"Thầy, thầy ơi, có thể cho em thêm một cơ hội được không!"
Đôi mắt Kiều Y Na đỏ lên.
Đều trách bản thân vô dụng, hồi lúc nhỏ, bởi vì nhìn thấy chó cô sợ hãi hét lên bỏ chạy, sau này, mẹ sợ cô chạy chậm quá bị chó đuổi, cho nên tiêu tiền mời một võ giả dạy thân pháp võ kỹ giúp cô tăng cường tốc độ.
Cái này gọi là quen tay hay việc, Kiều Y Na né tránh giống như là một bản năng của cơ thể.
Chỉ cần gặp phải nguy hiểm, ý niệm đầu tiên trong đầu của cô chính là "bỏ chạy" chứ không phải "đối mặt".
Vốn dĩ, Kiều Y Na cũng không biết cái này tốt hay xấu, nhưng lớn lên, nhìn thấy thế giới tàn khốc, đặc biệt sau khi tiến vào võ đạo Phương Đường, nhìn thấy mấy bạn học xuất thân bình thường đều rất cố gắng, Kiều Y Na cũng bị cuốn theo rồi.
Cô cũng muốn...
Làm một dũng giả có gan đối mặt!
"Này..."
Đối với yêu cầu của Kiều Y Na, Mạc Thiếu Khanh không nói gì, nhưng nhìn vành mắt đỏ lên của con bé cảm thấy thật đáng thương, ông thở dài, quay đầu nhìn mấy đệ tử cấp cao vây xem bên dưới hỏi: "Các em có ai tình nguyện lên đấu với em ấy không?"
Dưới đài mấy người liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu.
Cô bé này vừa nhìn đã biết được nuông chiều từ nhỏ, lúc giao đấu nếu không may đả thương cô, chỉ sợ gặp phiền phức.
Lại nói, thân pháp của cô quỷ dị như vậy, lỡ như bọn họ đánh không lại, bị truyền đi chẳng phải rất mất mặt?
Không ai nguyện ý giao đấu với Kiều Y Na, chuyện đó khiến Mạc Thiếu Khanh có phần bất ngờ.
"Nếu như vậy..."
"Đợi một chút, thầy Mạc, hay là để tôi lên đi!"
Lăng Hiểu đứng một bên bắt đầu hoạt động tay chân, làm nóng cơ thể.
"Cô Lăng!"
"Cô Lăng!"
Nhóm mấy đứa nhãi ranh năm nhất tất cả đều hứng khởi xông tới, khiến học sinh chung quanh phải đưa mắt nhìn theo.
"Cô Lăng, cô..."
Mạc Thiếu Khanh nhìn Lăng Hiểu có phần bất ngờ, Lăng Hiểu là con gái hiệu trưởng Lăng, tình huống của cô đặc biệt, đừng nói là Mạc Thiếu Khanh không biết, Lăng Hiểu không phải võ giả, chỉ là giáo viên dạy văn hóa, này...
Không đợi Mạc Thiếu Khanh ngăn cản, Lăng Hiểu nhẹ nhàng nhảy lên, cả người đã lên tới lôi đài.
Xoa xoa cái cổ, hoạt động bả vai, Lăng Hiểu nhíu nhíu mày, cởi áo khoác của mình ra sau đó tiện tay ném cho Tô Nhược Băng bên dưới.
"Cầm giúp cô."
"Vâng!" Tô Nhược Băng bên dưới đỏ mặt nhào tới, trong ánh mắt vô cùng kích động.
Bộ dáng bây giờ của cô Lăng quá soái a!
Nếu như bản thân có thể giống cô thì tuyệt quá!
"Cô Lăng!"
Lúc này, Kiều Y Na trên lôi đài cũng cực kì kích động, thời điểm Lăng Hiểu ở trên lớp chỉ dạy mọi người, thật ra Kiều Y Na cũng muốn giơ tay tiến lên, nhưng mà....
Cô không dám.
Không nghĩ giờ phút này, cô có thể gặp cô Lăng ở trên lôi đài.
"Kiều Y Na, đừng căng thẳng, yên tâm, cô sẽ nhẹ nhàng với em!"
Lăng Hiểu không định lấy cục gạch ra, dù gì nhìn Kiều Y Na quá yếu, chỉ sợ nắm đấm con bé cũng không chịu nổi.
"Hiện tại, chúng ta bắt đầu thôi!"
Lăng Hiểu quát một tiếng, lập tức vọt tới trước mặt Kiều Y Na, nắm đấm nhanh như gió.
Kiều Y Na theo bản năng muốn tránh, nhưng mà...
"Chậm."
Lăng Hiểu mỉm cười, một quyền đánh vào bụng Kiều Y Na.
"Hí."
Kiều Y Na cắn chặt răng, đau đớn khiến đôi mắt cô đỏ hơn, nhưng mà cô không kêu thành tiếng, ngược lại rất... vui vẻ.
Đây chính là cảm giác bị đánh...
Đây là...
Cảm giác giao đấu với người khác sao?
"Thời điểm chiến đấu, thất thần không phải thói quen tốt đâu!"
Lăng Hiểu nói nhỏ, lại đánh tiếp, đánh cùng một chỗ.
Bây giờ, sắc mặt Kiều Y Na tái mét, đau suýt nữa kêu lên thành tiếng.
"Nếu cảm thấy đau, vậy thì... học cách đánh trả đi!"
Giọng nói Lăng Hiểu như hình với bóng, chưa nói xong, lại đánh quyền thứ ba, gần ngay trước mắt!