Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

N hìn vẻ mặt ngày càng có nhiều cảm xúc của con trai mình mà Tĩnh Vương phi hết sức vui mừng. Trước đây con trai như được hàn thiết vạn năm đúc thành, lại như đi ra từ thành băng tuyết, không có chút “khí người” nào. Ngày cả bà ấy cũng có lúc cảm thấy sợ hãi khi đối diện với thằng bé. Cũng có lẽ vì nguyên nhân này mà không biết từ lúc nào, thằng bé và bà ấy ngày một xa cách, không còn tin cậy và dính người như hồi bé nữa.

Có thể là sau khi đi một chuyến đến Tây Dương xa xôi rồi trở về, thằng bé dần dần trở nên ấm áp hơn, biết tươi cười, còn bộc lộ những biểu cảm khác nữa. Thái độ thằng bé đối xử với bà ấy và phụ vương nó cũng không lạnh lùng như quá khứ nữa. Còn đi đấu võ mồm với người khác tìm niềm vui - không, nói chính xác là chỉ khi con trai út đứng trước mặt tiểu nha đầu Dư gia mới giống một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

“Con trai, trong khoảnh khắc kia, con đã nghĩ đến ai thế?” Tĩnh Vương phi rất vui mừng vì con trai đã thay đổi, tâm trạng rất tốt nên tính bát quái cũng nổi lên.

Chu Tuấn Dương hướng mặt về nắng chiều cười cười không nói, mắt phượng hơi chuyển: Lúc này nàng đang làm gì? Cười nói tưới rau với mẹ nàng? Hay là đang nói chuyện với chị em sinh đôi trong trại nuôi heo? Hay là giúp anh trai nàng tính giá hải sản... Cô gái bé nhỏ cần cù này dường như lúc nào cũng tràn đầy tinh thần, không có giây phút nào ngừng nghỉ? Nàng, có biết mệt không?

Vừa khéo trái ngược là, lúc này Dư Tiểu Thảo đang nằm trên ghế xích đu dưới giàn nho, vui vẻ hát mấy câu ca dao, mơ màng sắp ngủ. Đột nhiên tiếng mở cổng mạnh mẽ đã đánh tan sự bình yên của nàng. Lưu Tuệ Phương phóng tới như một con gió, trời cuối thu gió lạnh mà trên mặt nàng ấy lại đầy mồ hôi.

“Tiểu Thảo, mau đến nhà ta xem thế nào đi, gà nhà ta bị bệnh!” Lưu Tuệ Phương gấp đến mức sắp khóc đến nơi. Nuôi gà chỉ sợ gặp dịch bệnh, bây giờ không có bác sĩ thú y chuyên nghiệp, nếu như gặp dịch bệnh thì khả năng công sức vất vả nuôi gà nửa năm qua đều thành công cốc hết!

Dư Tiểu Thảo mở mắt, ngồi thẳng dậy hỏi: “Đừng vội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói từ từ thôi.”

“Sẩm tối ngày hôm kia ta và mẹ vận chuyển từng lồng gà từ rừng về, lúc cho gà uống nước thì phát hiện có vài con gà khá ủ rũ. Ta và mẹ ta cũng không quá quan tâm chuyện này. Ai ngờ tối qua lúc trở về đã lên đến mười mấy con. Mẹ ta bảo có thể là gà đã bị bệnh truyền nhiễm nên lập tức cách ly mười mấy con gà đó vào trong một cái lồng. Nhưng mà đến hôm nay có hơn một nửa số gà đã nằm không dậy nổi rồi...”

Nghe theo đề nghị của Dư Tiểu Thảo, Lưu gia cũng áp dụng cách nuôi thả gà, buổi sáng nhất gà trong lồng rồi mang lên thả trong rừng cây nhỏ để bọn nó tự sinh sống, đến tối thì lại mang về. Làm như vậy vừa tiết kiệm được lương thực mà thịt gà cũng ngon hơn nuôi trong lồng. Nửa năm qua, hơn hai trăm con gà Lưu gia nuôi lớn lên khỏe mạng, ai ngờ rằng khi gà đều nặng hơn hai cân thì lại bị bệnh hơn một nửa! Bảo sao Lưu Tuệ Phương bình thường chững chạc lại gấp gáp như vậy

“Đừng gấp! Ta qua đó với tỷ!” Dư Tiểu Thảo cũng hiểu rõ, nuôi gà số lượng lớn sợ nhất là dịch gà. Nhưng mà cũng may là trong tay nàng có nước linh thạch, cho dù là dịch gà cũng không sợ.

Nhìn biểu cảm chắc chắn mà tự tin của Tiểu Thảo, tâm trạng nôn nóng sốt ruột của Lưu Tuệ Phương dần dần bình tĩnh lại, nàng ấy gật đầu nói: “Thiếu chút thì quên Tiểu Thảo muội là người biết y thuật.”

Dư Tiểu Thảo cười khổ trong lòng không thôi: Bản cô nương học y là để chữa bệnh cứu người, không phải để chữa cho gia cầm được chứ? Thôi được rồi, dù sao Lưu gia nuôi gà là để cung cấp cho tiệm đồ kho mới khai trương của nhà nàng, hơn một trăm con gà có thể bán trong mười mấy ngày. Bây giờ dượng và biểu ca đến vùng khác thu mua gà, mỗi ngày thức khuya dậy sớm cũng không dễ dàng gì... Thôi cứ coi rằng nàng đang chữa bệnh cho gà nhà mình đi vậy!

Hai người nhanh chóng đi đến nhà Tuệ Phương, vợ Xuyên Trụ đang than ngắn thở dài trước mấy con gà đang thoi thóp chỉ còn vài hơi thở.

“Thẩm, đừng gấp, để ta xem thế nào đã!” Dư Tiểu Thảo kiểm tra số gà bệnh sắp chết đầu tiên trước, mào gà màu đen đậm, đầu phù nề, miệng và mũi tiết nhiều dịch, khó thở, diều gà phồng lên và có dịch ở trong. Lại xem chất bài tiết của gà, có màu vàng và xanh lá cây, còn có nước... Đây là cúm gà điển hình.

Sau khi kiểm tra xong tình hình dịch gà, trong lòng Dư Tiểu Thảo đã có tính toán. Nàng nói với hai mẹ con đang gấp gáp chờ đợi kết quả chẩn bệnh của nàng: “Đừng lo lắng, bệnh này ta có thể trị! Ta đến sau núi đào chút thảo dược, sẽ nhanh chóng trở về!”

Vợ Xuyên Trụ vừa nghe thấy dịch gà nhà mình có thể trị thì thầm thở phào nhẹ nhõm nói: “Bây giờ cũng sắp tối rồi, lên núi không an toàn, hay là sáng mai đi cũng được?”

Dư Tiểu Thảo cười lắc đầu nói: “Nếu như đợi đến ngày mai, chỉ sợ cả ổ gà đều bị nhiễm bệnh hết! Yên tâm đi, thảo dược ta cần không cần phải lên núi, ở dưới chân núi cũng có.”

“Để Tuệ Phương đi cùng cháu đi...” Vợ Xuyên Trụ vẫn có chút không yên tâm.

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một lát rồi nói với Lưu Tuệ Phương: “Tuệ Phương tỷ, tỷ đi đào ít rau sam về đi, rửa sạch sẽ chờ ta về xử lý.”

Nàng nói xong liền bước ra khỏi cửa Lưu gia. Đào thảo dược chẳng qua chỉ là cái cớ, chỉ là vài loại thảo dược và rau củ dại trị sốt thường gặp mà thôi. Sau khi đào thảo dược về thì nàng để mẹ con Lưu gia rửa sạch, để chung với rau sam rồi trộn thành thuốc bùn. Sau đó cho thêm trấu lúa mạch và cám ngô, viên thành từng viên thuốc lớn nhỏ như hạt đậu nành. Đương nhiên trong đó đã có một vị thuốc không thể thiếu là nước linh thạch.

