Mục lục
[Quyển 2] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: cầm thú

Thời gian một ngày, cứ trôi qua như vậy đấy.

Lăng Hiểu chờ Lăng Vệ Chu tan làm, hai người cùng nhau trở về nhà.

"Tối nay muốn ăn gì?"

Hiệu trưởng Lăng của chúng ta vừa vào cửa, liền thuần thục cởi tây trang, đi vào bếp tìm tạp dề.

"Ba quyết định đi."

Lăng Hiểu cũng về phòng thay quần áo, chờ cô bước ra khỏi phòng, Lăng Vệ Chu đã bận rộn trong phòng bếp.

Thật ra tài nấu ăn của Lăng Vệ Chu rất bình thường, Lăng Hiểu làm đồ ăn còn ngon hơn ông biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà...

Lăng Vệ Chu thường không để Lăng Hiểu xuống bếp.

Trong đáy lòng Lăng Vệ Chu, Lăng Hiểu mất mẹ từ nhỏ, thiếu tình thương của mẹ, ông muốn trở thành một người cha tốt, cũng muốn thay vợ chăm sóc con gái thật tốt.

Con cái nhà người ta cho dù thế nào cũng có thể ăn đồ ăn mẹ nấu.

Lăng Vệ Chu cũng muốn Lăng Hiểu có được như vậy.

Cho dù cô lớn bao nhiêu, đều có thể ăn món ăn do cha già nấu.

Lăng Hiểu: Mị rất cảm động!

Nhưng mà khi nào tài nấu ăn của ba ba mới tốt đây a!

Lăng Vệ Chu:...

......

Bữa tối của hai cha con chính là hai món một canh, không quá phong phú, nhưng nấu rất nhiều, chỉ sợ Lăng Hiểu ăn không đủ.

Mặc dù ngày thường Lăng Hiểu hay chêu chọc trù nghệ của Lăng Vệ Chu, nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn rất kính yêu ba ba của mình.

Cho dù Lăng Vệ Chu có nấu cháy đen, cô vẫn sẽ ăn hết.

"Đúng rồi, ngày mai con không có tiết, có thể không đi làm được không?"

Lăng Hiểu ăn cơm xong, đột nhiên nhớ tới ngày mai thứ ba cô không có tiết dạy, liền nhẹ giọng hỏi Lăng Vệ Chu.

"Con mới tới làm, có thời gian vẫn là tới học viên làm quen thì tốt hơn, con ở nhà một mình, ta cũng không yên tâm."

Lăng Vệ Chu hi vọng Lăng Hiểu tới học viện thường xuyên.

"A, vậy cũng được."

Lăng Hiểu gật đầu, không có từ chối.

Hôm sau, cô lại mặc tây trang, cách ăn mặc không khác gì Diệt Tuyệt sư thái phiên bản hiện đại, cùng với Lăng Vệ Chu hai người tới học viện võ đạo.

"Chào buổi sáng!"

Lăng Hiểu vừa vào văn phòng liền nhìn thấy Dương Thư.

"Hôm nay chị mang theo rất nhiều hoa quả, rửa xong thì cho em." Dương Thư lúc nào cũng cười, hơn nữa khuôn mặt lại cực kì dịu dàng.

"Giáo sư Dương thật tốt, nếu ai cưới chị, chắc là hạnh phúc lắm."

Mắt nhìn Dương Thư đi rửa hoa quả, Lăng Hiểu không khỏi cảm thán.

Trương Hiền nghe thấy lời Lăng Hiểu, trên mặt lộ ra vài phần thần bí cười nói: "Tuổi giáo sư Dương cũng không còn nhỏ nữa, nhưng từ khi chồng cô ấy chết, cô ấy cũng không yêu đương nữa, có lẽ... cũng giống như hiệu trưởng Lăng, không tìm thấy người thích hợp."

Ách.

Lời này thật có tri thức nha!

Lăng Hiểu trầm ngâm một chút.

Dương Thư nhìn còn trẻ, nhưng thực chất đã hơn ba mươi rồi.

Lời này của giáo sư Trương, chẳng lẽ ám chỉ...

Dương Thư có ý đối với Lăng Vệ Chu?

Cha Lăng Hiểu tuy hơn năm mươi, nhưng có tu vi tông sư, nhìn qua bộ dáng cũng chỉ có ba mấy, lại còn cực kì chín chắn, còn là người đứng đầu học viện.

Nghĩ như vậy, Lăng Hiểu lập tức thu hồi suy nghĩ của mình.

Đừng suy nghĩ lung tung thì hơn.

Đối với sinh vật mang tên "mẹ kế", tuy Lăng Hiểu không ghét bỏ, nhưng cũng sẽ không quá tích cực.

Chung thân đại sự của ba ba, cứ để ông ấy quyết định đi, tự mình giải quyết, còn con gái, chỉ cần yên lặng là tốt rồi...

Bởi vì không có tiết dạy, cho nên Lăng Hiểu ngồi ngốc trong văn phòng, ăn hoa quả của Dương Thư, uống nước thanh cổ mát họng của Trương Hiền, cuộc sống gia đình tạm ổn thoải mái.

Đến giữa trưa, cô vốn muốn đi tìm Lăng Vệ Chu, lại nhận được tin nhắn của ông, nói ông ấy có việc phải rời khỏi trường rồi.

Lăng Hiểu do dự, cuối cùng vẫn một mình đi tới căn tin trường học.

Hôm nay cô định tới căn tin lầu một, ngồi ăn với đám học sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK