""Âu Dương thiếu gia, vậy... Những thứ đồ cúng này?""
Kiệu phu không hiểu Âu Dương Túy đang trúng cái gió gì, hắn chỉ muốn đưa đồ cúng lên trước, sau đó nhận tiền thưởng.
""Cứ để đó, ngươi đi giúp bọn họ nhổ cỏ đi.""
Âu Dương Túy tiện tay thưởng cho hắn một ít bạc vụn, kiệu phu vui vẻ xoay người rời đi.
""Chờ chút.""
Âu Dương Túy tựa như nhớ ra cái gì đó: ""Mang một cái cuốc đến đây cho bản thiếu gia, nơi này ta sẽ tự mình quét dọn!""
Đúng, bản thiếu gia là người hiếu thuận!
Đủ thành ý.
Không tin thì hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của ta!
Lăng Hiểu:...
Kiệu phu bên kia không biết Âu Dương Túy trúng phải cơn gió độc gì.
Quả nhiên là quý công tử nhà giàu, tác phong làm việc khiến người ta thật bất ngờ.
Nhưng, trả tiền thù lao lại cực kì hào phóng!
Ngay sau đó, một cái cuốc được giao đến tận tay cho Âu Dương Túy.
""Lão tổ tông, để ta cuốc cỏ giúp ngài!""
Âu Dương Túy cầm cái cuốc lên, hết sức nghiêm túc nói nhỏ một tiếng, sau đó, dùng sức cuốc một cái.
Ờm.
Vì dùng lực quá mạnh, lưỡi cuốc cắm sâu trong đất, không rút ra được.
Thật xấu hổ.
""Khụ khụ.""
Mặt Âu Dương Túy đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: ""Gần đây trời không mưa, khiến đất khô cứng như vậy! Ha ha ha.""
Hắn vừa cười, vừa ra sức, vận dụng hết sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ.
Vất vả lắm mới rút được cái cuốc ra, cả người lảo đảo ngã chổng vó trên mặt đất.
Đúng là một tên công tử bột lười biếng!
Lăng Hiểu đứng bên cạnh đỡ trán.
Nhưng mà, ai bảo hắn là người duy nhất nghe thấy nàng nói chứ?
Hơn nữa...
Hắn còn là mục tiêu nhiệm vụ của nàng ở thế giới này.
Lăng Hiểu chỉ có thể giả bộ không nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Âu Dương Túy.
......
Nửa canh giờ sau, cỏ dại xung quanh đã bị xới gần hết, nghĩa trang của Lăng gia hoang tàn đã lâu, nay cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời rồi.
Âu Dương Túy yêu cầu nhóm kiệu phu đi ra gốc cây cổ thụ phía xa đứng chờ hắn.
Một mình hắn tự bày đồ cúng.
Có gà quay, còn có nữ nhi hồng, xem ra cũng không tệ.
Chỉ tiếc là Lăng Hiểu không thích uống rượu.
Nàng lượn quanh con gà vài vòng và phát hiện, đồ cúng trước đây hay bây giờ cũng vậy, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Thật đáng ghét!
Lăng Hiểu nghi ngờ nhiệm vụ ở thế giới này là do người trên tổng bộ cố ý chỉnh nàng.
Để nàng trở thành một linh hồn nhẹ nhàng lay động hơn một trăm năm, chỉ có thể nhìn, không thể ăn.
Thực là một hồn ma không có niềm vui.
""Lão tổ tông, nơi này tương đối hoang vu, xung quanh đây cũng chẳng mua được đồ cúng tử tế, lần này tổ tông tạm chấp nhận một chút nhé.""
Âu Dương Túy vừa dọn xong đồ cúng, vừa lẩm bẩm.
""Chờ đến khi trở về kinh thành ta sẽ mua nhiều đồ tốt hơn, lần sau trở lại sẽ hiếu kính với lão tổ tông!""
""Không cần phải phiền phức như thế.""
Giọng nói của Lăng Hiểu nhẹ nhàng bay vào trong lỗ tai Âu Dương Túy.
""Chừng nào ngươi hồi kinh, ta sẽ trở về cùng ngươi.""
Cái gì?
Âu Dương Túy ngây ngẩn cả người ——
Lão tổ tông là muốn đi theo hắn?
Chẳng lẽ đây giống như trong truyền thuyết...
Bị ma ám sao?
Làm sao bây giờ?
Sợ quá.
""Đừng run rẩy, chân ngươi run lẩy bẩy làm cái gì?
Thấy Âu Dương Túy bị dọa sợ mất hồn mất vía, Lăng Hiểu cười đùa: ""Ngươi còn trẻ như vậy mà đã bị bệnh Parkinson à?""
Âu Dương Túy:...
Parkinson là cái gì?
Đương nhiên, đó không phải trọng điểm
Hắn không muốn run rẩy, nhưng hắn thực sự rất sợ mà.
""Lão, lão tổ tông ơi, có phải ta làm sai chỗ nào chọc ngài tức giận rồi? Ta sửa, ta lập tức sửa.""
Âu Dương Túy khiêm tốn xin lời khuyên.
Hắn thực sự không muốn mời tổ tông về nhà đâu!
""Ngươi làm rất tốt, chỗ đồ cúng này, nhìn cực kì tốt. Ta không biết mùi vị ra sao, hay là, ngươi nếm thử giúp ta đi?""
Lúc này Lăng Hiểu vẫn bay quanh đĩa gà quay, trong lòng vô cùng oán hận ——
Không cho ta ăn.
Ta xem người khác ăn chẳng lẽ không được?
Âu Dương Túy:...
Vậy thì ngài càng thèm ăn hơn không phải sao?
Lăng Hiểu: Câm miệng!
Âu Dương Túy: Dạ, lão tổ tông.