Cô gái tên Lăng Hiểu kia, xuống tay thật độc ác!
Sở Mặc từ từ khôi phục tri giác, sau gáy vẫn còn cảm thấy đau đớn.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, xuất hiện trước mặt hắn chính là đèn treo máy bay màu xanh.
Đèn treo này...
Sở Mặc sững sờ, muốn xoay người xem hoàn cảnh xung quanh, lúc này hắn mới phát hiện ra bản thân bị dây xích khóa lại rồi!
Mà hiện tại hắn ở chỗ nào, phòng ngủ của Sở Mặc ngốc sao?
Mặc dù hành động cơ thể bị hạn chế, nhưng hắn vẫn nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh rõ ràng, đây là phòng ngủ được trang trí như phim hoạt hình, trong phòng đầy đồ chơi trẻ em.
Nơi này, giống y đúc "phòng ngủ trong mộng" của Sở Mặc.
Cho nên, Lăng Hiểu đưa hắn về nhà rồi hả?
Còn... khóa hắn lại nữa?
Sở Mặc thử thăm dò dùng lực giãy giụa, hiện giờ hắn đã mất toàn bộ công lực cho nên không thể tránh thoát những thứ này.
"Nếu võ công của mình vẫn còn thì tốt rồi."
Sở Mặc nói thầm.
Chính khoảnh khắc này, trong ý thức của hắn đột nhiên xuất hiện kim quang, có ba chữ to chậm rãi hiện lên.
Phù Sinh kinh.
Này...
Chẳng phải là bí tịch sư môn hắn hay sao?
Lúc trước Sở Mặc bị người ta bán đứng, toàn bộ môn phái bị phá hủy, đám người kia chính là vì bí tịch này!
Sở Mặc cùng đường phải mang theo bí tịch nhảy vực tự sát!
Không ngờ tới bây giờ linh hồn hắn trọng sinh ở thân thể khác, cuốn Phù Sinh kinh kia cũng đi theo hắn đến đây, còn ở trong linh hồn của hắn nữa!
Đời trước Sở Mặc không biết hệ thống là gì, tất nhiên không biết có trò này.
Cho nên, hắn không biết cái đồ vật này, được người ta gọi là bàn tay vàng.
Nhưng không biết cũng không sao cả, Sở Mặc vốn là người thông minh, hắn do dự một chút, muốn thử dung hợp cuốn bí tịch kia.
Thế nhưng ngay sau đó, có một thân ảnh nhanh hơn hắn.
"Ôi chao ôi? Đây là cái gì?"
"Ánh vàng rực rỡ thật là ấm áp á!"
"Có thể ăn không? Ăn ngon không?"
Linh hồn Sở Mặc ngốc bỗng nhiên lại xuất hiện.
Chị nói hắn phải cố gắng khống chế cơ thể, nhưng mà phải khống chế thế nào đây?
Hắn cảm thấy bản thân không chân thật, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng bay bổng không chút sức lực.
Mà hiện tại, ánh kim quang trước mặt, thật ấm áp, có lẽ ăn cũng ngon nữa.
Ăn kim quang này rồi, chắc chắn sẽ có sức lực lại thôi!
Có sức lực liền có thể hoàn thành việc chị giao! Ừm!
Sở Mặc, ngươi là số 1!
Sở Mặc không chút do dự há miệng, sau đó... thật sự ăn hết một mảng kim quang kia rồi!
Ăn no rồi, không đỡ được, muốn đi ngủ!
Sở Mặc trong phòng:...
Khoan đã.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phù Sinh kinh của mình?
Bí tịch môn phái của mình!
Mình dùng sinh mạng bảo hộ gì gì đó, tự nhiên... bị ăn mất rồi?
Đây là muốn chọc cười người ta sao?
Sở Mặc đang mất hồn trong phòng, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người ta mở ra, Lăng Hiểu cầm hai quyển sách, cười tít mắt đi đến.
"Sở Mặc, bây giờ em có ngoan không? Đến giờ nghe cổ tích rồi nha...!"
Sở Mặc:...
"Cô tính nhốt tôi ở đây làm gì?"
"Bây giờ chúng ta nên nghe chuyện xưa gì đây nhỉ? Na Tra náo hải được không, chẳng phải em thích Na Tra nhất sao?"
Lăng Hiểu hoàn toàn không quan tâm Sở Mặc nói gì, cứ như cũ tự nhiên ngồi bên cạnh kể chuyện xưa.
Đây là việc trước đây cô thường làm, hiện tại, cũng là việc cô muốn làm nhất, lặp đi lặp lại.
Đến khi linh hồn Sở Mặc thật trở về thì thôi.
Đây có lẽ là biện pháp ngu ngốc nhất, nhưng Lăng Hiểu tình nguyện đi thử.
Cô tin tưởng, Sở Mặc thật tuy không thể nắm quyền điều khiển thân thể, nhưng cũng sẽ nghe được lời cô nói, Lăng Hiểu sẽ kiên trì không bỏ rơi hắn, mà hắn nhất định sẽ trở về.