Thuốc viên đã hoàn thành, Dư Tiểu Thảo giúp mẹ con Lưu gia bắt gà bệnh ra rồi bóp miệng nhét thuốc vào. Cho đến tận khi trời tối đen mới đút hết thuốc cho đám gà bệnh.

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một lát rồi cắt nhỏ số thảo dược còn lại, trộn chung với cám và trấu lúa mạch, cho thêm mấy giọt nước linh thạch rồi dặn dò hai mẹ con: “Sáng sớm ngày mai cho gà ăn thứ này. Mấy ngày tới không cần nuôi thả gà nữa đâu, phải quan sát sát sao. Sẩm tối ta lại đến xem thế nào!”

Tối nay mây khá dày, che khuất ánh trăng. Dư Tiểu Thảo sống ở chân núi, cách thôn khá xa, Lưu Xuyên Trụ cầm một ngọn đèn gió đưa nàng về. Lưu gia vốn muốn giữ nàng lại ăn bữa cơm nhưng nàng sợ người nhà lo lắng nên kiên quyết từ chối.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Tuệ Phương đã chạy đến chuồng gà xem thử, nàng ấy kinh ngạc phát hiện những con gà bị bệnh bị cách ly kia đã có tính thần hơn nhiều, cục ta cục tác tìm thức ăn để ăn. Ngay cả số gà bị bệnh đầu tiên sắp chết đến nơi cũng có thể đứng dậy di chuyển vài bước rồi.

Xem ra thuốc hôm qua Tiểu Thảo muội muội cho có hiệu quả rồi! Lưu Tuệ Phương lấy chỗ thức ăn cho gà đã được Tiểu Thảo trộn với thảo dược ra, đặt ở giữa đám gà. Nàng ấy còn lo rằng thức ăn có trộn lẫn thảo dược, đàn gà sẽ không ăn. Ai ngờ nàng ấy vừa đặt chậu thực ăn vào, đàn gà vốn đang uể oải không muốn ăn lập tức như được tiếp sức ùa lên tranh đoạt chỗ thức ăn đó, nghẹn đến duỗi thẳng cổ.

Vợ Xuyên Trụ thấy cảnh này thì kích động không thôi: “Tốt quá rồi, chịu ăn là tốt rồi! Tiểu Thảo có bản lĩnh thật đó, không có chuyện gì mà con bé không giải quyết được! Tuệ Phương, gà nhà chúng ta được cứu rồi!”

Lưu Tuệ Phương thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Sáng hôm qua Chu thẩm đến xem, nói là dịch gà! Còn nói một khi đã dính vào dịch gà là không cứu được nữa! Có một năm nhà thẩm ấy nuôi gà, cũng bởi vì gặp dịch gà mà chết sạch. Cũng may năm đó thẩm ấy nuôi ít gà nên không lỗ quá nhiều tiền! Mẹ, nhà chúng ta nuôi hơn hon hai trăm con gà, cũng nuôi hơn nửa năm rồi, nếu như bệnh chết hết thì sẽ thua lỗ lớn đó! Cũng may là có Tiểu Thảo!”

Số thuốc viên Tiểu Thảo để lại vẫn còn một ít, hai mẹ con Lưu gia cảm khái một hồi rồi lại lôi những con gà bệnh ra nhét thuốc vào miệng bọn chúng. Sau đó đút số thức ăn của gà mà Tiểu Thảo đã chuẩn bị cho đám gà bệnh đang hồi phục ăn. Những con gà bệnh này đã hai ngày không ăn gì, lúc này ăn đồ ăn không kém gì mấy con gà khỏe mạnh cả.

