""A!""
Âu Dương Túy đang ngồi bên giường đột nhiên hét lên như gặp quỷ.
Khiến Lăng Nguyệt Xu đang ngồi trên giường và Xảo nhi đứng bên cạnh giật nảy mình.
""Túy nhi, con sao vậy?""
Lăng Nguyệt Xu nghi hoặc nhìn con trai mình.
""Nương, người có nghe thấy không?""
Vẻ mặt Âu Dương Túy hoảng sợ hỏi, sau đó hắn hốt hoảng quay đầu nhìn Xảo nhi: ""Xảo nhi, tỷ nghe thấy gì không?""
""Nghe thấy cái gì?""
Xảo nhi ngỡ ngàng: ""Nô tỳ không nghe thấy gì cả!""
Không nghe thấy?
Âu Dương Túy căng thẳng sợ hãi nhìn xung quanh ——
Chẳng lẽ...
Trưa nay không phải là ta uống say nên mới nằm mơ sao?
Ta thực sự... Thực sự đã mang hồn lão tổ tông về nhà?
Cái này cũng...
Quá đáng sợ a!
""Ngươi gào cái quỷ gì, làm ta giật mình.""
Lúc này, giọng Lăng Hiểu lại vang lên bên tai Âu Dương Túy.
Sợ quá!
Âu Dương Túy rụt người lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
""Người khác không nghe thấy ta nói đâu, chỉ có ngươi mới có thể nghe được, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Ta trở về cùng ngươi, xem bệnh cho nương ngươi.""
Lăng Hiểu bay lơ lửng trước giường, nàng dùng linh lực kiểm tra thân thể của Lăng Nguyệt Xu, chỉ là cảm lạnh thông thường, không có gì đáng ngại.
Có lẽ Lăng Nguyệt Xu cố ý giả vờ bệnh tình nghiêm trọng, dùng việc này để đốc thúc Âu Dương Túy làm một chút chuyện chính sự.
""Đúng rồi, bệnh của nương ta sao rồi, ngài có thể trị được không?""
Lúc này, Âu Dương Túy cuối cùng cũng nhớ ra tất cả mọi chuyện, gấp gáp hỏi Lăng Hiểu.
""Túy nhi, con đang nói chuyện với ai vậy?""
Lăng Nguyệt Xu ngồi trên giường sợ hết hồn, vẻ mặt khó coi hỏi một câu.
""Con...""
Âu Dương Túy đang định nói gì đó thì bị Lăng Hiểu ngắt lời.
""Đừng nói chuyện của ta, ngươi nói ra mọi người cũng không tin tưởng sẽ chỉ cảm thấy đầu óc ngươi có vấn đề, nói không chừng còn xin bùa chú trừ tà bắt ngươi uống nữa đó!""
Bùa chú?
Không, hắn không muốn!
""Nương, con không sao, con vừa nhớ lại giấc mơ đó, trong mơ con thực sự đã gặp lão tổ tông."" Âu Dương Túy nở một nụ cười vừa lúng túng vừa giả dối.
Lăng Nguyệt Xu bán tín bán nghi nhìn con trai: ""Chỉ cần sau này con ngoan ngoãn nghe lời, đừng khiến nương tức giận, sức khỏe của nương sẽ dần dần tốt lên.""
""Dạ dạ dạ, con nhất định sẽ nghe lời nương, con sẽ đi học ngay bây giờ!""
Nói xong, Âu Dương Túy vội vàng gật đầu chào Lăng Nguyệt Xu rồi nhanh chóng xoay người chạy vọt ra ngoài.
Đứa nhỏ này...
""Phu nhân, thiếu gia có hơi kì lạ.""
Xảo nhi lo lắng nói nhỏ: ""Có khi nào thiếu gia... Thực sự gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ?""
""Không được nói bậy!""
Vẻ mặt Lăng Nguyệt Xu trở nên nghiêm túc.
Hôm nay Âu Dương Túy vừa mới đi mộ Lăng gia tế bái, mục đích ban đầu của Lăng Nguyệt Xu chính là hy vọng tổ tiên Lăng gia có thể phù hộ cho Âu Dương Túy, dù sao Lăng gia đã từng một thời huy hoàng, từng xuất hiện hai vị Trạng Nguyên.
Gia tộc của nàng là thư hương thế gia, chính đại cương trực, làm sao có thể có thứ không sạch sẽ được?
......
Lúc này, trong thư phỏng nhỏ ở hậu viện Âu Dương phủ.
Âu Dương Túy vội vàng đóng chặt cửa thư phòng, hắn nhìn ngó xung quanh một chút, nhẹ giọng gọi: ""Lão tổ tông, ngài có ở đây không?""
""Ta đây.""
Lăng Hiểu đáp lời Âu Dương Túy.
""Sức khỏe của nương ta..."" Âu Dương Túy hỏi.
""Sức khỏe nương của ngươi không đáng ngại, vài ngày nữa sẽ hồi phục, nhưng..."" Lăng Hiểu cố ý ngừng lại một chút, kíc.h thích sự tò mò của Âu Dương Túy.
""Nhưng cái gì? Lão tổ tông, ngài nói đi!""
Trái tim Âu Dương Túy lại bắt đầu nảy lên.
""Nương ngươi là con cháu cuối cùng của Lăng gia, nhớ năm đó Lăng gia chúng ta nở mày nở mặt cỡ nào? Văn nhân vô số, mà giờ đây, chỉ còn lại một mình nương của ngươi, hơn nữa còn là nữ tử... Việc chấn hưng Lăng gia đều đặt trên người nàng, mà chuyện này đối với nàng ấy không phải là chuyện tốt gì, đương nhiên, nếu có người nguyện ý vì nàng ta chia sẻ...""
""Ta nguyện ý, ta làm.""
Âu Dương Túy vội vội vàng vàng cắt đứt lời Lăng Hiểu.