Nếu xét ở mức độ nào đó thì Kế Duyên vẫn được xem là một người công bằng.
Trong chín vị thiếu hiệp năm ấy, hắn đã gặp Đỗ Hành, Lục Thừa Phong, Yến Phi và Lạc Ngưng Sương. Lan Ninh Khắc cũng là một trong chín người đó. Đúng là gặp mặt trước một lần mới phải.
Vì vậy, Kế Duyên cố ý thiết lập ván cờ để gặp Lan Ninh Khắc trước tiên. Dù sao năm đó hắn cũng có cảm tình với người này, nếu nhìn thuận mắt thì có thể hắn sẽ làm chút gì đó, tuy không thể ra lệnh cho Lục Sơn Quân nhưng cũng cho Lan Ninh Khắc một cơ hội.
Được rồi, bây giờ nói những lời này cũng vô ích. Kế Duyên đã gặp được Lan Ninh Khắc nhưng lại rất chán ghét, xem ra gã phải tự dựa vào vận mệnh của mình rồi.
Ở bên kia, sau khi Kế Duyên rời đi, Lan Ninh Khắc cũng bực bội dẫn người ly khai.
Vốn được một bộ chữ tốt, tâm tình cũng vui vẻ, kết quả là trong câu này có nhiều thêm hai câu châm chọc, quả thực buồn nôn như ăn phải ruồi.
Mấu chốt là chữ viết rất đẹp. Mặc dù bây giờ đã thành ra như vậy nhưng nếu vứt đi thì vẫn có chút không nỡ, đúng là gân gà(*) thiệt chứ.
(*)Gân gà: ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì
"Lan gia, thật ra chúng ta có thể giải quyết việc này. Ngài xem một hàng này, nếu cắt tờ giấy ra thì chữ viết hơi nhỏ một chút nhưng ngụ ý vẫn tốt mà."
Người kia mở cuộn giấy ra, đưa tay vào chính giữa rồi làm động tác chặt một đao.
"Ừ, cứ làm vậy đi."
Lan Ninh Khắc lạnh lùng nói một câu, ánh mắt vẫn đảo qua xung quanh. Người còn lại oán hận nói.
"Nếu ta gặp lại tên thư sinh kia, nhất định phải bóp nát gân hắn!"
"Nếu không phải chúng ta đang ở Đỗ Minh phủ, đổi lại Định Nguyên..."
"Chỉ là chúng ta cũng nhìn người kia viết mà, tại sao lại có nhiều chữ hơn trước?"
Bọn họ cũng nghi hoặc, khó hiểu, cảm thấy có chút tà dị. Hiện tại, cả ba người chẳng còn hứng thú đi dạo trong thành nữa nên tạm thời quay về khách điếm.
Trên đường phố, hai cỗ xe ngựa vừa mới đi vào từ cửa thành. Vì muốn tránh né người đi đường, hai chiếc xe chỉ đi thật chậm, mà người đang đánh xe chính là Lục Thừa Phong.
Vốn dĩ Lục Thừa Phong không thèm đếm xỉa đến ai nhưng lúc ba người kia đi ngang qua đường, y liền chấn động tinh thần.
Dường như cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt ấy, Lan Ninh Khắc cũng quay đầu nhìn lại. Gã thấy hai cỗ xe ngựa đang chạy tới cùng với một gã xa phu đang ngồi trên xe.
"Các ngươi có quen biết người đánh xe kia không, nhìn có chút quen mắt."
Lan Ninh Khắc hỏi hai người bên cạnh, hai gã đó nhìn một hồi rồi lắc đầu.
"Chưa từng gặp."
Lan Ninh Khắc nhíu mày, lẩm bẩm nói.
"Hôm nay thực kỳ quái."
Nhiều năm không gặp Lục Thừa Phong, Lan Ninh Khắc đã quên đi dáng vẻ của y rồi.
Chẳng qua, Lục Thừa Phong trên xe lại không như vậy. Y nheo mắt nhìn nam tử mập mạp mặc một thân hoa phục kia. Khi xe ngựa lại gần hơn, y ghì dây cương để ngựa dừng lại.
Lan Ninh Khắc cũng dừng bước. Hai bên đối mặt nhau khi chỉ còn cách một trượng.
Lục Thừa Phong có chút cảm khái, thản nhiên nói.
"Lan Ninh Khắc, nhiều năm không gặp. Từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
Trong lòng Lan Ninh Khắc giật mình, người này chẳng những quen mắt lại còn biết tên mình?
"Các hạ là người phương nào?"
Lục Thừa Phong hơi sững sờ. Y nghĩ tới mấy loại tình huống, duy chỉ không nghĩ rằng Lan Ninh Khắc rõ ràng không nhận ra mình.
