"Cô Lăng, đây là..."
Mạc Thiếu Khanh nhìn Bạch Trăn trong túi áo khoác của Lăng Hiểu, ánh mắt có chút kì dị.
Tô Nhược Băng tu vi thấp, cho nên nhìn thấy con vật này chỉ là sủng vật bình thường.
Nhưng Mạc Thiếu Khanh tốt xấu gì cũng là võ giả thất trọng, cảm giác của ông nhạy bén, nhìn động vật nhỏ lông xù xì này dường như vô hại nhưng trên người nó có khí tức rất nguy hiểm.
Ít nhất...
Với ông ta mà nói, là vật rất nguy hiểm.
"Thú cưng anh trai tôi đưa cho."
Lăng Hiểu mỉm cười lấy Bạch Trăn trong túi áo ra, đặt trong lòng bàn tay, sau đó thuận tiện vuốt lông cho hắn ---
"Oa! Thật đáng yêu!"
"Đáng yêu quá!"
"Cô Lăng, em cũng muốn sờ nó."
Nhóm nữ học sinh tràn đầy trái tim thiếu nữ, tất cả ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm vật nhỏ trong tay Lăng Hiểu, nóng lòng muốn sờ thử.
"Hu oa..."
Bạch Trăn bị người ta nhìn chằm chằm rất khó chịu, chỉ có thể đứng dậy, hướng mặt về phía đám người hung hăng kêu một tiếng, kết quả...
Nhóm nữ sinh càng thêm phấn khích.
"Tiếng kêu của nó thật dễ nghe a!"
"Đúng vậy đúng vậy, đáng yêu quá."
"Cô Lăng, nó là chủng loại gì vậy? Em cũng muốn mua một con!"
"Ách, là chủng biến dị."
Lăng Hiểu nhẹ nhàng nói: "Anh trai tôi mua ở kinh đô đem về, chỗ này của chúng ta không có, đúng rồi, tôi phải đi rồi, thầy Mạc mọi người tiếp tục đi!"
Nói chuyện xong, Lăng Hiểu vội vàng mang Bạch Trăn rời khỏi võ trường.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này Bạch Trăn lại trốn trong túi áo Lăng Hiểu.
Không có cách, nhân loại thực sự quá phiền phức rồi.
"Bạch Trăn?"
Lăng Hiểu nhẹ nhàng kêu Bạch Trăn một tiếng.
Kết quả trong đầu vang lên giọng nói lười biếng của tên kia: "Đừng gọi, ta ngủ một lát."
Lại ngủ nữa?
Đúng là người lớn tuổi bất cứ lúc nào cũng ngủ được!
Lăng Hiểu cực kì nghi ngờ, bản thể của Bạch Trăn chính là con heo.
Bạch Trăn:....
**
Một tuần cứ trôi qua như vậy đó.
Hôm nay Lăng Vệ Chu tan làm trễ, mấy ngày nay ông đều bận rộn, Lăng Hiểu cũng không biết cha bận cái gì, cô chỉ đành về sớm chuẩn bị cơm nước.
Hai cha con ăn cơm chiều xong, Lăng Hiểu định coi ti vi giết thời gian, kết quả bị Lăng Vệ Chu gọi lại.
"Lăng Hiểu, lên lầu với ba, ba có chuyện muốn hỏi con."
Lăng Vệ Chu dẫn Lăng Hiểu vào trong phòng sách trên lầu.
Lăng Hiểu cảm thấy cha già giống như bị OCD(*).
(*) ép buộc cưỡng chế.
Có chuyện gì không nói ở phòng khách dưới lầu được sao?
Vì sao lần nào cũng cần phải tới phòng sách?
Sẽ có cảm giác nghi thức đặc biệt gì sao?
Trong lòng châm chọc, nhưng Lăng Hiểu vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng sách.
"Chuyện trong học viện hôm nay, ba nghe nói rồi, thầy Mạc cũng báo cho ba biết hết rồi."
Lăng Vệ Chu quay đầu nhìn Lăng Hiểu, ánh mắt thâm thúy: "Con có gì để nói không?"
"Ừm."
Lăng Hiểu gật đầu.
Học viện võ đạo Phương Đường một mẫu ba phân đất đều do cha quản, bản thân ở trong trường có hành động gì, ông ấy biết cũng là lẽ đương nhiên, huống chi Lăng Hiểu cũng không có ý định giấu.
"Con tu luyện luyện thể thuật, chắc là loại luyện cổ thuật thượng cổ, do anh dạy con."
Lăng Hiểu nói chuyện, câu đầu tiên, chính là đổ lên đầu lăng tiêu.
Lăng Vệ Chu nghe vậy gật đầu, vẫn nhìn Lăng Hiểu chằm chằm, giọng nói trầm thấp: "Còn có gì nữa không? Nghe nói con chỉ điểm võ kỹ cho học sinh năm nhất?"
"Việc đó là con đọc sách và sổ ghi chép của anh, là do từ nhỏ anh đã bắt con phải đọc sách."
Lăng Hiểu vẻ mặt vô tội nói.
Tóm lại, bất kể là xảy ra chuyện gì, tìm tới Lăng Xuyên là được!
Ai bảo hắn chính là anh ruột của cô chứ?
Lăng Xuyên:...