Chương 319: Êm đềm xuất cung
Edit: cầm thú
"Điện hạ?"
Lăng Hiểu nhìn thấy bộ dạng muốn làm chuyện xấu của Dạ Cảnh Niên, đành phải kêu một tiếng.
"Suỵt!"
Dạ Cảnh Niên nhìn về phía Lăng Hiểu ra dấu hiệu im lặng, lập tức kéo Lăng Hiểu tới chỗ nội thất, lấy ra hai bộ nam trang, còn có hai bộ đồ của nội thị.
"Mau thay quần áo đi."
"Ngươi muốn làm gì?" Lăng Hiểu đột nhiên cảm thấy không lành.
"Xuất cung nha!"
Dạ Cảnh Niên vẻ mặt bình thường: "Ngươi đã quên lời hứa với ta ngày xưa sao, đợi ta cao hơn ngươi, sẽ dẫn ta xuất cung mà." Hắn khoa tay múa chân, hiện tại hắn cao hơn Lăng Hiểu không ít.
Lăng Hiểu: Sao đứa nhỏ này trí nhớ đột nhiên tốt ra vậy?
"Nhưng mà..."
Lăng Hiểu còn muốn nói cái gì đó, Dạ Cảnh Niên một bên đã thay trang phục: "Ngươi yên tâm, ta đã bảo Mộc An bố trí tốt rồi, hồi nãy từ sân đấu trở về, ta giả bộ bị thương, bây giờ không ai tới quấy rầy chúng ta đâu, chúng ta mau rời đi đi, trước tối có thể hồi cung rồi."
"Tuyệt đối không thành vấn đề!" Dạ Cảnh Niên thề son sắt.
Kìa...
Lăng Hiểu do dự một chút, cuối cùng cắn răng một cái, đến chỗ sau bình phong, thay đổi quần áo.
Nàng sinh ra trong hoàng thành, lớn lên trong hoàng thành, sắp đến hai mươi rồi, nhưng chưa lần nào bước ra ngoài cung, thực ra...
So với Dạ Cảnh Niên, Lăng Hiểu càng muốn ra bên ngoài nhiều hơn!
Chẳng qua mấy năm nay đi theo Ngô Trần, dần dần làm quen, Lăng Hiểu đành phải áp chế suy nghĩ không an phận kia.
Có lẽ, thỉnh thoảng liều mạng, cũng không sao đâu nhỉ?
Thay đổi y phục xong, Lăng Hiểu tản tóc ra, sau đó cầm dây buộc tóc cột chặt lại.
Dạ Cảnh Niên đứng một bên nhìn đến trợn trắng mắt.
"Ngài nhìn cái gì?" Lăng Hiểu quay đầu, nhìn Dạ Cảnh Niên: "Có phải cảm thấy bây giờ ta rất đẹp không?"
Dạ Cảnh Niên nói lời chân thật.
Búi tóc kiểu nam, Lăng Hiểu cũng không dùng đến lược, cho nên bây giờ trông nàng chả ra cái gì cả.
Lăng Hiểu: ...
Trách ta được sao?
Chẳng có cung nữ tới chải đầu cho ta mà!
"Được rồi, mau ra ngoài thôi, bị phát hiện liền tiêu đời."
Lăng Hiểu thúc giục Dạ Cảnh Niên một câu, xong hai người vội vàng ra cửa.
Một đường cúi đầu ra khỏi Thanh Nguyệt cung, không bị ai phát hiện.
Thời điểm bước tới cửa hoàng thành, bởi vì Dạ Cảnh Niên có mang theo ngọc bài, cho nên thị vệ không nghi ngờ gì, hỏi đơn giản hai câu, liền thả rời đi.
Hóa ra rời thành dễ như vậy à?
Có phải là... quá thuận lợi rồi hay không?
Lăng Hiểu quay đầu nhìn Dạ Cảnh Niên, Dạ Cảnh Niên nhìn Lăng Hiểu, vẻ mặt đắc ý.
