""Tôi nghĩ... Tôi cũng có thể làm gì đó.""
Từ trường đấu võ đi ra, tâm tình Lăng Hiểu thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Đôi khi, sự tín nhiệm của những người bình thường nhất lại có thể lay động lòng người hơn.
Ban nãy Lăng Hiểu nhìn thấy dáng vẻ của Âu Dương Túy, bất tri bất giác cô lại nghĩ đến một bóng hình khác.
Bóng dáng đó từ lâu đã phai mờ trong trí nhớ.
Mẹ ruột của cô.
Ở thế giới này, mẹ của Lăng Hiểu đã hy sinh trong chiến trận khi cô còn rất nhỏ, tình cảm mẹ con mặc dù rất nhạt, nhưng Lăng Hiểu chưa từng quên bà.
Có lẽ, năm đó mẹ hy sinh trên chiến trường, chắc hẳn bà cũng có cảm giác giống như Âu Dương Túy.
Vì bảo vệ quê hương.
Có thể hy sinh tất cả.
Giờ phút này, trái tim Lăng Hiểu xao động, cô cảm thấy mình cũng nên làm chuyện gì đó cho mẹ, hoặc nói là cho người thân cùng quê hương...
Nghe Lăng Hiểu tự nói, Bạch Trăn không khỏi vươn cái đầu nhỏ xù lông từ trong túi ra ngoài: ""Ngươi định làm gì? Định ra chiến trường sao? Theo ta được biết, có vô số đội quân yêu thú, dã thú và thực yêu, trên chiến trường thêm một người như ngươi cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn, cho dù ngươi ngày đêm chém chém giết giết, ngươi cũng không giết được bao nhiêu kẻ địch.""
Lời của Bạch Trăn rất thực tế.
Cho dù có cường đại như Lăng Xuyên, chỉ cần phất tay có thể tiêu diệt được trăm nghìn yêu thú, vậy thì đã sao?
Thế giới này, còn có vô số kẻ địch, thậm chí có rất nhiều kẻ địch cường đại không thể địch nổi đang tồn tại, bọn chúng, trong bóng tối, vẫn đang nhìn chằm chằm...
Trong thời đại này, ở cái thế giới này.
So với những yêu thực bất tử cùng với vô số dã thú cường đại, thì con người thực sự quá nhỏ yếu.
Chỉ có điều, mặc dù con người nhỏ bé nhưng lại có tinh thần bất khuất, từ đời này qua đời khác...
Vĩnh viễn không chịu thua!
""Chủ nghĩa anh hùng vĩnh viễn thuộc về nhân vật chính của thời đại này, những NPC như chúng ta còn chưa đủ tư cách, cho dù chúng ta cố gắng như thế nào cũng chẳng thay đổi được gì.""
Bạch Trăn khẽ thở dài.
Nhân vật chính, sẽ từ từ thay đổi cả thế giới.
Mà những NPC như bọn họ, chỉ có thể đứng sau lưng, âm thầm hỗ trợ nhân vật chính là tốt rồi.
""Không thay đổi được gì sao?""
Lăng Hiểu khẽ cau mày.
Lúc này cô đang đi dạo trong sân vận động của học viện võ thuật, nhìn quanh còn có thể thấy mấy nam, nữ sinh đang chăm chỉ luyện tập cách đó không xa.
Có lẽ...
Trên chiến trường, sức lực của một mình Lăng Hiểu thực sự có hạn.
Nhưng nếu cô đem sức mạnh của một mình cô biến thành sức mạnh của hàng trăm nghìn người, thậm chí còn nhiều người hơn nữa thì sao?
Ánh mắt Lăng Hiểu chợt sáng lên.
""Bạch Trăn, hình như ngươi đã quên, ta là người như thế nào.""
Lăng Hiểu tự tin cười nói.
""Ngươi là người như thế nào?""
Bạch Trăn không hiểu.
Ngươi không phải là cái đồ tham ăn sao!
Lăng Hiểu:...
""Ta là một giáo sư a!""
Ánh mắt Lăng Hiểu sáng ngời: ""Ta còn là giáo sư của học viện võ thuật! Sức một mình ta không đủ, nhưng cộng với sức mạnh của các học sinh thì sao?""
Nghề nghiệp giáo viên này, từ xưa đến nay đều gánh trên vai cùng một trách nhiệm.
Đó là bồi dưỡng các thiếu niên từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Để chúng từ cây non phát triển thành những cây đại thụ che trời!
""Ừm, ngươi nói cũng có lý, nhưng ta chỉ muốn biết ngươi có thể dạy chúng cái gì?""
Bạch Trăn chần chừ một lúc, sau đó hả hê nhìn Lăng Hiểu.
Dạy đám học sinh nướng yêu thú, hay dạy chúng cầm cục gạch đập thực yêu?
Lăng Hiểu:...
Mắt thú của ngươi thật xem thường người khác!
""Dạy cái gì, tự ta biết rõ!""
Lăng Hiểu đắc ý bĩu môi, cô lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Lăng Vệ Chu, báo cho ông một câu hôm nay cô tan làm về sớm.
Sau khi bắt xe về nhà, Lăng Hiểu không về phòng mình mà đi thẳng tới phòng của Lăng Xuyên.
Mặc dù Lăng Xuyên không ở nhà, nhưng phòng ngủ của hắn cũng không bị khóa.
Lăng Hiểu đẩy cửa vào, căn phòng vẫn như cũ sạch sẽ ngăn nắp, giá sách trên tường đặt đủ loại sách khác nhau.
Lăng Hiểu lục tìm nửa ngày trên giá sách, cuối cùng cũng tìm được một ít ghi chép học tập mà Lăng Xuyên đã làm khi còn học tại trường trung học và học viện Kinh Vũ, thậm chí còn có một vài quyển sách giáo khoa dạy võ thuật phổ thông.
Toàn bộ những tài liệu giảng dạy mà Lăng Xuyên đã học qua, hắn đều đánh dấu và ghi chú rất chi tiết.
Điều này phù hợp với thiết lập tính cách của Lăng Xuyên.
Hắn chính là một học bá chăm chỉ hiếu học, lại cực kỳ nghiêm cẩn như vậy đó.