Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi vào tháng Chạp, không khí cuối năm lại càng ngày càng rõ ràng. Tết Âm Lịch là ngày lễ truyền thống quan trọng nhất trong một năm, cho dù gia cảnh bần hàn, lúc Tết đến xuân về cũng sẽ mua chút món ngon hơn để cải thiện bữa ăn cho mọi người trong nhà.

Cuối năm cũng là lúc tiệm đồ kho Dư Ký bận rộn nhất. Sau khi vào tháng Chạp, bốn chiếc bếp lò trong phòng bếp đêm ngày chưa bao giờ tắt, mỗi ngày đều cần kho ba bốn con heo, và hơn hai mươi cái đầu heo. Dư Thải Phượng và mẹ Tiểu mai hận ngay cả thời gian ngủ cũng không phải bỏ ra. Khi cửa hàng dưa muối không quá bận rộn, Hoàng Tiểu Mai cũng sẽ tới hỗ trợ.

Trong tiệm đồ kho huynh muội Lưu Tuấn Bình, một người cân đồ kho một người lấy tiền. Động tác của họ rất nhanh nhẹn, nhưng đội ngũ xếp hàng trước cửa cửa hàng vẫn rất dài như cũ, thỉnh thoảng có người tính tình nôn nóng còn mở miệng thúc giục vài tiếng.

Lưu Hổ vốn ở trong tiệm làm chưởng quầy, cũng một lần nữa ra trận đi tới vùng nông thôn thu mua heo. Heo trong trại nuôi heo của Dư gia ở thôn Đông Sơn, ngoài giữ lại lợn giống, cũng chỉ dư lại một hai com, để nhà mình ăn khi ăn Tết. Hiện tại trong tiệm bán thịt kho, đều là mua từ các thôn xóm.

Lưu Hổ và Hoàng Đại Chùy cùng ra trận, ngày nào trời chưa sáng cũng đã ra ngoài, buổi tối lại một nắng hai sương gấp gáp trở về, khó khăn lắm mới có thể cung ứng được lượng đồ kho bán ra mỗi ngày. Nhân lực trong tiệm thật sự không thể lo liệu được quá nhiều việc như vậy, nên đã gửi tin về thôn Đông Sơn xin giúp đỡ.

Dư Tiểu Thảo giao toàn quyền xử lý chuyện sản xuất thuốc viên và nước thuốc cho Anh Đào. Sau khi nhận được tin, nàng và Tiểu Liên mang theo Dương Liễu không màng giá lạnh chạy tới Phủ thành ứng cứu. Dư Tiểu Thảo nhận việc làm vịt quay, gà quay và một số loại sản phẩm từ gia cầm khác. Lưu Yến Nhi có thể yên tâm làm “Người bán hàng” trong tiệm. Cho dù là cân đồ ăn hay thu tiền, Tiểu Liên đều có thể đảm nhiệm, nên cũng bị phái tới hỗ trợ trong tiệm.

Lưu Tuấn Bình rảnh tay có thể chạy tới các quầy thịt hàng thịt nhiều hơn, thu mua được nhiều đầu và nội tạng heo hơn. Tuy rằng bây giờ mỗi ngày đều đã kho hơn mười hai mươi bộ đầu heo, nội tạng heo, nhưng bán cháy hàng đầu tiên vẫn là thịt đầu heo và nội tạng heo giá rẻ lại thơm ngon đó. Trong tiệm, số người làm công nhật được thuê thêm tới để xử lý đầu heo và nội tạng heo đã tăng lên gấp đôi. Đầu heo và nội tạng heo khó xử lý nhất, những người làm công nhật đó đã làm là phải bận bịu cả ngày.

Dư Tiểu Thảo đáp ứng yêu cầu của khách hàng, số lượng gà quay vịt và các loại sản phẩm từ gia cầm tăng lên gấp đôi, nhưng vẫn cung không đủ cầu như trước. Có những người vì có thể mua được gà quay vịt quay để khi ăn Tết khoản đãi khách quý có mặt mũi, trời chưa sáng đã phái hạ nhân nhà mình mạo hiểm gió tuyết xếp hàng trước cửa tiệm đồ kho. Buổi sáng, Lưu Yến Nhi mở cửa mở tiệm, nhìn thấy người tuyết đứng trước cửa còn sợ hết hồn nữa.

