Tô Nhược Băng được gọi tên mừng rỡ như điên, mạnh mẽ đứng dậy, lập tức muốn khẳng định: "Là em thật sao?"
"Trời ạ! Trời ạ!"
Lương Bất Phàm ngồi dưới cuối vẻ mặt cười hì hì làm vai phụ, hắn rất vui vẻ.
Lăng Hiểu ngồi trên giảng đài chậm rãi mở miệng: "Bạn học Tô Nhược Băng em có thắc mắc gì với võ kỹ sao?"
"Em..."
Tô Nhược Băng do dự một chút, căng thẳng nhìn Lăng Hiểu, nhỏ giọng nói: "Võ kỹ thầy Mạc dạy, em đều hiểu, cũng có thể sử dụng, nhưng mà... từ nhỏ thân thể của em không tốt, thể năng không theo kịp, em muốn xin cô bí quyết để luyện thể, không biết cô... cô có thể chỉ cho em một chút không?"
Luyện thể?
Lăng Hiểu mỉm cười: "Nếu nói đến luyện thể chi thuật, cô có một chút tâm đắc, trước đó em hãy sử dụng luyện thể mà em biết cho cô xem cảnh giới hiện giờ của em thế nào."
"Vâng ạ."
Tô Nhược Băng gật đầu, cô gái nhỏ bộ dáng dịu dàng ít nói, nhưng thân là võ giả, sức lực không hề nhỏ.
Đi tới phía sau phòng học, Tô Nhược Băng hít sâu một hơi, vứt bỏ tạp niệm trong đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, một bộ luyện thể chi thuật lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là luyện thể chi thuật đang thịnh hành, đại đa số võ giả đều luyện tập, người có thân thể đặc biệt không tốt, đều cần phải có luyện thể phụ trợ.
Lăng Hiểu nhìn vài lần, ngay từ đầu cảm thấy không tệ, sau đó thì không thể nhìn thẳng được rồi.
"Em rèn luyện luyện thể chi thuật rất tốt, chỉ tiếc, có hình mà không có hồn."
Lăng Hiểu không để Tô Nhược Băng luyện tiếp, bắt đầu phê bình chỗ thiếu hụt của cô, bình luận xong, Lăng Hiểu không nhịn được, đứng một bên dựa theo chiêu thức luyện thể chi thuật bình thường biểu diễn cho Tô Nhược Băng xem.
Nhìn có thể là chiêu thức giống nhau, thậm chí động tác của Lăng Hiểu còn rất chậm, nhưng từng chiêu từng chiêu của Lăng Hiểu lại tràn đầy khí tức, giống như cộng hưởng với khí tức của thiên địa!
Đây mới là tư thế chính xác của luyện thể chi thuật!
Tô Nhược Băng mở to đôi mắt xinh đẹp, cô xem như là học sinh có tư chất cao nhất ở đây, nếu như thân thể không kéo chân, thì cô cũng không đến mức phải ở lại địa phương nho nhỏ này.
Ban đầu Tô Nhược Băng không hiểu, với tư chất của mình vì sao không tu luyện được luyện thể chi thuật, bây giờ cô rốt cuộc cũng hiểu rồi.
Là do bản thân nóng nảy mong thành công!
Dục tốc bất đạt!
"Cảm ơn cô Lăng chỉ điểm, sau khi về nhà em sẽ tìm hiểu, sẽ không nóng lòng cầu thành!"
Tô Nhược Băng cúi đầu với Lăng Hiểu, cô bé này thật sự rất kích động.
"Ừm."
Lăng Hiểu gật đầu, trong lòng có chút cảm giác thành tựu.
Hóa ra...
Làm một giáo viên hữu ích, chính là cảm giác này.
"Cô Lăng, cô Lăng!"
Ở phía sau, Mạc Thiên Kiều đột nhiên chạy tới trước mặt Lăng Hiểu, mạnh mẽ muốn quỳ xuống.
Mẹ nó, đây là bộ võ thuật gì?
Lăng Hiểu lập tức ngăn cản hắn: "Bạn học Mạc Thiên Kiều, em muốn làm gì?"
"Cô Lăng, xin hãy chỉ dạy cho em!"
Ánh mắt Mạc Thiên Kiều hơi đỏ lên, trong mắt nóng bỏng nhìn Lăng Hiểu.
"Ách, được rồi."
Lăng Hiểu vốn muốn dạy Mạc Thiên Kiều bài học, người này tâm tính quá cao, nhưng hiện tại hắn đã thành tâm khẩn cầu như vậy, Lăng Hiểu đành phải khoan hồng độ lượng, giáo sư phẩm chất cao thượng, sẽ không tính toán với học sinh đúng không?
"Tốt rồi."
Lăng Hiểu gật đầu.
Ánh mắt Mạc Thiên Kiều sáng lên, sau đó đứng dậy vững vàng, bắt đầu đánh võ kỹ của mình.
Bộ võ kỹ này là võ kỹ của gia tộc Mạc gia, rất mạnh mẽ, chỉ tiếc... Mạc Thiên Kiều luyện tới đệ nhị trọng liền gặp khó khăn, không thể đánh lên đệ tam trọng!
Lúc này tất cả học sinh theo bản năng lui về phía sau, bởi vì võ kỹ của Mạc Thiên Kiều rất bá đạo, không khí trong phòng học cũng trở nên hồi hộp.
Võ kỹ này...
Lăng Hiểu nghiêm túc nhìn, nhìn nhìn, liền mơ mộng luôn.
Võ kỹ này... chưa thấy bao giờ a!
Đậu xanh, cái này phải chỉ thế nào đây? Cầu online, đang cần gấp!
