Vì vậy, sau khi đảm bảo mình có thể truyền đi một ít âm thanh ra bên ngoài, nàng bèn hội tụ phần yêu lực ít ỏi còn lại, ngưng tụ hướng đi của tuyến âm thanh, tiếp tục hô to.

Tiếng quát tháo bén nhọn của nàng yếu ớt lan truyền đi; người bình thường có thể không nghe thấy, nhưng một số loài động vật có thính giác nhạy bén có thể nghe được đôi chút. Ví dụ, những sinh linh như dơi trong một số hang động trên núi đột ngột cảm thấy bất an hẳn, sau đó bay tán loạn khắp nơi, dù là mặt trời vẫn còn trên cao nhưng chúng vẫn bay ra khỏi hang động.

Kế Duyên và lão ăn mày lúc này đang ở rất xa, đương nhiên sẽ không nghe thấy, nhưng gã Sơn thần của Pha Tử Sơn lại bị âm thanh của nàng đánh động.

Một làn khói mù bốc lên ở ngay vị trí trước mặt ngọn núi trấn áp Đồ Tư Yên, sau đó hóa thành một tên tinh quái mặt áo vải.

Thạch Hữu Đạo vểnh tai lắng nghe cẩn thận một hồi, cuối cùng xác nhận là có giọng nói của một cô gái vọng ra từ trong núi. Dưới ngọn núi lớn này, còn ai ngoài con Bát vĩ Yêu hồ đang bị trấn áp kia nữa chứ! Vì vậy, vị Sơn thần đây tập trung toàn bộ tất cả tinh thần, nhìn tới nhìn lui một lượt, mong rằng có thể gặp gỡ vị Kim giáp thần tướng từng khinh thường nói chuyện với mình kia. Tuy nhiên, đối phương cũng không hề hiện thân.

Do dự hết lần này tới lần khác, rốt cuộc vị Sơn thần đây nghĩ rằng, tốt hơn hết là mình cứ phớt lờ con yêu quái này đi. Nhưng khi vừa định trốn vào trong núi, cũng chẳng biết là Đồ Tư Yên đã dùng cách gì mà lại biết có người bên ngoài; thế là, nàng thét lên đầy ngạc nhiên.

“Ai đang ở bên ngoài thế? Lão ăn mày à? Hay Kế Duyên? Có phải là bọn ngươi đấy không? Các ngươi đang ở bên ngoài à? Trả lời ta nhanh lên! Trả lời ta nhanh lên! Ta sắp điên rồi, trả lời ta nhanh lên!”

Rõ ràng rằng, Đồ Tư Yên đã bình tĩnh trở lại, nhưng lúc này lại thét lên bằng chất giọng vừa đau đớn điên cuồng, vừa vô cùng tuyệt vọng kia. Nghe cứ như, nàng đang van xin cầu khẩn vậy.

Vị Sơn thần đang bước đi kia chợt dừng chân lại, quay đầu nhìn về ngọn núi. Trên thực tế, gã chưa từng nhìn thấy yêu nữ này trông như thế nào, hay Bát vĩ có dáng dấp khoa trương ra sao.

Là một vị Sơn thần, gã chỉ cần chạm vào là có thể nhanh chóng tìm ra không gian nơi khe hỡ bên trong lòng núi kia. Thử nhìn một lần, cơ bản là gã cũng không thấy được bất cứ thứ gì, trước mắt chỉ là một vùng núi tăm tối.

“Ngươi là ai? Ngươi không phải Kế Duyên, cũng không phải lão ăn mày! Xin hỏi, là vị cao nhân nào ở bên ngoài thế?”

Đồ Tư Yên mở lời với giọng điệu vừa chờ đợi, vừa thấp thỏm. Dù là ai nghe thấy cũng đều có thể cảm giác rằng, ắt hẳn người bên trong đang vô cùng lo lắng và sợ hãi.

Vì đối phương quá sợ hãi như thế, Thạch Hữu Đạo không thể không cảm thấy mình dần gan dạ hơn.

“Van cầu ngươi, nói chuyện với ta đi mà! Chỉ cầu xin ngươi trò chuyện cùng ta thôi. Ta sắp phát điên mất rồi...”

Giọng cầu xin của ả yêu nữ vọng ra, đi kèm với một chút nũng nịu và than khóc.