Mùng mười tháng Chạp, gần tới buổi trưa, hàng dài trước cửa tiệm đồ kho Dư gia vẫn như cũ. Phần lớn đều là bá tính ăn mặc bình thường, rất nhiều người đều là thôn dân ở các thôn làng xung quang đây nghe danh mà tìm đến. Vào tháng Chạp, người các thôn xung quanh đều sẽ tới Phủ thành sắm Tết, bây giờ thứ hàng Tết họ chọn hàng đầu chính mua được mấy cân đồ kho Dư Ký.Đồ kho Dư Ký hương vị đậm đà tươi ngon, giá cả cũng rất phải chăng. Đặc biệt là đầu và nội tạng heo, giá cả không hề đắt hơn thịt heo tươi bao nhiêu, những người dân bình thường cũng có thể mua được. Trước kia, khi đón Tết, thôn nhân có hoàn cảnh gia đình khó khăn một chút cũng sẽ khẽ cắn môi mua hai ba lạng thịt heo cho bọn nhỏ đỡ thèm, bây giờ đổi thành thịt đầu heo hoặc là dạ dày heo, hay như lòng heo càng béo ngậy hơn.

Những món ăn tiêu thụ số lượng có hạn, ngày nào cũng vừa mới mở cửa không lâu đã cháy hàng. Đây là dưới quy định mỗi người chỉ có thể mua hai con, nếu như buông lỏng sợ là một người cũng có thể bao trọn tất cả các món có hạn lượng trong tiệm. Cứ như vậy, cũng có không ít gia đình, mỗi lần đều phái đi rất nhiều hạ nhân tới đây xếp hàng. Người ta đã không thiếu tiền, cũng có đủ nhân lực, thêm vài con gà quay vịt quay cũng là có thêm thể diện gấp bội lần trước mắt khách khứa.

Dư Tiểu Thảo để Dương Liễu tới phòng bếp giúp đỡ đại cô, nàng cũng mang cân của cửa hàng dưa muối tới, giúp cân rau dưa, bởi vậy tốc độ tiêu thụ nhanh hơn rất nhiều. Bên ngoài bông tuyết nhẹ bay, khung cảnh những người xếp hàng dưới trời tuyết mua đồ kho kia làm Dư Tiểu Thảo có chút cảm động.

Lúc này, một chiếc xe ngựa lái qua trước cửa. Bên cạnh xe ngựa là những hộ vệ cao lớn khỏe mạnh, hai tròng mắt đầy ánh sáng, nhìn thoáng qua về phía đội ngũ thật dài trước cửa tiệm, dường như còn mang theo chút đề phòng.

“Dừng, dừng, dừng lại!” Bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc, “Thơm quá! Đây là hương vị đầu heo kho! Hương vị này còn chính tông hơn cả tay nghề của ngự trù, rõ ràng là tay nghề nha của đầu Dư gia! Đức Toàn, đi xem mùi hương truyền tới từ đâu đi.”

Bên cạnh xe ngựa có một ông già mặt trắng không râu đã hơn năm mươi tuổi, xoay người xuống khỏi lưng ngựa. Động tác kia còn dứt khoát lưu loát hơn cả người trẻ tuổi. Ông già đi tới đội ngũ bên kia, lập tức đi vào trước cửa tiệm đồ kho Dư Ký. Người phía sau có chút tức giận hét lên: “Xếp hàng, xếp hàng! Nơi khác tới hả? Muốn mua đồ kho phải xếp hàng trước đã!”Ông già ngoảnh mặt làm ngơ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu trên cửa, lại liếc nhìn trong tiệm. Tầm mắt lão dừng lại trên người Dư Tiểu Liên đang thu tiền đầu tiên, sau một cái chớp mắt, lại chuyển tới trên người Dư Tiểu Thảo đang mỉm cười cân thịt đầu heo cho một bà lão.

Lão vẫn chưa kinh động tới người trong tiệm, xoay người trở lại bên cạnh xe ngựa, cúi người về phía trước mặt, dùng giọng nói có hơi chói tai nói: “Bẩm chủ tử, ngài đoán không sai, đúng là cửa hàng Tiểu Thảo cô nương mở. Hai chị em đều đang bận rộn ở trong tiệm ạ!”

“Ha ha! Nha đầu này mở cửa hàng ở phủ Tân Vệ từ bao giờ vậy? Không hề nói với Ngũ gia một tiếng nào. May mắn không đi đường tắt, nếu không lại phí công tới thôn Đông Sơn một chuyển.” Một bà tay mạnh mẽ vươn ra từ trong xe ngựa, trên ngón cái mang ngọc ban chỉ trong suốt óng ánh.

Màn xe bị xốc lên, một ông lão khom lưng bước ra từ bên trong, gương mặt tròn trịa, tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào tựa trẻ con, dưới hàm để bộ râu dài rất đẹp, trên người y phục sang trọng, khí độ bất phàm.Ông già mặt trắng không râu mở bung chiếc ô giấy che trên đầu ông lão mặc ý phục sang quý. Ông lão lững thững đi tới trước cửa tiệm đồ kho, hô to một tiếng về phía Tiểu Thảo đang vùi đầu phục vụ khách hàng, nói: “Nha đầu, cân cho ta nửa cái đầu heo, một đôi lỗ tai heo. Lỗ tai heo phải thái sợi, trộn lẫn với ớt chưng dầu nhé...”

