Nghiên cứu lịch sử địa lý, đây là một ngành vô cùng buồn chán, ít nhất đối với Lăng Hiểu ngành này cực kì buồn, bởi vì phải học một lượng lớn tri thức, cô không chỉ không biết, còn tự mình trải nghiệm qua.
Cái gì mở rộng phát triển thế kỷ 20, khoa học kỹ thuật bùng nổ ở thế kỷ 21, vâng vâng.
Những thứ này, Lăng Hiểu đều trải nghiệm ở thế giới khác.
Nhưng đến nơi này, đột nhiên trở thành nghiên cứu lịch sử rồi.
Quả nhiên...
Thời đại khác nhau nha!
Rốt cuộc Lăng Hiểu cũng không phải học tra nữa rồi.
Nhưng mà, cô không vui vẻ chút nào, bởi vì từ khi Lăng Xuyên quay về kinh đô, hắn không trở về nữa.
Thời điểm ngày tết, hắn cũng không về, ngay cả điện thoại cũng không gọi.
Đêm giao thừa 30 Lăng Vệ Chu tự mình làm sủi cảo, bây giờ giao thừa, cảm thấy trời đông phía bắc không còn lạnh lẽo hay tuyết rơi đầy trời.
Toàn thế giới, một năm bốn mùa như mùa xuân.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ tung giữa không trung, sáng lạn đẹp đẽ.
Đài truyền hình tổng kết, thu hoạch của một năm nay.
Lăng Hiểu mặc bộ váy màu đỏ đi tới phòng bếp, yên lặng nhìn Lăng Vệ Chu chiên sủi cảo.
Hai cha con không ai nhắc tới Lăng Xuyên.
Bánh sủi cảo chín, Lăng Vệ Chu chuẩn bị một dĩa, đặt trước bài vị của vợ mình.
Lăng Hiểu cũng cúi bái linh vị của mẹ, sau đó quay về phòng bếp cầm hai cái đĩa.
Hai cha con bọn họ mỗi người một dĩa sủi cảo, không có thịt cá, cũng không có tiếng nói tiếng cười.
Đây là một đêm giao thừa đặc biệt.
......
Sau giao thừa, Lăng Vệ Chu liền bế quan, học viện võ đạo Phương Đường lúc này đang nghỉ đông, cho nên người làm hiệu trưởng như ông ấy trong thời gian ngắn không quay về trường, cũng không có vấn đề gì lớn.
Lăng Hiểu thừa dịp Lăng Vệ Chu bế quan, một mình đi ra ngoài vùng đất trống ngoài thành.
Nơi này từng là chỗ Lăng Xuyên chỉ dạy cô luyện luyện thể thuật.
Bây giờ, chỉ còn lại một mình cô.
Lăng Hiểu yên lặng tập luyện luyện thể thuật một lần, hiện tại cô đã luyện thành cảnh giới đại thành, đáng tiếc... không có người khen ngợi.
Lăng Hiểu thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn chán.
Anh trai bây giờ đang ở đâu?
Có gặp phải nguy hiểm hay không?
Không, anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Lăng Hiểu kiên định cho rằng, Lăng Xuyên chính là nam chủ của thế giới này, anh ấy mạnh đến mức không có ai có thể đánh bại.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Lăng Hiểu mới tốt lên một chút.
Một người chậm rãi đi về, bởi vì đêm trăng tròn, cho nên trong thành hay ngoài thành đều không có người.
Lăng Hiểu đi tới đi lui, đột nhiên vẻ mặt thay đổi.
Cô cảm giác được rồi.
Có một khí tức xa lạ rất nguy hiểm, dường như đang cố tiếp cận chính mình.
Là... kẻ nào?
Lăng Hiểu căng thẳng, cảm giác cỗ khí tức kia càng ngày càng gần, cô lập tức quay người lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn bóng ma cách đó không xa.
"Xuất hiện đi!"
"Ha ha ha."
Tiếng cười vang lên, sau đó bóng ma quỷ dị kia lập tức hiện ra.
Cơ thể ngưng tụ thành thực thể, cuối cùng biến thành một người đàn ông trung niên khuôn mặt tái nhợt.
"Ông theo dõi tôi, là võ giả sao?"
Lăng Hiểu cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, ông ta có phần quái dị, hình như không phải võ giả bình thường.
"Không hổ danh là em gái phó hiệu trưởng, so với người bình thường tỉnh táo hơn rất nhiều, có điều... thật sự đáng tiếc, tuổi còn quá trẻ."
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Lăng Hiểu, ánh mắt tựa như đang nhìn người chết.
Mặc dù, ngày thường hắn sẽ không ra tay với người bình thường, nhưng mục tiêu lần này thì khác.
Đây chính là em gái của Lăng Xuyên!
Nghĩ tới cảnh bản thân có thể giết em gái Lăng Xuyên, khiến cho cái người thanh niên cao cao tại thượng kia đau khổ, ánh mắt người đàn ông đột nhiên trở nên hưng phấn.