Hai người bọn họ không biết, thời điểm bọn họ rời khỏi hoàng thành, một bóng dáng xác nhận phương hướng bọn họ rời đi, sau đó vội vàng xoay người biến mất...
"Kinh thành thật là hưng thịnh!"
Dạ Cảnh Niên đi một đường, không ngừng ca ngợi.
Trên đường lớn buôn bán đủ loại mỹ thực và hàng hóa, còn có giang hồ mãi nghệ, thầy coi tướng số, người nặn kẹo đường...
Tóm lại là không xem hết náo nhiệt.
Lăng Hiểu còn tốt một chút, mặc dù đời này nàng chưa từng ra khỏi cung, nhưng nàng sống mấy đời, có chuyện gì mà chưa nhìn qua chứ?
"Công tử, phía trước có quán trà, bên cạnh quán trà là hí viện, bên hí viện kia... ách, đừng nhìn bên đó nữa."
Lăng Hiểu nhíu mày, cách hí viện không xa chính là Tần Lâu quán.
Không thích hợp cho người chưa trưởng thành.
"Hay là chúng ta sang chỗ khác nhìn đi?" Lăng Hiểu kéo Dạ Cảnh Niên đi sang hướng khác.
"Thơm quá."
Ven đường có cái quán, bán bánh bao nóng hổi.
"Cho ta hai cái bánh bao!"
Dạ Cảnh Niên cảm thấy hơi đói, lập tức vui vẻ đi tới quầy hàng phía trước.
"Tới đây!"
Ông chủ tiệm bánh bao liền đem hai chiếc bánh bao nóng hổi tới, đưa cho Dạ Cảnh Niên, vẻ mặt vui vẻ nói: "Nhận lấy, bảy văn tiền!"
Chương 320: Ta không giả bộ nữa, ta ngả bài
Edit: cầm thú
Bảy... bảy văn tiền?
Dạ Cảnh Niên cắn một miếng bánh bao, bánh bao nóng ăn rất ngon, không ngờ hai cái bánh bao lớn như vậy chỉ có bảy văn tiền, thật rẻ!
"Lăng Hiểu, trả tiền."
Dạ Cảnh Niên tuy là chưa từng xuất cung, nhưng mua đồ trả tiền hắn vẫn biết rõ.
Lăng Hiểu bên cạnh nháy mắt mấy cái, ra vẻ vô tội: "Công tử, ta không có tiền!"
Bọn họ vừa thay đổi nam trang liền tới đây, thời gian đâu mà lấy tiền chứ?
Cho dù có mang theo tiền thì sao chứ? Lăng Hiểu nàng... chính là một quỷ nghèo.
Bởi vì ngày thường trong cung không cần dùng đến bạc, cho nên tất cả bổng lộc của Lăng Hiểu đều đưa cho Ngô Trần, để cha nuôi giữ giùm, tương lai dùng để mua nhà, dưỡng lão.
Cho nên, đừng nhắc vấn đề tiền bạc với nàng!
Bảy văn tiền, một đồng nàng cũng không có đâu!
Dạ Cảnh Niên: ...
Thật là mất mặt.
Dạ Cảnh Niên tìm kiếm trong ngực, hắn phát hiện, cái gì cũng không kịp mang theo.
"Hay là.. ta dùng vật khác để gán nợ được không?"
Dạ Cảnh Niên cúi đầu nhìn ngọc bội treo bên hông mình.
"Không thể."
Lăng Hiểu lập tức ngăn hắn lại, thứ này là đồ của đại nội, một khi rơi vào chợ kinh thành liền dẫn tới bao nhiêu chủ ý, sau đó chính là liên tiếp phiền phức kéo tới.
"Ông chủ, ngài xem, ta với công tử vội vàng xuất môn cho nên không kịp mang theo bạc, hay là.. ngài yên tâm, ta lập tức đi tìm tiền, công tử nhà chúng ta, tạm thời để chỗ ngài để gán nợ đi!"
Trước khi sắc mặt ông chủ quán bánh bao thay đổi, Lăng Hiểu vội vàng cười tít mắt mở miệng.
Dạ Cảnh Niên: ...
