Sau ba mươi bảy năm trở thành linh hồn, cuối cùng Lăng Hiểu cũng có hàng xóm.
Chính xác là, phụ mẫu của nàng ở thế giới này đã già, phần mộ của họ nằm ngay cạnh phần mộ của nàng.
Nhưng Lăng Hiểu không nhìn thấy linh hồn của họ, cũng chẳng thấy quỷ hồn trong truyền thuyết.
Ở nghĩa trang này vẫn chỉ có một mình nàng.
Một linh hồn cô đơn, một linh hồn đơn độc.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, năm qua năm.
Các ca ca tẩu tẩu cũng lần lượt qua đời, cả nghĩa trang, phần mộ của Lăng gia rất phô trương.
Lăng Hiểu: Đây rốt cuộc là cái thế giới gì vậy trời?
Tại sao mục tiêu nhiệm vụ của ta còn chưa xuất hiện?
Cái ta cần là có phần mộ phô trương à?
Ta muốn người sống!
Người có thể hít thở được đến đây đi!
......
Lại qua thêm ba mươi năm, con cháu của Lăng Hiểu đã chết gần hết, Lăng gia vẫn hưng thịnh như trước.
Trong năm này, Lăng gia gặp biến cố lớn.
Một hậu nhân của Lăng gia đã đắc tội với một vị quyền quý ở kinh thành, mang đến tai ương ngập đầu cho cả gia tộc...
Lúc này, Lăng Hiểu còn đang bị nhốt trong mộ, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ là trong lòng nàng có một dự cảm chẳng lành.
Sau đó...
Nàng không còn thấy con cháu Lăng gia đến tế bái tổ tiên nữa.
Cỏ dại trên mộ Lăng Hiểu bắt đầu mọc um tùm.
Cao một thước, cao ba thước... Cao bảy thước...
Cuối cùng.
Phần mộ Lăng gia đã từng sạch sẽ ngăn nắp, nay đã biến thành vùng đất hoang.
Mà Lăng Hiểu, vẫn như cũ phiêu đãng trên mảnh đất hoang này.
Cuộc sống này, thực sự không có cách nào sống qua.
Lăng Hiểu cảm thấy nhiệm vụ công việc lần này là lần gian khổ, gian trá nhất trong tất cả các nhiệm vụ công việc của nàng rồi!
Nàng muốn tự sát cũng không tìm được phương pháp.
......
Ba mươi lăm năm sau, kinh thành, phủ Âu Dương.
Trong gian phòng được trang trí tinh xảo, một vị phu nhân sắc mặt tái nhợt đang uống chén thuốc.
""Phu nhân, uống từ từ, cẩn thận nóng.""
Nha hoàn đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ nàng.
Đúng lúc này, đột nhiên một bóng dáng gầy gò, hấp ta hấp tấp xông vào.
""Nương!""
""Nương không sao chứ?""
Người xông vào là một thiếu niên mặc gấm xanh, đầu đội ngọc quan, thoạt nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ anh tuấn, giọng nói cực kì trung khí.
""Âu Dương Túy! Trong mắt con còn có nương a.""
Vị phu nhân trên giường đặt chén thuốc xuống, vẻ mặt trách cứ nhìn con trai mình.
""Nương.""
Âu Dương Túy chớp mắt nhìn, vẻ mặt nịnh nọt ngồi bên mép giường: ""Con nghe nói người bị bệnh đã lập tức chạy từ Phiêu Hương viện về, người là tâm can bảo bối của con, so với Phiêu Hương viện, Hồng Loan viện còn tốt hơn gấp mười lần!""
""Phi phi! Ai lại so sánh nương của mình với mấy nơi bán kỹ nghệ kia chứ?""
Vị phu nhân đau đầu ra mặt.
Đứa con trai này của ta, văn dốt, võ nát lại còn cực kì háo sắc, thường xuyên đến mấy nơi thanh sắc khuyển mã này.
*Thanh sắc khuyển mã: là thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ cách sống ăn chơi dâm loạn của giai cấp thống trị trước đây.
Đúng là càng ngày càng đáng lo ngại!
""Dạ dạ dạ, nương nói đúng! Đám người ở Hồng Loan viện không bằng nương được, ngay đến đầu ngón chân cũng kém hẳn so với nương!""
Âu Dương Túy rất dẻo miệng, đây đều là ngày thường hay sa vào mấy chốn ăn chơi trên phố luyện được một thân bản lĩnh.
""Được rồi, con đừng ba hoa nữa, thân thể này của nương, cũng không biết còn có thể sống được mấy năm. Khụ khụ khụ...""
Vị phu nhân nắm tay con trai mình, bắt đầu ho không ngừng.
""Phu nhân.""
Nha hoàn Xảo nhi đứng bên cạnh lập tức giơ tay vuốt lưng cho bà, nhẹ giọng nói: ""Phu nhân không được nói như vậy, Vương tiên sinh không phải đã nói rồi sao? Bệnh này của phu nhân, có cách trị tận gốc!""