Âu Dương Túy lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện quỷ dị như thế này.
Lần đầu tiên hắn nghe được, có vị tổ tiên yêu cầu con cháu mình trực tiếp ăn đồ cúng bái.
Nhưng mà...
Lão tổ tông đã lên tiếng, hắn có thể không làm theo sao?
Đương nhiên là... Ngoan ngoãn ăn thôi!
Cứ như vậy, Âu Dương Túy trực tiếp ngồi xuống trước bia mộ Lăng Hiểu, sau đó bắt đầu há to miệng gặm thịt, ăn uống thực vui vẻ.
Mấy kiệu phu được Âu Dương Túy trả một số tiền lớn bao trọn cả ngày đang ngồi cách đó không xa, bọn họ đã sớm mang theo bánh nướng, còn có cả túi nước.
Lúc này, mấy người bọn họ đang ngồi cùng nhau ăn bánh bột ngô.
Mặc dù bánh hơi cứng và nguội lạnh nhưng bánh bột ngô tự mình làm cũng không tệ lắm, quan trọng là tiết kiệm tiền.
Vậy mà một giây sau, bọn họ thấy Âu Dương Túy đang ngồi gặm gà quay một cách ngon lành.
Cái này....
Vậy cũng được sao?
Phải biết rằng dân chúng Đại Trinh quốc rất chú trọng đạo hiếu và cực kì tin tưởng vào thần linh, việc trực tiếp ăn đồ cúng trong mộ địa, thật đúng là chưa từng nghe và chưa từng nhìn thấy.
Và càng kì lạ hơn chính là, vị Âu Dương thiếu gia này, vừa ăn lại còn vừa xoi mói.
""Chẹp chẹp, thịt con gà này hơi dở, ăn không ngon bằng Phiên Hương lâu! Nhưng... Cánh gà cũng không tệ lắm, uhm, mùi vị không tệ.""
Giữa vùng rừng núi hoang vu, giọng của Âu Dương Túy rất vang, khiến người khác chú ý.
Âu Dương Túy: Kì thực ta cũng không muốn như vậy a!
Nhưng lão tổ tông khăng khăng muốn ta vừa ăn vừa bình luận a!
Lúc này hắn đã ăn hết nửa con gà, có chút luống cuống, bèn thận trọng hỏi một câu: ""Lão tổ tông, nữ nhi hồng này... Ta uống được không?""
""Uống đi, uống đi.""
Lăng Hiểu thờ ơ nói nhỏ.
Lăng Hiểu ngồi cạnh Âu Dương Túy, hai cánh tay chống cái đầu nhỏ, vẻ mặt buồn bực nhìn nửa con gà quay còn lại trong tay hắn.
Haizz.
Haizz.
Thở dài hai cái, Lăng Hiểu gắng sức hít hà mùi gà quay đang tản ra trong không khí, sau đó hai tay tạo thành một pháp quyết, một con gà nướng giống y chang nửa con gà quay mà Âu Dương Túy đã ăn hết xuất hiện trong lòng bàn tay Lăng Hiểu.
Hơn một trăm năm qua, Lăng Hiểu cũng được coi là tu luyện thành công, có thể thi triển một ít pháp thuật đơn giản.
Thuật pháp biến hóa này chính là một trong số đó.
Pháp thuật này có thể tạo ra một thứ gì đó từ hư vô và biến thành những thứ mà Lăng Hiểu đã gặp.
Nhưng dù sao chúng cũng chỉ là đồ giả, không mùi, không hồn.
Lăng Hiểu chỉ có thể ngồi bên cạnh Âu Dương Túy, ngửi mùi gà quay thật và ăn gà quay giả.
Như vậy... Coi như là ăn rồi đi.
Lăng Hiểu cảm giác mình thực thảm.
Tất nhiên, dù thế nào thì nàng cũng có tu vi trăm năm, nói muốn ăn chút mỹ thực nhân gian, kì thực vẫn có một biện pháp, đó chính là nhập hồn.
Nhưng pháp thuật này cần tiêu hao rất nhiều năng lượng linh hồn, hơn nữa còn làm tổn hại đến sinh mệnh của túc chủ, nếu không phải tình huống khẩn cấp, Lăng Hiểu sẽ không làm như vậy.
Nàng là một vị tổ tông hiền lành điềm đạm, tuyệt đối không hố con cháu của mình.
......
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Âu Dương Túy ăn uống no đủ.
Có lẽ hắn uống hơi nhiều rượu, dần dần cũng không cảm thấy sợ hãi như trước nữa.
Hắn thậm chí còn chủ động tán gẫu với Lăng Hiểu: ""Lão tổ tông, không biết tục danh của ngài là gì? Ngài lần này theo ta trở về là muốn làm chuyện gì a? Nếu như là vì chuyện tu sửa phần mộ thì ngài hoàn toàn có thể giao cho ta toàn quyền phụ trách, Âu Dương gia chúng ta không thiếu tiền!""
Thằng nhóc này ngược lại khá hào phóng.
Chẳng qua là...
Lăng Hiểu cần nhà mới sao?
Nàng cần một ngôi mộ lớn như vậy thì có ích gì chứ?