Y đột nhiên nghĩ tới năm đó mình cầm rượu tới Cư An Tiểu Các bái phỏng Kế tiên sinh. Lúc đó y cũng từng thổn thức mà nói với Kế Duyên rằng mình sớm đã quên tên mấy người kia. Nhưng trên thực tế, chỉ một giây khi nhìn thấy Lan Ninh Khắc, tất cả trí nhớ đều sống lại, còn đối phương lại thật sự không nhớ mình là ai.
"Ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha ha..."
Lục Thừa Phong đột nhiên cười lớn một hồi, khiến cho Lan Ninh Khắc và mấy người đi theo cực kỳ bất mãn. Một người bên cạnh tức giận nói.
"Ngươi cười cái gì?"
"À không, không, ta không cười các ngươi, mà tự cười bản thân ta, ha ha ha ha... Biết mình không quá tệ như vậy đúng là một chuyện cao hứng mà."
Lục Thừa Phong ngừng cười, ôm quyền chắp tay với Lan Ninh Khắc.
"Tại hạ là Lục Thừa Phong, ra mắt Lan đại hiệp. Đại hội võ lâm lần này mong có cơ hội mở mang kiến thức với bản lĩnh của đại hiệp."
Nói Xong, Lục Thừa Phong cũng không nhiều lời nữa, khẽ giật dây cương. Xe ngựa lại bắt đầu chuyển động.
Lan Ninh Khắc cau mày nhìn xe ngựa rời đi, suy nghĩ một lát rồi bỗng giật mình.
"Là y?"
"Lan gia, người biết Lục Thừa Phong sao?"
Lan Ninh Khắc gật đầu, nói với hai kẻ còn lại.
"Y là người Vân Các ở Kê Châu. Lúc trước Vân Các vẫn còn có chút danh tiếng. Khi còn trẻ, ta và y từng đi du ngoạn với nhau. Chỉ là thời gian trôi qua quá lâu rồi, ta cũng không nhận ra nữa."
Lan Ninh Khắc còn muốn nói thêm nhưng đột nhiên gã cảm nhận được điều gì đó liền quay đầu nhìn sang bên kia đường. Dòng xe ngựa từ cửa thành chạy tới chạy lui, chỉ thấy đoàn người di chuyển. Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, tim gã đập thình thịch.
Sau khi liên tục trải qua những chuyện lạ, Lan Ninh Khắc chẳng còn tâm tình đi dạo nữa, chỉ đành dẫn người về khách điếm.
Thời gian trôi rất nhanh, lúc này đã là chạng vạng. Sự náo nhiệt của ban ngày bắt đầu giảm đi, các cửa hàng đóng cửa, dân chúng trở về nhà. Giờ đây, sau khi nghỉ ngơi nửa ngày trong khách điếm, Lan Ninh Khắc lại chuẩn bị đi ra ngoài.
Cho dù lúc trở về gã cảm thấy có chút không yên lòng, rất không muốn đi ra ngoài nữa, nhưng tối nay gã có hẹn. Đối phương là người quen cũ, lại là người thành danh trong võ lâm, gã không thể lỡ hẹn được.
"Cốc cốc cốc... Lan gia, chúng ta đi Nhân Quý Lâu thôi."
Ngoài cửa phòng có tiếng người nhắc nhở, Lan Ninh Khắc đáp lời.
"Biết rồi, ra ngay đây."
Một lát sau, ba người xuống lầu, bước ra khỏi khách điếm, tiến về Nhân Quý Lâu.
Lúc này mặt trời đã lặn, trên đường phố tuy không tối đen nhưng sắc trời rất ảm đạm, người đi đường cũng không nhiều.
Ở Nhân Quý Lâu đã treo đèn lồng, từ đằng xa vẫn có thể nghe thấy tràng âm thanh vô cùng náo nhiệt, hiển nhiên sinh ý cực kỳ tốt.
Sắp đến ngày đại hội võ lâm của Đỗ Minh phủ, Nhân Quý Lâu lại là tửu lâu nổi danh nên khách giang hồ khá đông.
Đến cửa ra vào, tiểu nhị nhiệt tình mời đám người Lan Ninh Khắc vào.
"Khách quan, ngài đã đặt chỗ chưa ạ? Hôm nay đông khách quá, nếu ngài chưa đặt chỗ thì có thể phải đợi một chút ạ."
"Giang Mãnh Giang đại hiệp hẹn chúng ta."
Nghe vậy, hai mắt tiểu nhị sáng lên, vội vàng nói.
"À à, thì ra là Lan đại hiệp đến, mời lên lầu, mời theo ta lên lầu. Nhã gian gần cửa sổ ở lầu hai ạ. Giang đại hiệp đã đến."
Tiểu nhị nhiệt tình dẫn ba người lên. Trên lầu hai, Lục Sơn Quân đã ngồi sẵn ở một vị trí gần bậc cầu thang, một mình chiếm trọn một cái bàn. Khi Lan Ninh Khắc đi lên, y nhếch môi, lộ ra nụ cười mà không phải cười.
