"Sở Mặc?"
Hạ Vi Vi nhìn bốn góc linh đường, không thấy bóng dáng Sở Mặc đâu.
"Chắc là em ấy ở phòng nghỉ rồi."
Lăng Hiểu xoa xoa hai chân tê dại: "Hiu hiu, hiện tại mình không đi được, cậu đi xem nó giúp mình đi, tâm trạng nó chắc chắn không tốt đâu."
"Ừm."
Hạ Vi Vi gật đầu, sau đó vòng qua linh đường đi tới phòng nghỉ phía sau.
Trong phòng nghỉ không kéo màn, trong phòng cực kì tối, mơ hồ nhìn thấy một bóng người, đang ngồi trên sofa.
"Sở Mặc?"
Hạ Vi Vi khẽ gọi một tiếng.
Không có người trả lời cô.
Hạ Vi Vi do dự, nhưng vẫn đi về phía trước vài bước, đến gần đó, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy bóng dáng người kia rồi.
Sở Mặc mười chín tuổi, đã sớm trở thành một thiếu niên đẹp trai, nhưng mà giờ phút này, sắc mặt hắn tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, hai ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía trước.
"Sở Mặc, em... đừng quá thương tâm."
Hạ Vi Vi không biết an ủi hắn thế nào, do dự một chút, cuối cùng giơ tay vỗ vai Sở Mặc.
Sở Mặc sau đó kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn Hạ Vi Vi, lập tức òa khóc: "Chị Vi Vi, có phải em không còn... ông nội nữa không?"
Từ nhỏ Sở Mặc mất cha mẹ, trong trí nhớ của hắn căn bản không có ấn tượng gì với cha mẹ, nhưng trong toàn bộ trí nhớ của hắn, người đối xử với hắn tốt nhất thế gian, người hiểu rõ hắn nhất, chính là ông nội.
Mà bây giờ, ông nội đi rồi.
Sẽ không quay về nữa.
Hắn thật sự rất muốn gọi ông nội quay về, hắn muốn nói với ông nội, mình trưởng thành rồi, có thể tự mặc quần áo tự ăn uống, có thể học phép cộng trừ!
Nhưng mà....
Ông nội không nghe được nữa rồi.
Ông nội sẽ không cười khen hắn thông minh nữa!
"Nơi này của em... thật khó chịu, thật sự rất khó chịu."
Sở Mặc khóc, giơ tay tìm vị trí trái tim của mình, nơi này hoảng sợ đau đớn.
Nhưng mà...
Hắn không biết phải làm gì bây giờ, chị bận rộn như vậy, chị vẫn luôn không ngủ, Sở Mặc không muốn làm phiền chị, chỉ có thể một mình trốn ở chỗ này.
"Ngoan."
Hạ Vi Vi cái mũi chua xót, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Sở Mặc làm sai cái gì hả?
Từ đầu tới cuối, hắn đều đơn thuần như thế.
Mà vận mệnh của hắn, từ lúc bắt đầu liền được chú định...
Hắn chỉ là tảng đá đặt chân của nam chủ, cơ thể túc chủ mà thôi.
"Sở Mặc, em đừng đau lòng quá, sau này... sau này... chị chăm sóc em!"
Giờ phút này, Hạ Vi Vi không kìm lòng được nói ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận rồi.
Thân là một nhiệm vụ giả sóng yên biển lặng, chủ động đi thay đổi kịch tình, sẽ dẫn đến nguy hiểm không lường trước.
Không phải việc cô sẽ làm.
Nhưng làm sao bây giờ, Sở Mặc thật sự quá đáng thương, bộ dạng hắn khóc quá tội nghiệp.
Hạ Vi Vi: Mị thấy hắn đáng thương mới giúp hắn, không phải vì bộ dạng hắn đẹp trai đâu. Ừm.
Sở Mặc vẫn còn đang khóc.
Nghe Hạ Vi Vi nói vậy, hai mắt hắn đỏ hoe nhìn lên, có chút khó tin và mơ hồ nhìn Hạ Vi Vi, sau đó lắc đầu: "Em không cần chị chăm sóc đâu, chị sẽ che chở cho em, chị của em sẽ che chở em."
Sở Mặc rất tin tưởng, Lăng Hiểu nói cái gì hắn cũng sẽ tin.
Chị sẽ không vứt bỏ hắn.
Vĩnh viễn sẽ không.
"Lăng Hiểu cậu ấy..."
Hạ Vi Vi thở dài.
"Vậy... lỡ như sau này chị Lăng Hiểu không cần em nữa, em không còn nhà để về, nhớ kỹ phải đi tìm chị, nhớ không?"
Hạ Vi Vi biết, chính mình chỉ có thể làm được như vậy thôi.
"Chị ấy sẽ không, chị sẽ không vứt bỏ em."
Sở Mặc cố chấp trả lời, giọng nói cực kì kiên định.
Chương 419: Hứa Văn Thành tham lam