""Hả? Cách gì?""
Âu Dương Túy nghe thấy lời của Xảo nhi, lập tức hỏi.
Hắn đúng là có chút vô liêm sỉ, nhưng lại cực kì hiếu thuận với nương.
Vì nương đối xử với hắn rất tốt, còn cho hắn nhiều tiền tiêu vặt!
""Khụ khụ, Xảo nhi, không được nói bậy! Ngươi lui xuống trước đi!""
Vị phu nhân khoát tay, Xảo nhi do dự, đành quay người rời đi.
Xảo nhi vừa rời đi không lâu, Âu Dương Túy lặng lẽ đuổi theo nàng.
""Xảo nhi tỷ tỷ, ngươi đi chậm một chút, chờ ta!""
""Thiếu gia.""
Xảo nhi dừng lại, lễ phép hành lễ: ""Thiếu gia có chuyện gì cần dặn dò sao?""
""Xảo nhi, tỷ nói thật cho ta biết, những gì tỷ nói vừa nãy đều là thật sao? Rốt cuộc có cách gì khiến nương ta khỏi bệnh? Ban nãy tỷ nhắc tới cái gì mà Vương tiên sinh, có phải là Vương bán tiên ở đầu phố?""
""Là Vương bán tiên.""
Xảo nhi hạ giọng, sau đó đi tới bên cạnh Âu Dương Túy, kiễng chân lên, ghé vào tai hắn thì thầm vài câu.
Sắc mặt Âu Dương Túy thay đổi: ""Cái đó... Là thật sao?""
""Đương nhiên là thật, nô tỳ sao dám lừa thiếu gia?""
Xảo nhi đứng một bên thề thốt.
""Được! Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho nương, muốn ta làm cái gì cũng được, giờ ta lập tức đi chuẩn bị.""
Âu Dương Túy tự tin nói xong bèn xoay người rời đi!
Thành công!
Nhìn bóng lưng Âu Dương Túy rời đi, Xảo nhi khẽ mỉm cười.
Một lát sau, nàng đem tin tức này nói cho chủ tử của mình ——
""Phu nhân, nô tỳ đã làm theo mệnh lệnh của người báo cho thiếu gia, ta tin thiếu gia vì sức khỏe của người sẽ ngoan ngoãn làm theo.""
""Vậy thì tốt, vậy thì tốt.""
Vị phu nhân trên giường thở dài một cái.
Hi vọng lần này, có thể rèn luyện bản tính mê say của hắn.
Với lại...
Chuyện đó, nhiều năm qua bà đã giấu trong tận đáy lòng, đã đến lúc nên làm gì đó cho những người thân đã khuất.
......
Ngày thứ hai, ánh mặt trời gay gắt.
Tại ngoại ô kinh thành, một chiếc kiệu nhỏ vững vàng đi trên đường lớn, càng đi về phía trước, cảnh vật xung quanh càng hoang vu.
""Âu Dương thiếu gia, phía trước hết đường rồi.""
Không biết bọn họ đã đi bao lâu, thời điểm Âu Dương Túy đang buồn ngủ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của kiệu phu.
Hả?
Hết đường rồi hả?
Âu Dương Túy xuống kiệu, trước mặt là một mảnh núi rừng hoang vắng.
""Chắc là nơi này rồi!""
Âu Dương Túy có chút buồn bực, ngày hôm qua hắn cố ý tìm người ở kinh thành hỏi thăm địa điểm thật kỹ, hôm nay mới xuất phát, hẳn là không sai.
""Mấy người các ngươi đừng nghỉ ngơi vội, đi xung quanh nhìn giúp ta, xem có bãi tha ma hay bia mộ gì không, tìm được thì thiếu gia ta sẽ trọng thưởng!""
Âu Dương Túy vừa phất quạt vừa lớn tiếng ra lệnh.
""Được.""
Bốn người khiêng kiệu nghe được lời của hắn đặc biệt hào hứng.
Người trong kinh thành ai ai cũng biết Âu Dương đại thiếu gia là công tử quần là áo lượt, hơn nữa ra tay cực kỳ hào phóng.
Mấy người chia nhau ra bốn phương tám hướng bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Thoáng cái đã có người hô to: ""Ở đây, chỗ này có bia mộ!""
""Bên này cũng có!""
Gần như cùng một lúc, ở một hướng khác cũng có người kêu lên.
......
Ồn ào quá.
Làm cái gì mà ồn ào vậy?
An tĩnh sống hơn một trăm năm, Lăng Hiểu đã sớm hình thành thói quen, ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm tu luyện, hôm nay đột nhiên bị một đám người đánh thức, nàng có chút khó chịu.
Hử, từ từ.
Có người tới?
Lăng Hiểu giật mình, chợt mở to hai mắt!
Rốt cuộc nàng...
Rốt cuộc nàng đã gặp lại người sống rồi!