Sau khi Lăng Hiểu lên đại học, mỗi tuần đều đến thăm Sở Mặc một lần, đến kì nghỉ đông hay nghỉ hè, còn dẫn Sở Mặc đi chơi.
Bạn đại học của Lăng Hiểu đều biết cô có một đứa em trai chỉ số thông minh thấp, chứ không biết Sở Mặc là hôn phu của cô.
Cứ như vậy, ngày bình thường trôi qua.
Lăng Hiểu học đại học năm thứ 3, Sở lão gia cơ thể xảy ra vấn đề, phải vào bệnh viện.
Bởi vì Sở Uyên nhập viện, cổ phiếu Sở thị lập tức rớt giá, sản nghiệp khác đều bị tổn thất nghiêm trọng, không ít người hợp tác đều chủ động rút lui.
Mà lúc này, Sở Uyên nằm trên giường trong bệnh viện, không quan tâm tới công ty, tất cả tâm tư của ông đều đặt trên người Sở Mặc.
Dùng sức nắm tay cháu trai mình, Sở Uyên quay đầu thoáng nhìn qua Lăng Hiểu vừa chạy gấp từ trường học tới.
"Lăng Hiểu, đồng ý với ông, chăm sóc Sở Mặc... thật tốt."
Đến bây giờ điều duy nhất Sở Uyên không bỏ xuống được, chính là Sở Mặc.
"Sở gia gia, ngài yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Sở Mặc."
Lăng Hiểu đứng bên cạnh, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Chỉ cần có cháu ở đây, đảm bảo Sở Mặc sẽ sống tốt."
Mấy năm ở chung, bọn họ càng giống người nhà hơn, Lăng Hiểu không phải người tuyệt tình, ngược lại, cô là người rất coi trọng tình thân nhân tình.
Cho dù Sở Mặc không có huyết thống với cô, nhưng lại gần gũi thân thiết với cô hơn người Hứa gia.
"Tốt, đứa trẻ ngoan."
Sở Uyên lúc này nhìn Lăng Hiểu và Sở Mặc một cái, sau đó mới an tâm nhắm hai mắt lại.
"Ông nội?"
Sở Mặc quơ quơ cánh tay, nhưng Sở Uyên trên giường không mở mắt ra nữa.
"Ông nội ngủ rồi, em đừng quấy rầy ông nữa."
Lăng Hiểu kéo tay Sở Mặc, kéo hắn đứng dậy: "Chị đi gọi bác sĩ, em ngoan ngoãn chờ ở đây, hiểu không?"
"Ừm."
Sở Mặc nghe lời gật đầu.
......
Bận rộn chuẩn bị tang sự cho Sở Uyên, từ đầu đến cuối Lăng Hiểu đều dẫn Sở Mặc theo.
Sở Mặc tuy có chút ngây thơ, nhưng mà hắn biết, ông nội đi rồi, đi tới một chỗ rất xa, sẽ không quay về nữa.
Trên linh đường Sở Uyên, không ít khách khứa tới dự, chẳng qua tất cả mọi người không còn thân thiết giống xưa nữa.
Ngay cả họ hàng của Sở gia, cũng chỉ nhớ đến di chúc của Sở Uyên.
Nhìn một đám thân thích tới cướp đoạt tài sản, Lăng Hiểu cảm thấy buồn cười.
Tài sản?
Bọn họ suy nghĩ thật đẹp!
Cổ phiếu Sở thị rớt giá, trong đám bọn họ phần lớn đều bị Hứa Văn Thành mua chuộc, chỉ chờ Sở Uyên chết liền tới tạo sóng gió!
Mà những người này không biết nguy cơ của gia tộc, bây giờ chỉ muốn đến cướp đoạt tài sản.
Thật sự quá buồn cười rồi.
"Lăng Hiểu, nén bi thương!"
Hạ Vi Vi một mình xuất hiện, cha của cô đã ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn.
Sở gia không có Sở Uyên, triệt để ngã ngựa, thương nhân Y thành đều biết đạo lý này, cho nên Hạ Hằng càng không muốn lội vào vũng nước đục này.
Hạ Vi Vi thân là một nhiệm vụ giả, tất nhiên phải nhân cơ hội tới kiếm điểm hảo cảm.
Cho dù tương lai linh hồn Sở Mặc thay đổi thành người khác, nhưng hắn vẫn lưu giữ toàn bộ trí nhớ nha!
Kết cái thiện duyên, không tổn hại miếng nào.
Nhưng mà ngoài dự đoán của Hạ Vi Vi, không ngờ Lăng Hiểu vẫn còn ở đây.
Dựa theo kịch tình mà Hạ Vi Vi biết, sau khi Lăng Hiểu học đại học, tiếp xúc với thế giới bên ngoài, rất nhanh liền bị sự phồn hoa bên ngoài hấp dẫn, sau đó liền chán ghét Sở Mặc phiền phức ngu ngốc.
Lại có Hứa Văn Thành ở một bên xúi giục, Sở gia vừa gặp chuyện không may, Lăng Hiểu liền không xuất hiện nữa, sau khi Sở gia sụp đổ, ngay cả Sở gia trạch cũng bị Hứa gia chiếm đoạt, tại thời điểm đó, Lăng Hiểu mới đứng ra tuyên bố từ hôn Sở Mặc!
Toàn bộ mọi chuyện, vốn nên là như vậy.
Nhưng hiện tại...
Hình như rất nhiều chuyện, đều thay đổi rồi.