Hứa Văn Thành với cha của Sở Chiến là Sở Uyên, quen biết nhiều năm, hai người họ năm xưa cùng nhau xây dựng sự nghiệp, định hôn ước cho con cái, việc này căn bản không đáng trách.
Chỉ tiếc, sau này Hứa Hi Nguyệt lớn lên không thích Sở Chiến, cho nên cô kiên quyết từ chối mối hôn sự này, còn vì thế mà bỏ nhà ra đi.
Chuyện này khiến Hứa Văn Thành rất mất mặt, thậm chí ông còn cố ý đăng báo, đoạn tuyệt quan hệ với Hứa Hi Nguyệt.
Chớp mắt, gần mười năm rồi.
Nhiều năm trôi qua, Hứa Văn Thành chưa từng đi tìm con gái, còn cấm người trong nhà đi tìm cô.
Bây giờ, cũng do trước khi chết Hứa Hi Nguyệt chủ động liên lạc Hứa Văn Thành.
Cô biết bản thân sống không lâu, mà Lăng gia cũng không có ai để phó thác, chỉ có thể tìm cha mình để gửi gắm con gái, hi vọng ông ấy có thể nể tình máu mủ, chăm sóc cho Lăng Hiểu.
Mà lúc đó Hứa Hi Nguyệt không biết, trong mắt Hứa Văn Thành, tình thân không đáng nhắc tới, sở dĩ ông ấy đồng ý thu nhận Lăng Hiểu, vì ông ấy muốn chiếm đoạt tài sản Sở gia.
Vợ chồng Sở Chiến mất, tài sản của vợ chồng bọn họ vẫn đang nằm trong tay bạn thân Hứa Văn Thành, tức là Sở Uyên Sở lão gia, ông ta từng nói, những tài sản này đều sẽ để lại cho con trai Sở Chiến, Sở Mặc.
Ông ấy cũng từng thổ lộ với Hứa Văn Thành, tương lai muốn tìm một cô cháu dâu tốt cho Sở Mặc, tìm một người có thể chân thành chăm sóc đối xử tốt với Sở Mặc, đống tài sản này đủ để cho vợ chồng bọn họ sống sung sướng cả đời rồi!
Sau khi biết rõ quyết định của ông ấy, Hứa Văn Thành động tâm rồi.
Nhớ năm đó ông và Sở Uyên ở Thượng Hải gây dựng sự nghiệp, nổi nổi chìm chìm.
Nhiều năm sau, mặc dù sự nghiệp của Hứa gia coi như ổn định, thu nhập cũng khá, nhưng Sở gia đã sớm trở thành gia đình giàu có, sản nghiệp gấp mấy lần Hứa gia.
Những thứ này, Hứa Văn Thành rất coi trọng, ngoài mặt không quan tâm, nhưng trong lòng thì ghen tị muốn chết!
Năm đó ông chủ động hỏi hôn Sở gia, chính là vì hi vọng con gái thuận lợi gả vào Sở gia, tạo cơ hội cho ông phát triển.
Ai ngờ sau đó Hứa Hi Nguyệt đào hôn, toàn bộ kế hoạch đổ vỡ.
Mà bây giờ, chính là cơ hội ngàn năm có một đặt trước mặt ông ta.
Năm đó Sở Hi Nguyệt với Sở Chiến không thành đôi.
Hiện giờ có thể để con cái của bọn họ nối lại tiền duyên!
Nếu bản thân mở miệng trước, Hứa Văn Thành khẳng định Sở Uyên sẽ tin tưởng, ông ấy nhất định sẽ đồng ý mối hôn sự này!
......
Không thể chối cãi, Hứa Văn Thành tính kế xong, ông ta vốn là người máu lạnh vô tình, chỉ quan tâm lợi ích.
Có điều, không ngờ con trai của mình lén giấu Lăng Hiểu đi.
Tất nhiên, chuyện đó bây giờ không quan trọng nữa rồi.
Nhìn thấy con trai cố tình chống đối mình, Hứa Văn Thành không tức giận, ngược lại mỉm cười nhìn Lăng Hiểu đứng một bên: "Cháu là Lăng Hiểu đúng không? Cha mẹ của cháu qua đời, nhưng không sao có ông ngoại đây rồi ông ngoại sẽ chăm sóc cháu, ông ngoại tìm cho cháu một nơi ở tốt, có thể ăn ngon mặc đẹp, có thể tìm cho cháu giáo viên tốt nhất cho cháu đi học, mỗi ngày còn có một em trai chơi chung, cháu vui không? Có muốn đi hay không?"
Lăng Hiểu:...
Đây có tính là lừa gạt trẻ vị thành niên không?
Có điều, chỗ ông ấy nói, chắc là Sở gia trong miệng Sở Hi Đình nhỉ?
Lăng Hiểu do dự một chút, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Cháu muốn đi!"
Cái gì gọi là từ hôn, tất nhiên có điều kiện là phải có một cái hôn ước hợp pháp!
Không có hôn ước, lấy cái gì để từ hôn chứ?
Cho nên, hiện tại chuyện đầu tiên mà Lăng Hiểu phải làm, chính là để mình và vị Sở đại thiếu kia có hôn ước hợp pháp!