Ra khỏi võ trường, Tư An Bình và Lương Bất Phàm liền trở về phòng học, chỉ có Lăng Hiểu ngồi lại ở võ trường.
Bởi vì cô phát hiện, người giống Âu Dương Túy không phải chỉ có một người.
Rất nhiều người cấp cao, thành tích bình thường lại xuất thân gia đình nghèo, đều nhân lúc không có lớp tới chỉ đạo học sinh lấy tiền, kiếm thêm một chút tài sản, lại lấy số tiền này để đi mua thuốc và tài nguyên, nâng cao thể chất hoặc là mua vũ kỹ.
"Ôi chao, sao chị còn chưa đi?"
Âu Dương Túy chỉ dạy học sinh xong, xuống đài nghỉ ngơi một chút, vừa hay nhìn thấy Lăng Hiểu ngồi trong góc.
"Tôi... ngồi nhìn một chút. Cảm thấy các em tỷ thí rất có ý nghĩa."
Lăng Hiểu cười nhạt.
"Em thấy cách ăn mặc của chị không giống học sinh, chẳng lẽ là trợ giảng mới tới?"
Âu Dương Túy không nhịn được đánh giá Lăng Hiểu một phen, hắn đã gặp mặt tất cả giáo sư, khuôn mặt trẻ tuổi như Lăng Hiểu, khả năng lớn nhất là trợ giảng thôi.
"Ừm, tôi mới đến."
Lăng Hiểu cười: "Còn cậu?"
"Em là năm tư, hè sang năm là tốt nghiệp rồi."
Âu Dương Túy ngồi xuống bên cạnh Lăng Hiểu, có chút cảm thán: "Rời khỏi học viện, chẳng khác nào mất đi tài nguyên miễn phí cuối cùng, về sau muốn thăng cấp, rất khó khăn."
"Chẳng phải học sinh học viện võ đạo tốt nghiệp xong sẽ gia nhập hiệp hội hoặc là tổ chức đặc biệt nào đó sao? Tiền đồ hẳn không tồi chứ?"
Lăng Hiểu tò mò quay đầu hỏi một câu, chuyện của võ giả, cô vẫn biết được chút ít.
"Hiệp hội võ giả và tổ chức đặc biệt quả thật có nhận người mới, nhưng mà bọn họ có đặt ra tiêu chuẩn, tu vi thấp nhất cũng là võ giả lục trọng trở lên!
Nói xong câu này, cảm xúc Âu Dương Túy trầm xuống: "Đến bây giờ em... vẫn mắc kẹt ở ngũ trọng, không thể tiến lên được nữa, cho nên em mới muốn kiếm thêm chút tiền, sau khi tốt nghiệp, mua một phần linh dịch, hy vọng dựa vào nó có thể đột phá võ giả lục trọng!"
"Đột phá võ giả lục trọng?"
Lăng Hiểu cảm thấy Âu Dương Túy rất cố chấp: "Lúc em tốt nghiệp vẫn là võ giả ngũ trọng, vẫn rất nổi tiếng trong giới, có thể kiếm được không ít tiền? Sau này từ từ tích lũy kinh nghiệm, đột phá võ giả lục trọng, vẫn có thể gia nhập hiệp hội võ giả, cớ gì em phải liều mạng như vậy?"
Ăn uống tốt làm một con cá mặn không được sao?
Nếu như chỉ là vì tiền bạc, Lăng Hiểu cảm thấy Âu Dương Túy không đến mức phải cố chấp như vậy.
"Làm một võ giả bình thường, quả thật có thể ăn uống thoải mái đầy đủ, ít nhất ở Phương Đường thị này không lo cơm ăn áo mặc, nhưng đó không phải thứ mà em muốn. Em muốn trở nên cường đại hơn... em muốn chiến đấu với yêu thú!"
Âu Dương Túy quay đầu nhìn Lăng Hiểu, ánh mắt có chút phức tạp: "Em không phải người của Phương Đường thị, quê của em là ở Lương Xuyên."
Nói xong câu này, Âu Dương Túy đứng dậy, chậm rãi rời đi.
Lương Xuyên...
Bốn năm trước, bị yêu thú yêu thực tấn công, cả thành phố bị giết sạch.
Trái tim Lăng Hiểu hơi động, trong lòng xuất hiện một loại xúc động.
Ở cái thời đại loạn lạc này, vốn dĩ không phải chỉ có một mình thiên tài Lăng Xuyên hết lòng cố gắng vì tương lai của nhân loại.
Cũng có những nhân vật bé nhỏ như Âu Dương Túy.
Hắn tư chất bình thường, thậm chí còn không thể đột phá võ giả lục trọng.
Nhưng hắn chưa từng từ bỏ.
Hắn muốn trở nên mạnh hơn.
Không phải vì bản thân, mà chiến vì những người thân bạn bè đã mất.
Vì... quê hương.