Vốn dĩ, Thạch Hữu Đạo cũng không muốn quan tâm đến nàng. Nhưng bây giờ, khi tưởng tượng rằng thế núi của Pha Tử Sơn sẽ mở rộng trong tương lai; và Pha Tử Sơn, vốn dĩ đã không phải là một ngọn núi nhỏ, sau này sẽ trở thành một ngọn núi lớn, gã cũng cần phải có uy nghiêm của một vị Sơn thần. Và vì nghĩ rằng bản thân đủ thông minh, với lại chỉ trò chuyện thôi thì cũng không thể giúp được ả yêu nữ này chạy thoát, bằng không - chẳng lẽ pháp phong ấn của thượng tiên chỉ như một trò đùa sao; thế là, gã bèn ứng tiếng:

“À! Ta là chính thần của dãy núi này. Nhận pháp chỉ của thượng tiên, ta phải trông coi con Yêu hồ nhà ngươi. Đừng giở bất cứ thủ đoạn nào, nếu không, bổn thần sẽ bẩm báo ngay với thượng tiên, ắt hẳn ngươi sẽ phải chịu nhiều đau khổ”.

Thạch Hữu Đạo cố gắng biến giọng nói mình tăng thêm vài phần uy nghiêm, sau đó lợi dụng thế núi mà truyền vào không gian bên trong lòng núi.

Nghe những lời này, khuôn mặt của Đồ Tư Yên lập tức nở một nụ cười.

Giở thủ đoạn à? Còn bẩm báo thượng tiên ư? Đồ đâm thọc...

‘Không đúng! Kế Duyên chắc chắn sẽ không chỉ phân phó mỗi một tên lôm côm thế này để trông coi mình...’ . Truyện Hệ Thống



“Thì ra là Sơn thần đại nhân! Thiếp thân hữu lễ ạ! Chỉ là, tiểu nữ bị trấn áp dưới núi này, không thể đích thân hành lễ trước mặt ngài, xin ngài chớ trách tội! Xin ngài đừng trách tội tiểu nữ nha...”

Thạch Hữu Đạo mỉm cười, thầm nghĩ, bị một ngọn núi nặng đè lên như vậy mà ngươi có thể hành lễ được thì đúng là chuyện lạ! Đồng thời, gã cũng rất hài lòng với thái độ của Đồ Tư Yên. Cô nương này chính là một con Bát vĩ Yêu hồ đấy nhé!

“Hừ, dĩ nhiên bổn Sơn thần đây biết rõ là ngươi không thể nào hành lễ, nên cứ yên tâm mà chờ ở đó đi. Dòng nước súi trong lòng núi kia chắc chắn không ngừng chảy, dòng linh khí lưu thông cũng không bị gián đoạn đâu.”

Vừa dứt lời, một giọng nói vừa mừng, vừa cảm kích lập tức vang lên:

“Đa tạ Sơn thần đại nhân, đa tạ Sơn thần đại nhân! Thiếp thân dập đầu lạy ngài...”

Đùng... Đùng...

Đúng là có âm thanh dập đầu xuống đất đấy!

“Chỉ là, một mình Sơn thần đại nhân có thể quản hết việc trong coi sao? Thiếp thân không dám yêu cầu xa vời, chỉ mong ngài đừng chặn nguồn nước suối này, để thiếp thân thỉnh thoảng có thể uống và rửa mặt...”

Giọng nói vừa do dự, vừa căng thẳng của nữ tử kia truyền đến, khiến Sơn thần lập tức nghẹn lời. Gã vô thức nhìn xung quanh một phen, nhưng vẫn không nhìn thấy Kim giáp Lực sĩ.

Gã thầm nghĩ, dòng suối này là chính là do ngọn núi tự thấm nước mà đọng thành, chính là thủ đoạn của thượng tiên, ắt hẳn Thần tướng sẽ không phản đối.

“Ừm, ngươi không cần lo lắng! Đây chỉ là chuyện nhỏ, Thần tướng đại nhân sẽ không có ý kiến gì đâu!”

Trong lòng núi, ánh mắt của Đồ Tư Yên chợt lóe sáng lên!

Nàng suy nghĩ một hồi rồi than van tha thiết:

“Ừm... Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Tuy rằng tiểu nữ không nghĩ bản thân mình đã làm sai, nhưng đã đến cớ sự này, tiểu nữ đành phải im lặng gánh chịu. Có lẽ trước kia, tiểu nữ nên làm theo lời của Kế Duyên từng nói...”

Nói xong một câu lập lờ kia, Đồ Tư Yên không lên tiếng nữa. Nàng biết rằng, đôi khi không nên quá hấp tấp mà nói thẳng thừng mọi việc. Dù gì đi nữa, nàng đã hiểu rõ tính cách của gã Sơn thần này rồi, quả thật không khó đối phó.

Ngược lại, Sơn thần bên ngoài chợt nhíu mày, trong lòng có chút tò mò. Thế nhưng mà, gã cũng biết kiềm chế lại, không tiếp tục hỏi thêm. Đợi hồi lâu mà không thấy âm thanh truyền ra, gã bước loanh quanh một hồi rồi bay thẳng bặt tăm vào sâu trong rặng núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK