"Đợi một chút, cô gái kia, cô muốn làm cái gì?" Sở Mặc có chút hoảng rồi.
Cục gạch trong tay Lăng Hiểu, khiến hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
"Tới đây nhìn xem, tôi ra tay cực chuẩn, về việc đánh người, tôi chắc chắn là tuyển thủ chuyên nghiệp!"
Lăng Hiểu vừa nói, một tay chụp lấy cánh tay Sở Mặc, mạnh mẽ xoay người hắn, sau đó cầm cục gạch đập vào sau gáy của hắn.
Lực đạo vừa phải, vị trí chính xác.
Hai mắt Sở Mặc trợn ngược, cả người lập tức rơi vào hôn mê.
"Cậu đang... làm cái gì vậy?"
Lúc này, phía sau Lăng Hiểu đột nhiên phát ra một giọng nữ quen thuộc.
Ách.
Lăng Hiểu ngẩn người, hơi hơi quay đầu.
Chẳng biết cửa phòng bệnh bị người ta mở ra từ lúc nào, Hạ Vi Vi mang theo một giỏ trái cây, vẻ mặt mơ hồ đứng ngay cửa phòng bệnh.
Cô nhìn thấy Sở Mặc hôn mê, lại nhìn thoáng qua cục gạch trong tay Lăng Hiểu, lúc này bản thân cô không biết phải làm sao cho đúng.
Hạ Vi Vi: Mình sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ?
Tự dưng lại vướng vô việc này vậy!
Nghe nói Sở Mặc bị bệnh, biết chuẩn bị có chuyện xảy ra, Hạ Vi Vi liền cố tình tới bệnh viện, nửa đường còn dừng lại, đi mua một giỏ trái cây.
Ai ngờ...
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy...
Một vụ án giết người.
"Vi Vi, là cậu à!"
Lăng Hiểu nhìn thấy Hạ Vi Vi, bộ dáng vẫn rất bình thường, cô chỉnh sửa bộ dáng của Sở Mặc, sau đó rất nghiêm túc dùng cục gạch chải tóc hắn: "Tóc em ấy bị rối, mình chải tóc giúp. Cậu đến thăm em ấy phải không, mau vào đây ngồi! Đừng đứng ở cửa nha!"
Hạ Vi Vi:...
Nhà các người đều dùng gạch chải đầu sao?
Kí.ch thích vậy sao?
"Mình, mình chỉ ghé qua coi thử thôi, không quấy rầy hai người nữa, mình đi trước!" Hạ Vi Vi quay đầu muốn rời khỏi.
"Đợi một chút!" Lúc này Lăng Hiểu trong phòng đột nhiên gọi một tiếng.
Cơ thể Hạ Vi Vi run lên.
Nguy rồi, đây là muốn diệt khẩu sao?
Cô không biết giá trị vũ lực của Lăng Hiểu thế nào, nhưng cục gạch trong tay cậu ấy có vẻ rất lợi hại.
Hạ Vi Vi đang suy nghĩ miên man, liền nghe thấy Lăng Hiểu cười: "Giỏ trái cây kia là đưa cho Sở Mặc phải không? Người có thể đi, trái cây đã mua, thì cứ để ở lại đi."
Trái cây tới tay còn muốn để nó bay?
Hừ, không có khả năng, không tồn tại.
"A..., a...!"
Hạ Vi Vi vội vàng buông giỏ trái cây xuống, sau đó cũng không quay đầu lập tức bỏ chạy.
Chạy một mạch rời khỏi bệnh viện, về tới xe của mình, lúc này Hạ Vi Vi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Kí chủ đại nhân ngài đang sợ cái gì? Có phải ngài đã quên ở thế giới trước kia, ngài chính là quán quân Karate không?"
Lúc này, trong đầu Hạ Vi Vi đột nhiên vang lên tiếng hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngài chỉ là một nữ phụ nghịch tập, không muốn làm nữ chủ thì thôi, vì sao phải sợ nữ phụ hi sinh? Ngài là nhiệm vụ giả xuyên nhanh đó! Ngài thật sự làm xấu mặt đám đồng nghiệp!"
"Ta mặc kệ, ta chính là sợ đó."
Hạ Vi Vi hít sâu một hơi: "Ta vẫn luôn cảm thấy Lăng Hiểu không đơn giản, trực giác phát hiện nguy hiểm của ta rất chuẩn, ngươi chỉ là hệ thống không cảm xúc, ngươi thì biết cái gì?"
Đinh, hệ thống tự động tắt máy...
Không hẹn gặp lại!
Hạ Vi Vi:...
Một lời không hợp liền tắt máy, hệ thống này thật khó ở!
Ngươi tắt máy thì cứ tắt máy, dù sao bản cô nương luôn dựa vào thực lực làm nhiệm vụ, căn bản không cần dựa vào hệ thống.
Hạ Vi Vi yên lặng khởi động xe.
Cho dù như thế nào, cô cảm thấy bản thân gần đây không nên đi trêu chọc Lăng Hiểu, còn thở là còn gỡ, chỉ cần hai chữ.
Ổn định!