Edit: cầm thú
Vốn dĩ lợi dụng kim cài áo học bá để học tập tri thức căn bản, đọc qua vô số bút ký của Lăng Xuyên, Lăng Hiểu tưởng bản thân đã gom đủ tri thức, đủ khả năng để chỉ dạy học sinh năm nhất.
Nhưng mà.
Mới tiết đầu tiên, liền gặp phải ca khó rồi.
Lăng Hiểu: Mị cảm thấy mị bị lật xe rồi.
Bạch Trăn: Nắm chặt tay lái, ổn định! Vấn đề không lớn!
Lăng Hiểu:...
Cướp lời thoại của ta?
Mấy phút sau, Mạc Thiên Kiều đã diễn xong võ kỹ của mình, chậm rãi thu thế, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Lăng Hiểu.
Lúc này, trong phòng học yên tĩnh không chút tiếng động, mọi người bị võ kỹ của Mạc Thiên Kiều làm rung động rồi.
Mặc dù không biết là võ kỹ gì, xem cấp độ, chắc chắn phẩm chất khá cao, nhưng võ kỹ này có chút quỷ dị, trong đó hỗn loạn khí tức chết chóc, thật sự là rất nghiêm trọng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Cô Lăng, xin chỉ giáo!"
Mạc Thiên Kiều chậm rãi mở miệng, bình tĩnh nhìn Lăng Hiểu.
Hiện tại hắn nắm giữ võ kỹ cực mạnh, nhưng lâu dài chưa thể đột phá, cho nên tu vi của Mạc Thiên Kiều cũng không thể thăng cấp.
Lăng Hiểu:...
"Ách."
Lăng Hiểu đang muốn mở miệng, đột nhiên bên tai vang lên tiếng chuông tan học.
"Tan học rồi."
Lăng Hiểu không chút do dự nhẹ nhàng nói:
Chúng học sinh:...
Cô ơi, thao tác thế này, có thể làm được sao?
"Cô..." Mạc Thiên Kiều vẻ mặt lo lắng, muốn gọi Lăng Hiểu lại.
"Sau khi tan học đừng đi."
Lăng Hiểu quay đầu nhìn Mạc Thiên Kiều: "Vào trong rừng sau sân thể dục chờ cô, cô sẽ đích thân chỉ điểm cho em."
Lăng Hiểu nói xong, không chút do dự rời đi.
Duy trì!
Nhất định phải duy trì được vẻ cao cả của giáo viên, vạn lần đừng để hắn nhìn ra bản thân không hiểu gì hết.
Bước chân trầm tĩnh, Lăng Hiểu cầm giáo trình rời khỏi lớp một năm nhất, đi ra ngoài thật xa, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cũng may chuông tan học đến đúng lúc, nếu không sẽ lật xe tại hiện trường luôn rồi.
"Hiện tại ngươi định làm thế nào?"
Giọng nói Bạch Trăn có chút vui vẻ khi nhìn thấy Lăng Hiểu gặp nạn vang lên trong đầu Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu có chút hối hận.
Vốn tưởng hôm nay chính là thời điểm huy hoàng của bản thân, cố ý mang Bạch Trăn bên cạnh, định để hắn thưởng thức khen ngợi cô một phen.
Kết quả...
Lật xe rồi.
"Võ kỹ của Mạc Thiên Kiều rất đặc biệt, trong bút ký của anh trai ta không có ghi chép gì, tất nhiên, cũng có thể là do ta chưa đọc hết." Lăng Hiểu thở ra, kim cài áo học bá đang trong thời gian làm lạnh, một tháng này không thể nào lại đi đọc sách được, xem ra bản thân chỉ có thể dựa vào trí tuệ của chính mình, đi đường tắt thôi.
Bạch Trăn:...
Trí tuệ?
Ngươi có sao?
Lăng Hiểu: Khinh thường ai vậy? Chỉ số thông minh của mị là 115 nha!
Bạch Trăn: Chỉ số thông minh chỉ là con số, với trình độ này của ngươi, chắc chỉ thông minh hơn người bình thường một chút, hình như ta quên nói với ngươi, chỉ số thông minh của NPC cao cấp trung bình là 135! Ngươi kéo điểm của mọi người xuống thấp rồi!
Lăng Hiểu:...
Chẳng trách chỉ số thông minh của ta thuộc loại trí nhớ siêu phàm, hóa ra NPC cao cấp khác đều là yêu nghiệt?
Lăng Hiểu thở dài.
"Thế nào tự ti rồi sao?"
Giọng nói Bạch Trăn lại vang lên trong đầu Lăng Hiểu.
"Không, thật ra là ta cảm thấy rất nhẹ nhõm."
Lăng Hiểu bỗng nhiên cười gian xảo: "Bạch Trăn, chỉ số thông minh của ngươi thế nào? Cao hơn 135 không? Hiện tại ta giao cho ngươi một cái nhiệm vụ, giúp ta tìm chỗ khiếm khuyết của Mạc Thiên Kiều, đừng nói ngươi tìm không thấy, nếu như tìm không thấy, ngươi rất có lỗi với chỉ số thông minh của mình đó!"
Bạch Trăn: Ta xxx
Lăng Hiểu, ngươi cần mặt mũi không?
Lăng Hiểu: Ta chỉ biết chỉ số thông minh của ta thấp, ngươi thông minh hơn, loại chuyện phiền phức này, tất nhiên cần người IQ cao đi làm, dù sao, ta chỉ là một tuyển thủ cơ bắp, không phải thể loại dùng IQ.
Cái thao tác này, không tật xấu này a!