Cha con Hứa gia cãi nhau một phen kịch liệt, được rồi, thật ra chủ yếu là Hứa Văn Thành, Hứa Hi Đình vẫn còn non yếu lắm, mà phản ứng của hắn cũng không đủ dũng cảm.
Dù như thế nào, việc này cũng không còn quan trọng nữa.
Kết quả cuối cùng chính là Hứa Văn Thành mang Lăng Hiểu về Hứa gia, sau đó....
Đưa cô đến Sở gia.
Sớm biết bản thân sắp có "vị hôn phu", Lăng Hiểu rất hăng hái.
Công việc của thế giới này quá đơn giản rồi nhỉ?
Như vậy bước tiếp theo, chỉ cần cô trước mặt "vị hôn phu", trực tiếp từ hôn, chẳng phải đại công cáo thành rồi sao?
Không thể không nói, suy nghĩ của Lăng Hiểu thật tốt.
Thậm chí cô có chút biết ơn Hứa Văn Thành.
Dù sao vị ông ngoại này giúp mình hoàn thành công việc nhanh hơn tưởng tượng nha!
Nhưng mà Lăng Hiểu theo Hứa Văn Thành về Y thành, tới chỗ Sở gia gặp mặt "vị hôn phu" Sở Mặc kia, cô mới cảm thấy không ổn chút nào.
Bởi vì Sở Mặc kia, không phải người bình thường!
......
"Chị, chị, ăn kẹo!"
"Chị, chị, bế bế!"
Lúc này, Lăng Hiểu đang ở trong hoa viên của Sở gia, mà vây quanh cô chính là bé trai nhìn nhỏ hơn cô rất nhiều.
Đứa bé trai bộ dáng đáng yêu xinh đẹp, ánh mắt lại không có biểu tình gì, nói chung là, đứa trẻ giống như ba tuổi.
Không, nói chính xác, còn không bằng đứa trẻ ba tuổi.
Hiện tại trẻ con rất thông minh, ba tuổi đã biết đọc ít chữ, thậm chí có thể học thơ ca hát nhận biết chữ các loại.
Đối mặt với cha mẹ và thầy cô, đứa trẻ ba tuổi cũng biết vâng lời.
Nhưng mà...
Vị Sở Mặc trước mặt, cái gì cũng không biết, một chữ cũng không biết.
Chỉ biết ăn với chơi.
Chẳng trách ngay từ đầu Hứa Hi Đình phản đối quyết định của Hứa Văn Thành như thế.
Hiện tại rốt cuộc Lăng Hiểu cũng biết, vì sao công việc "từ hôn" lại là sự nghiệp lớn rồi.
Gả cho một người ngốc?
Không có khả năng, quên đi.
Các người nhìn thấy bia đỡ đạn nào làm chuyện lương thiện như vậy chưa?
Chỉ có thể là tình cảm chân thành mới kết hôn với đồ ngốc, đó là số mệnh của nữ chủ!
Vai phụ NPC, không xứng có được phần thiện lương đó!
Cho nên...
Giờ phút này, đối mặt với sự nhiệt tình của Sở Mặc, Lăng Hiểu đứng ở phía xa, không hề phản ứng.
Lăng Hiểu: Mị muốn làm một con cá mặn không tình cảm... ách.
"Chị, chị, chị muốn ăn thịt không?"
Không biết Sở Mặc lấy ở đâu một chân gà nướng, có vẻ ăn rất ngon đó.
Lăng Hiểu: -_,-
"Ăn!"
Bây giờ, Lăng Hiểu không chút khách khí, cầm lấy chân gà Sở Mặc đưa cho cô, vui vẻ bắt đầu ăn.
Nơi xa.
Hứa Văn Thành và Sở Uyên đứng ở đó, nhìn sang hai đứa trẻ.
"Con gái Hi Nguyệt nhìn có vẻ thông minh đáng yêu, lại có thể chơi chung với Mặc nhi."
Sở Uyên có vẻ rất hài lòng với Lăng Hiểu.
"Ài, đứa nhỏ này cũng giống Sở Mặc vậy, đều là đứa trẻ đáng thương, tôi muốn để hai bọn nó chơi chung với nhau, lại nói, năm đó Hi Nguyệt và Sở Chiến không thể kết thành vợ chồng, đó là chuyện tiếc nuối trong lòng tôi!"
Giờ phút này, Hứa Văn Thành được ảnh đế nhập thân, các người không khắc cho ông ta mấy bức tượng, Lăng Hiểu cảm thấy không vui.
Không còn cách nào, lão già kia, quá giỏi đóng kịch!
Không phải ai khác mà chính là Sở Uyên, mấy năm nay bị vị này lừa còn chẳng hay biết gì, có thể nói là bị Hứa Văn Thành bán, còn vui mừng hớn hở giúp ông ta đếm tiền!