Chờ đến sẩm tối, khi Tiểu Thảo đến, gà của Lưu gia trừ hơn mười con bị bệnh nặng thì những con khác đều không khác nào những con gà khỏe mạnh bình thường. Dư Tiểu Thảo lại làm ít thuốc viên và thức ăn cho gà để lại cho nhà họ, để ngày mai bọn họ lại cho gà ăn thức ăn có chứa nước linh thạch để duy trì, còn sau này phải nuôi thế nào thì cứ nuôi như thế thôi!

Ba ngày sau, Lưu Tuệ Phương mang hai con gà mái đến nhà cũ Dư gia thì biết được Dư Tiểu Thảo đã đi theo xe vận chuyển lợn thịt đến Phủ thành, Liễu thị cũng lên thị trấn đưa quần áo cho Tiểu Thạch Đầu, trong nhà chỉ có Dư Hàng phụ trách thu mua thủy sản thôi.

Bây giờ cũng không bận việc gì nên Dư Hàng giao sạp hàng cho Tam đường thúc, rửa tay mang hạt dưa và điểm tâm nhà làm ra chiêu đãi nàng ấy.

Mặt Lưu Tuệ Phương hồng hồng, ngại ngùng cái đầu hỏi nhỏ: “Tiểu Thảo đã rời nhà rồi à? Ta tới cảm ơn con bé đã giúp nhà ta chữa bệnh cho gà... Mẹ ta nói hai con gà này đã đẻ trứng, nhà huynh giữ lại để lấy trứng ăn hay hầm canh ăn đều được!”

Dư Hàng đã mười ba tuổi, đã ra dáng thiếu niên, ngũ quan tuấn tú, vóc người cao ráo, làn da màu lúa mạch, đúng là dáng vể tiểu cô nương miền biển yêu thích. Lưu Tuệ Phương lần đầu một mình đứng chung với Dư Hàng, tay chân luống cuống, lời nói cũng không liền mạch.

Bình thường Dư Hàng tiếp xúc với nhiều người nên ung dung hơn nàng ấy rất nhiều. Cậu khẽ mỉm cười nói: “Thẩm khách khí quá! Đừng nói đến quan hệ giữa cha ta và Xuyên Trụ thúc, hàng xóm láng giềng, nhà nào gặp khó khăn, chỉ cần có thể giúp đỡ thì đều sẽ làm vậy thôi. Hai con gà này muội mang về đi...”

Không ngờ rằng anh trai của Tiểu Thảo bình thường không nói nhiều mà lại giỏi ăn nói thật đó! Nàng ấy vừa ngước mắt lên đã thấy nụ cười dịu dàng bên khóe môi Dư Hàng, Lưu Tuệ Phương cảm thấy mặt mình càng nóng hơn. Nàng ấy thầm mắng bản thân không có tiền đồ, cũng đã quen biết nhau bao năm rồi còn ngại cái gì nữa.

“Không được! Đây là tâm ý của nhà ta! Nếu như huynh không nhận chính là coi chúng ta như người ngoài!” Lưu Tuệ Phương không nói lời nào, mang hai con gà mái đến hậu viện Dư gia.

Hậu viện của Dư gia dùng hàng rào ngăn giữa chuồng gà và lồng thỏ. Ngay cả ổ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng ở hậu viện. Quan hệ giữa nàng ấy và Tiểu Thảo không tệ, thường đến giúp Tiểu Thảo hái rau nên nàng ấy khá quen thuộc với kết cấu của hậu viện.

Nàng ấy không để ý sự cản trở của Dư Hàng, nhét hai con gà mái nhỏ vào trong chuồng gà, đóng kín cửa lại. Thấy thỏ trong lồng đã ăn gần y hai mở cỏ xanh ở bên cạnh hết cỏ, nàng ấy lấy hai mở cỏ xan nhét vào trong lồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TL4
Thiên Long 4/215 Tháng mười hai, 2022 10:45
Hết chương 500...
TL4
Thiên Long 4/215 Tháng mười hai, 2022 10:45
Hết chương 500
BÌNH LUẬN FACEBOOK