Trong thời gian năm năm, không chỉ có Lăng Hiểu lớn dần, Sở Mặc cũng lớn lên.
Hiện giờ hắn mười tuổi, vóc dáng cuối cùng cũng không chênh lệch với Lăng Hiểu lắm.
Nhưng mà....
Chỉ số thông minh vẫn dậm chân tại chỗ, chỉ là nói chuyện lưu loát hơn nhiều rồi.
Mấy chuyện đơn giản, hắn đều nghe hiểu.
Trước kia cho dù đi đâu trong túi của hắn đều có kẹo đường, sau này Lăng Hiểu nói với hắn, ăn nhiều kẹo sẽ bị bệnh, bị sâu răng, cho nên người trưởng thành sẽ không ăn nhiều kẹo nữa.
Phải thay đổi đồ ăn vặt khác!
Sở Mặc là bảo bảo biết nghe lời.
Nghe Lăng Hiểu nói xong, hắn liền không ăn kẹo nữa, trong túi áo đổi thành món ăn vặt khác.
Thanh cay, thịt khô, bánh sữa chua, cá khô...
Chỉ cần Lăng Hiểu thích ăn cái gì, thì hắn có cái đó.
Lăng Hiểu: Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy!
Sở Mặc: Ngoan ngoãn.jpg
Năm năm sớm chiều ở chung, Sở Mặc đã xem Lăng Hiểu là người thân, mà Lăng Hiểu cũng coi Sở Mặc là em trai.
Mặc dù, đa số thời gian Sở Mặc đều ngốc nghếch, nhưng vẫn rất quấn người, nhưng mà đổi lại hắn cũng rất nghe lời, rất phối hợp với Lăng Hiểu.
Ví dụ như...
Lăng Hiểu: Chị muốn ăn chim nướng!
Sở Mặc: Ông nội con muốn ăn chim nướng, càng nhiều càng tốt!
Sở Uyên: Được, ông nội bảo phòng bếp đi mua nguyên liệu nấu, cho cháu ăn!
Lăng Hiểu: ^v^
......
Lăng Hiểu: Bây giờ trời mưa, tâm trạng không tốt, không muốn đi học, Sở Mặc chúng ta đi chơi có được không?
Sở Mặc: Ông nội, trời mưa, đừng để chị đi học, cháu muốn chị ở nhà cơ!
Sở Uyên: Ách, được rồi, thông báo với tất cả giáo viên, hôm nay nghỉ học!
Lăng Hiểu: Ha ha, Sở Mặc giỏi quá!
Sở Mặc: o^^o
Không thể không nói, tuy Sở Mặc ngốc, nhưng ở chung lâu với Lăng Hiểu, hắn ít nhiều có thể hiểu ý nghĩa lời nói việc làm của Lăng Hiểu, cho nên hai người coi như cực kì hợp rơ.
Sở Uyên nhìn thấy tình hình như vậy cũng rất thích.
Mặc dù Lăng Hiểu học hành không xuất sắc, không có tài năng, nhưng Sở Uyên lại không chê Lăng Hiểu tầm thường.
Ông ta cảm thấy cơ thể bản thân càng ngày càng tệ, đã có dự định viết di chúc.
Trong nhà, có bất động sản, còn có rất nhiều cổ phiếu, ông ấy đều đưa cho Sở Mặc.
Về phần cổ phần công ty...
Sở Uyên không cho rằng sau khi ông qua đời, Sở Mặc và Lăng Hiểu có thể giữ được những thứ này.
Tâm nguyện lớn nhất của Sở Uyên, chính là sau khi ông qua đời, Sở Mặc có thể bình an, cuộc sống cơm lo áo mặc không cần phải lo.
Tâm nguyện này, ông ấy không biết có thể thực hiện được hay không. Chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.
......
Ngày tháng yên lặng cứ như vậy trôi qua, chớp mắt Sở Mặc đã 12 tuổi rồi.
Lần đầu tiên Sở Mặc bị Lăng Hiểu hóa trang giống quả cà chua, từ trong ra ngoài, đều là màu đỏ tươi.
"Chị, chị cũng mang đi."
Sở Mặc cầm khăn choàng cổ màu hồng thật dài, quấn một vòng lại một vòng quanh cổ cho Lăng Hiểu.
Ôi chao, ôi, chiếc khăn choàng cổ này vì sao quấn mãi chưa xong?
Sở Mặc mù mờ nhìn, mà Lăng Hiểu ngồi một bên, cực kì bình tĩnh phối hợp với Sở Mặc, ngược lại với hắn Sở Mặc quấn một vòng, cô liền gỡ ra một vòng.
Sở Uyên:...
Nhìn hai người bọn họ chơi vui vẻ như vậy, đáy lòng Sở Uyên cảm thấy rất thoải mái.
Nhìn con bé từ nhỏ, ông cảm thấy đứa nhỏ Lăng Hiểu thật sự không tệ.
Đến thời điểm nên quyết định rồi.
Năm nay, Sở Uyên cố tình tổ chức tiệc sinh nhật long trọng.
Bữa tiệc hôm nay, ông ấy sẽ chính thức giới thiệu cho bạn bè và người thân, cho tất cả mọi người biết.
Lăng Hiểu, là vị hôn thê của Sở Mặc.