Chương 305: Thái Anh xinh đẹp
Edit: cầm thú
13 đại lão, mỗi người đều đứng đầu từng viện, thậm chí có người quen cũ ở Thanh An điện, Thái Anh.
Thái Anh này đúng là một nhân vật, trước kia làm nữ quan ở Thanh An điện, nàng được tiên đế thưởng thức, bởi vậy mới bị chủ tử Tịch Thần cung ganh ghét, nghĩ biện pháp đày nàng ta tới tạp dịch viện một thời gian.
Sau này Thái Anh rốt cuộc cũng thông minh hơn, không có bộc lộ tài năng, thuận lợi quay trở lại Thanh An điện.
Địa phương kia là nơi hoàng đế nghỉ ngơi ngày thường, theo lý mà nói lần này tân đế đăng cơ, cũng không liên lụy tới nàng mới đúng.
Trừ phi...
Còn có ẩn tình gì khác.
Trong lòng Lăng Hiểu thật sự rất tò mò.
Bởi vì bộ dạng Thái Anh quả thật rất xinh đẹp, ở trong hậu cung này, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng phiền phức, đồng thời cũng có nhiều cơ hội.
Ngô Trần giơ tay vỗ vỗ đầu Lăng Hiểu.
"Đừng vỗ nữa, vỗ đến phát ngốc thì phải làm sao hả?" Lăng Hiểu vội vàng giơ tay bảo vệ đầu.
Ngô Trần một bên không chút quan tâm bĩu môi nói: "Ngốc luôn thì càng tốt, cái gì cũng không biết, vô sầu vô lo sống thoải mái hơn nhiều."
Lăng Hiểu: ...
Được rồi, lần nữa xác định không phải cha ruột.
"Cha nuôi, ngươi định an bày mấy vị đại lão này thế nào?"
Lăng Hiểu ở trong tạp dịch viện cả ngày, biết rõ nơi này nhàm chán thế nào, lần này rất không dễ dàng mới có người mới đến, chỉ sợ sắp có một trận náo nhiệt rồi.
"Còn bố trí thế nào? Cứ dựa theo quy tắc trình tự, nếu có bất công thì sẽ dễ dàng để lại tai họa ngầm, chi bằng cứ đối xử bình đẳng, cùng lắm phân chút việc nhẹ nhàng cho bọn họ là được."
Hậu cung này thật khó khăn mà.
Hắn an toàn mấy năm nay, chỉ hy vọng nuôi lớn Lăng Hiểu, chăm sóc cho nàng bình an, sau này có người dưỡng hắn lúc về già còn có người thân bên cạnh lúc lâm chung.
Ai ngờ tiên đế vừa đi, hậu cung liền loạn như thế này...
Hôm sau, Ngô Trần dậy sớm, phân việc cho cung nhân mới, đối xử bình đẳng với bọn họ.
May mà những người này đều đã sớm trải qua mưa gió, trong lòng rõ ràng, không ai bới móc cũng không than vãn điều gì.
Tất cả tạp dịch viện nhìn bề ngoài vẫn yên bình ấm áp như cũ.
... ...
"Lăng Hiểu, Lăng Hiểu.'
Giữa trưa Lăng Hiểu đang nằm trên ghế mây ở hậu viện tạp dịch viện, kết quả bị người ta đánh thức.
Nàng mở mắt ra, liền thấy được một đôi mắt to cực kì xinh đẹp.
Là Thái Anh.
"Thái Anh tỷ tỷ, ngươi tìm Ngô công công sao?"
"Không phải, ta đến tìm ngươi."
Thái Anh từ trong cổ tay áo lấy ra mấy quả táo: "Tỷ muội ở Thanh An điện vừa mới đem đến cho ta, ta nhớ là ngươi thích ăn, cho nên cố ý để dành cho ngươi một ít."
"Cám ơn Thái Anh tỷ tỷ."
Lăng Hiểu vô cùng vui vẻ nhận lấy táo, cũng lên tiếng cám ơn nàng.
Trong tạp dịch viện mặc dù có Ngô Trần bảo bọc Lăng Hiểu, thức ăn của hai bọn họ cũng coi như là tốt nhất tạp dịch viện này, nhưng mà... dù sao đồ ăn đưa đến nơi này cũng là tệ nhất hoàng thành, quanh năm suốt tháng không có thứ gì ngon lành.
Ngô Trần để dành một nửa bổng lộc, hắn muốn mua một tòa nhà trong kinh thành.
Mặc dù Lăng Hiểu không biết giá nhà trong kinh thành nhiều ít thế nào, nhưng nghĩ tới trong kinh thành là nơi tập trung đủ loại quan chức, chắc chắn giá nhà không hề rẻ chút nào.
Lấy bổng lộc của Ngô Trần hiện tại, đoán chừng phải chờ tới khi hắn cáo lão hồi hương mới đủ mua.
Ừm, vấn đề ở chỗ...
Hắn có thể sống xót tới khi cáo lão hồi hương không kìa.
Ngô Trần: ...
Chương 306: Ngô công công thần bí
Edit: cầm thú
"Lăng Hiểu, ngươi có muốn rời khỏi tạp dịch viện không?"
Nhìn thấy Lăng Hiểu một bên nhanh chóng ăn sạch quả táo, Thái Anh mỉm cười nhìn chằm chằm nàng, thấp giọng nói: "Từ nhỏ tới giờ, ngươi chưa từng rời khỏi tạp dịch viện đúng không?"