Để ta ở lại gán nợ là thao tác gì?
Ông chủ quán hơi nhíu mày, nhìn cách ăn mặc và khí chất của Lăng Hiểu với Dạ Cảnh Niên không giống như là lừa gạt, lúc này ánh mắt ông ta mới dịu đi một chút.
"Lăng Hiểu, ngươi... ngươi đi thật sao?"
Dạ Cảnh Niên nhìn thấy Lăng Hiểu xoay người rời đi, hắn đột nhiên hơi hoảng sợ.
"Chẳng phải bên kia có mãi nghệ gánh rong sao? Ta qua bên đó xem thử, ta cũng có kĩ năng riêng."
Lăng Hiểu mỉm cười, theo bản năng xoay xoay cổ tay của chính mình.
"Ngươi có kĩ năng gì?"
Dạ Cảnh Niên mơ hồ, kĩ năng của ngươi không phải là nướng đùi gà chứ?
Lăng Hiểu: ...
Ta không giả bộ nữa, ta ngả bài được chứ!
"Kỳ thật, kĩ năng của ta... chính là đập đá trên ngực!"
Lăng Hiểu nói xong, đã đi xa.
Dạ Cảnh Niên vẻ mặt vẫn hoang mang như cũ.
Ngực.... đập đá?
Hắn cúi đầu, nghĩ ngợi về thân thể bằng phẳng của Lăng Hiểu.
Cái này... nàng ta sẽ không bị đập chết chứ?
Không được.
Lăng Hiểu, ngươi không thể chết được!
Ngươi chết rồi ai nướng đùi gà cho ta nữa?
"Ta không lấy bánh bao nữa! Lăng Hiểu, ngươi mau quay lại!"
Sắc mặt Dạ Cảnh Niên đột nhiên thay đổi, hắn vội vàng đem cái bánh bao đã cắn một miếng trả lại, sau đó đuổi theo phía sau Lăng Hiểu.
"Này, mau trở lại! Còn chưa trả tiền mà! Bánh bao ngươi ăn rồi, làm sao ta bán được nữa đây?"
Ông chủ quán bánh bao vừa la to, vừa cầm chày cán bột đuổi theo.
Đáng chết, định làm bá vương ăn bánh bao sao/
Có tin ta biến nhóm người các ngươi trở thành bánh bao không!
... ...
Đường phố người đến người đi, gánh mãi nghệ kia cách quầy bánh bao cũng không xa lắm.
Thời điểm Dạ Cảnh Niên bước lên, Lăng Hiểu đã lên sân rồi.
Nhưng không giống với tưởng tượng của hắn, ngực đặt một tảng đá lớn.
Thì ra, Lăng Hiểu không phải người bị đá đè, mà là... muốn dùng người đập đa1
Không có bất kì giới thiệu dài dòng, cũng không có bất kì động tác dư thừa, Lăng Hiểu chỉ nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, vỗ xuống.
"Ầm" một tiếng, tảng đá kia liền ngũ mã phanh thay!
Nam nhân nằm kia sắc mặt trắng xanh, giống như chưa kịp phản ứng, thì tất cả đã kết thúc rồi!
Này...
Là Lăng Hiểu thật sao?
Tảng đá lớn như vậy, nhẹ nhàng vỗ một cái? Chẳng lẽ kia là đá giả sao?
"Hay!"
Người chung quanh đồng loạt hô lớn, giống như sợ sâu khấu còn chưa đủ nhiệt, Lăng Hiểu hơi hơi nhấc chân, đá một khối đá vụn lên, giơ tay tiếp nhận, bàn tay hơi vân vê, tảng đá kia lập tức biến thành bột phấn, bay theo gió...
"Bêu xấu!" Lăng Hiểu vỗ vỗ tay, rồi chắp tay nhìn bốn phía, ánh mắt nhìn sang ông chủ quán bánh bao, sau đó dừng lại một giây.
Ông chủ quán bánh bao: ...
Hảo hán! Nữ hiệp! Bảy văn tiền kia ta không cần nữa!
Cáo từ!
Lăng Hiểu: ...