Trong mắt Lục Sơn Quân, trên người Lan Ninh Khác sát khí quấn thân, còn có oán khí không tan. Thực ra bản thân chuyện này cũng không thể hiện được gì, vốn dĩ người giang hồ sát khí rất nặng, thường xuyên chém giết. Nhưng trên người Lan Ninh Khắc không có bất kỳ sợi khí nào đường đường chính chính cả.
Thấy đám người Lan Ninh Khắc ngồi xuống gần cửa sổ, Lục Sơn Quân gắp miếng thịt kho tàu, nheo mắt nhìn về phía cửa sổ.
Bên kia bàn, tổng cộng có năm người ngồi đối diện với đám người Lan Ninh Khắc, tám người cùng ngồi quanh bàn tròn.
"Giang đại hiệp yên tâm, Lan mỗ nhất định sẽ đoạt vị trí cao trong đại hội võ lâm lần này, chắc chắn sẽ lên tiếng ủng hộ ngài!"
Hán tử họ Giang kia toàn thân cơ bắp, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ chính trực cứng rắn, nhưng lời nói lại chẳng có chút ăn nhập nào với ngoại hình. Gã cười ha hả, rót rượu cho Lan Ninh Khắc.
"Có những lời này của Lan đại hiệp, Giang mỗ nắm chắc thêm một phần. Lần này võ lâm Kê Châu đã cột chặt với nhau, ai chiếm được tiên cơ thì sẽ có chỗ tốt rất lớn. Nếu Giang mỗ thượng vị, tất nhiên sẽ không quên Lan đại hiệp!"
"Khà khà, toàn bộ Kê Châu này có ai có thể so sánh với một thân hổ quyền của Giang đại hiệp chứ, nhìn khắp Đại Trinh cũng chẳng mấy ai địch nổi. Hơn nữa, ngài trí dũng song toàn, nếu ngài không thượng vị thì về tình về lý có ai làm nổi!"
Những chuyện tương tự thật ra cũng không hiếm. Những kẻ như Giang Mãnh cũng không chỉ có một người. Ai cũng biết đại hội võ lâm lần này rất quan trọng, những hành động lôi kéo phiếu bầu giống vậy chẳng có gì mới, nhưng riêng loại này cũng không đủ, cuối cùng vẫn phải xem tài cán thực sự mới lên được vị trí kia.
"Ha ha ha ha... Lan Ninh Khắc! Giang Mãnh! Hai tên tiểu nhân hèn hạ các ngươi quả nhiên ở đây!"
Một tiếng gầm vang lên từ chỗ cầu thang, sau đó bốn nam tử mặc võ phục màu lam bước nhanh lên lầu, ai cũng mang theo binh khí.
"A? Các ngươi là ai?"
Lan Ninh Khắc nheo mắt dò hỏi, thầm nghĩ hôm nay cứ cảm thấy trong lòng không yên, có lẽ là điềm báo cho việc này.
Giang Mãnh ở bên cạnh cười lạnh không thôi, thực ra ai bị mắng mỏ trước đám đông như vậy cũng sẽ chẳng vui vẻ nổi.
"Ha ha ha... Hai tên trộm chó các ngươi, ta biết ngay các ngươi sẽ chẳng biết xấu hổ tới tham gia đại hội võ lâm mà. Ta là Phàn Thông, bị các ngươi hại cho cửa nát nhà tan trước đây. Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi."
"Ai nha, khách quan, đừng đánh nhau trong tửu lâu, chúng ta..."
"Ngươi tránh ra, làm hỏng món nào thì ta bồi thường món đó!"
Người vừa tới đẩy tên chưởng quầy đang ra sức khuyên bảo ra ngoài.
"Coong" "Coong" "Coong" "Coong"
Bốn người rút đao ra, đánh về phía mấy người ngồi gần cửa sổ.
Lục Sơn Quân vẫn ăn mồi uống rượu một mình. Y không đứng dậy, mà vận khí tăng pháp lực vào tai mắt, lắng nghe thanh âm bên trong khách điếm gần đó.
"Các ngươi nhìn kìa, gã béo đó là Thiết Tiên Khách - Lan Ninh Khắc, ngồi đối diện là Giang biên mãnh hổ Giang Mãnh. Hai người này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Lúc trước Phàn gia ở Định Nguyên phủ bị bức cho tan cửa nát nhà thì hai tên này cũng góp chút công lao đấy!"
"Suỵt... Ăn nói cẩn thận!"