"A..."
Lăng Hiểu đếm số lẻ: "Cha nuôi nói trong hoàng thành này muôn vàn nguy hiểm, chỉ có tạp dịch viện là an toàn nhất."
Ai bảo một mẫu ba phân đất này là do Ngô Trần quản chứ?
"Ngô công công vẫn luôn cẩn thận như vậy."
Thái Anh ánh mắt chớp động, không biết nghĩ tới cái gì, tiếp tục nhẹ nhàng bảo: "Mặc dù bên ngoài quả thật rất nguy hiểm, nhưng bên trong hoàng thành cũng rất nhiều kỳ ngộ, chỉ cần ngươi có đủ bản lĩnh, phú quý, danh lợi, tất cả đều dễ như trở bàn tay. Hơn nữa..."
Thái Anh hướng về phía Lăng Hiểu: "Ngự hoa viên hoàng cung vô cùng đẹp, đồ ăn của ngự thiện phòng cũng rất ngon đó."
Ngự thiện phòng?
Ánh mắt Lăng Hiểu lập tức sáng lên.
Nàng đã sớm nhắm tới ngự thiện phòng.
Trước mắt phải nhìn sắc mặt Ngô Trần, hơn nữa, với tuổi tác bây giờ của nàng, cũng không dám đi trộm đồ.
Trong hoàng cung này không biết ẩn núp bao nhiêu cao thủ đại nội, Lăng Hiểu còn chưa tự tin đến mức có thể gánh vác mọi trách nhiệm đâu.
... ...
Màn đêm buông xuống, đến khuya Ngô Trần mới trở về phòng.
Mấy năm nay Lăng Hiểu vẫn luôn ở chung với hắn, tất nhiên, phòng Ngô Trần lớn, trong nội thất còn có một gian thiên thất, nơi đó có một chiếc giường nhỏ đủ một người nằm.
Ngày thường Ngô Trần ngủ ở chỗ này, để dành giường lớn cho Lăng Hiểu.
"Cha nuôi, ngươi về rồi?"
Nghe thấy tiếng bước chân, Lăng Hiểu đang buồn ngủ lập tức bật dậy, mơ mơ màng màng hỏi một câu.
"Ừm."
Ngô Trần gật đầu, hắn không có thắp đèn, trong phòng có chút tối, nhưng giờ phút này ánh trăng ngoài cửa cũng rất sáng.
Lăng Hiểu xốc một góc màn giường lên, ánh mắt nàng lập tức thay đổi.
Ngô Trần không mặc quan phục của nội thị, mà là mặc một bộ đồ đen.
Đây là...
Y phục dạ hành?
Mẹ kiếp.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy sao?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lăng Hiểu, Ngô Trần thản nhiên nhìn nàng một cái: "Khuya rồi, còn không mau đi ngủ đi."
Cho dù là thời điểm tức giận, giọng nói của Ngô Trần vẫn luôn êm tai.
"A..."
Lăng Hiểu gật đầu, đang muốn nằm xuống, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nói với Ngô Trần một câu: "Cha nuôi, trưa nay, Thái Anh tỷ tỷ cho ta mấy quả táo, ăn rất ngon."
Ăn ăn ăn.
Nha đầu tham ăn này.
Khóe môi Ngô Trần hơi nhếch lên, sau đó lại nghe thấy giọng nói non nớt của Lăng Hiểu từ trên giường truyền ra: "Thái Anh tỷ tỷ còn hỏi ta, có muốn rời khỏi tạp dịch viện hay không? Thật là kì lạ, bản thân nàng còn bị đày tới đây, sao lại hỏi người khác có muốn ra ngoài hay không không, cha nuôi ngươi nói đúng hay không?"
Thái Anh...
Ngô Trần híp mắt lại.
Trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Ta vốn cầu trường thọ, không hiểu vì sao luôn bị người phá rối!
"Được rồi, hài tử thì đừng có lo nghĩ nhiều như vậy, mau đi ngủ đi!"
Giọng nói Ngô Trần chậm rãi truyền đến.
Lăng Hiểu không trả lời, nhưng động tác lưu loát chui về ổ của mình.
Đây là nàng cố ý muốn nhắc nhở Ngô Trần, Thái Anh kia bắt đầu muốn gây chuyện rồi.
Nhưng mà, xem ra trong lòng Ngô Trần đã sớm có lo liệu.
Ngô Trần.
Một cái quản sự tạp dịch viện (*)bất hiển sơn bất lộ thủy.
(*)những người che giấu tài năng.
Một kẻ không tới 30, đã trở thành nội thị lục phẩm khiêm tốn hiền hòa.
Sau lưng hắn...
Rốt cuộc có bí mật gì?
Lăng Hiểu cảm thấy Ngô Trần không đơn giản, ít nhất...
Chắc chắn có người ở trên.
Một người không có căn cơ trong hoàng thành này, sẽ không thể trở thành lục phẩm khi còn trẻ như vậy.
Ngô Trần: Tại sao lại nói có người ở trên ta? Khiến người ta hiểu lầm!
Lăng Hiểu: ...
Ngươi nói cái gì? Ta là một đứa trẻ thuần khiết, không hiểu gì hết.