"Hừ, kẻ thù tìm tới cửa rồi còn không cho ta nói à? Hơn nữa, nơi này là Đỗ Minh phủ, lại sắp có đại hội võ lâm, ngay cả Lạc trang chủ cũng tới. Không thể để mấy tên võ lâm bại hoại này thượng vị được. Phàn gia năm đó liên tục gặp đại nạn, trước thì mất Kiếm Ý Thiếp, sau thì bị ép phải giao ra nghiên cứu nhiều năm, rồi có những kẻ không ngừng bỏ đá xuống giếng, đúng là để cho người giang hồ như chúng ta khinh thường!"
Lục Sơn Quân lắng nghe câu chuyện bên kia. Đó là những nam tử ăn mặc bình thường, lời nói rất hiên ngang lẫm liệt nhưng thanh âm vẫn bị hạ thấp tới cực điểm, rõ ràng vẫn sợ gây chuyện.
"Nhận lấy cái chết!" "Giết!"
Phàn Thông và đồng bạn phẫn nộ quát một tiếng, vung đao phóng về phía đám người Lan Ninh Khắc và Giang Mãnh. Vừa thấy thân pháp của bọn họ, Lan Ninh Khắc liền thấy yên tâm hơn một chút, dù sao cũng chẳng phải cao thủ nhất lưu gì.
"Rống..."
Giang Mãnh rống to một tiếng tựa như tiếng gầm của mãnh thú. Gã lách người đến trước bàn, hai tay tạo thành trảo, xoay người cúi đầu để tránh đám người, hai trảo vung lên.
"Đang" "Bịch" "Xoẹt...." "Phốc..."
"Bịch..."
Gã dùng hai móng vuốt cứng rắn ngăn trở bốn thanh binh khí, màu máu chết chóc nổi lên bốn phía.
Tuy thân thủ của bốn người không kém nhưng vẫn thua xa đối thủ. Dù Lan Ninh Khắc chưa động thủ nhưng bốn người bọn họ vẫn bị móng vuốt sắc bén kia đánh trọng thương, ngã vật ra đất chỉ sau mười chiêu.
Những vị khách thông thường đang vây xem sớm đã sợ tới mức bỏ chạy rồi. Còn mấy kẻ giang hồ dù không trốn nhưng không ai ra tay.
"Bịch..."
Phàn Thông bị một chưởng đánh vào ngực, bay ngược ra phía sau, đụng gãy một cái cột. "A... Phốc.." một tiếng rồi phun ra một ngụm máu đen.
Gã ngẩng đầu nhìn Giang Mãnh đang tiến lại gần, cười thảm.
"Ôi, ôi... Ta sớm đã biết mình không phải đối thủ của các ngươi. Chỉ là ta muốn bức ngươi ra tay, bức ngươi vận công, ta đã sớm..."
"Hừ, ngươi cho rằng Giang mỗ không phát hiện ra chút thủ đoạn hạ độc đó của ngươi sao? Chúng ta chỉ giả vờ uống rượu mà thôi."
Lúc Giang Mãnh đang nói chuyện, Lan Ninh Khắc cũng lấy từ trong tay áo ra một cái chén sứ, bên trong vẫn còn đầy đủ rượu độc.
"Ôi ôi ôi..."
Phàn Thông vẫn cười gằn.
"Vậy thì sao, đại hội võ lâm lần này có không ít người, chuyện ngày hôm nay rồi ai ai cũng biết. Danh tiếng xấu xa của các ngươi còn muốn làm Bắc Đẩu võ lâm ư? Muốn chiếm tiên cơ ư? Nằm mơ đi! Ha ha ha ha ha..."
Phàn Thông tự biết võ học thiên phú của mình có hạn, dù có dùng độc thì cũng khó có thể thành công. Điều gã muốn chính là hai kẻ đáng ghét này không còn chỗ đặt chân ở đại hội võ lâm. Còn tương lai của Phàn gia sẽ được giao cho người có hi vọng.
"Ngươi muốn chết!"
Giang Mãnh thực sự nổi giận, vận khởi hổ trảo đánh xuống phần ót của Phàn Thông.
"Vèo..."
Có tiếng xé gió truyền đến, lúc này Giang Mãnh còn chưa đánh trúng Phàn Thông nhưng gã liền phản xạ có điều kiện né tránh.
"Đùng..."
Chỉ thấy một chiếc đũa cắm sâu mấy tấc vào phiến gỗ trên sàn nhà ở giữa Giang Mãnh và Phàn Thông, phần đuôi vẫn còn đang khẽ run run.
"Ai? Ai dám quản cái tên rỗi việc này?"
Giang Mãnh gầm lên, nhìn về phía bậc cầu thang, đảo qua mấy cái bàn. Không ít người đều lảng tránh ánh mắt gã, chỉ có một người ngồi yên.
"Thú vị, ngươi gọi đây là hổ quyền sao?"
Một tiếng cười khẽ truyền đến, vị thư sinh mặc thanh sam ở nơi đó cũng đứng lên.