Người xếp hàng phía sau nhìn thấy trang phục có giá trị bất phàm trên người ông, thì không hề rống lên bắt ông xếp hàng như với ông già vừa rôi.

Dư Tiểu Thảo nghe thấy giọng nói vô cùng quen tai, vừa ngẩng đầu, thiếu chút nữa thì ném luôn cả cái cân trong tay. Thánh thần ơi, sao vị tôn đại Phật này lại giá lâm Phủ thành. Nàng há miệng thở dốc, nhìn thoáng qua trang phục của Thái Thượng hoàng và người bên cạnh ông, cố gắng dằn tiếng hô “Thái thượng hoàng” vào trong cổ họng, cố nặn ra một nụ cười, hỏi: “Ngũ... Ngũ gia, sao ngài lại xuất Kinh vào lúc này?”

“Haizz...” Thái Thượng hoàng thở dài một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ ông bụng, nói, “Gia cũng không muối trời lạnh cóng lại chạy ra bên ngoài! Nhưng sâu thèm ăn trong bụng trỗi dậy quậy tung trời, gia cũng hết cách rồi!”Đức Toàn bên cạnh ông nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Chủ tử, bên ngoài trời lạnh, ngài vào phòng trước rồi hàn huyện với Tiểu Thảo cô nương nhé?”

“Lắm miệng! Thân thể gia rất khỏe mạnh! Nhớ năm đó, gia vì đánh thắng một trận chiến phục kích, mai phục suốt ba ngày trên nền tuyết, đánh cho quân địch không kịp trở tay, kế hoạch toàn thắng - hắt xì!” Nói còn chưa dứt lời, Thái Thượng hoàng đã hắt xì một tiếng thật lớn.

Dư Tiểu Thảo vội vàng buông cân trong tay, đi ra từ trong tiệm, mời ông lão vào trong viện.

“Ngũ gia, ngài ngồi ở trên giường đất ấm áp trong phòng cho khách trước đã, ta đi nấu cho ngài chén bát canh gừng nóng hổi.” Dư Tiểu Thảo vốn muốn mời ông vài trong phòng khác, nhưng trạch viện này điều kiện có hạn, phòng khách không có tường ấm nên lạnh chẳng khác bên ngoài là bao. Rơi vào đường cùng, nàng đành phải mời ông vào phòng cho khách.

Giường đất trong phòng cho khách được đốt ấm áp, Thái Thượng hoàng cởi giày ngồi lên, thoải mái thở dài một hơi. Ông nói với Đức Toàn ở bên hầu hạ: “Đức Toàn à, chúng ta đúng là không thể không phục tuổi già, trong xe ngựa còn có chậu than, ngươi lại có bệnh phong hàn. Haizz... Ngươi cũng mau cởi giày lên giường đất sưởi ấm một chút đi.”

“Nô tài không dám...” Đức Toàn là lão thái giám đã hầu hạ Thái Thượng hoàng vài thập niên, ngày thường hầu hạ vô cùng chu đáo, nhưng tính tình hơi cứng ngắc.

Thái Thượng hoàng lia mắt liếc xéo lão một cái, cười nói: “Có gì không dám chứ? Ngươi có chân thôi nên sợ hun gia sao?”Đối với lời nói đùa Thái thượng hoàng, Đức Toàn dùng có giọng rất nề nếp nói: “Bẩm chủ tử, nếu có bệnh hiểm nghèo, mùi cơ thể nặng sẽ không thể tiến cung hầu hạ chủ tử!”

“Được! Bạn già đã vài thập niên, ta còn có thể không biết ngươi sao? Đi lên đi, đây là mệnh lệnh! Nếu ngươi cũng bị lạnh bị tới bệnh, vậy ai tới hầu hạ gia đây? Người khác hầu hạ ta đây rất không quen!” Sau khi Thái Thượng hoàng thoái vị, tính tình càng ngày càng phóng khoáng, ở trong mắt ông tôn ti đắt rẻ sang hèn gì đó chỉ là cái rắm!Đức Toàn thầm cảm động không thôi, thấy thái độ kiên định của Thái thượng hoàng, sau khi trịnh trọng cảm tạ chủ tử, lão cởi giày, ngồi xuống ở đuôi giường đất xa xa. Thái Thượng hoàng ném một chiếc chăn khác tới, để lão đắp lên trên đùi.Đức Toàn là người rất tận tâm, thời trẻ bị mắc chứng thấp khớp, hai ngày nay lão cứng đầu này lại không bằng lòng ngồi chung xe ngựa cùng với ông. Cảm giác cưỡi ngựa đi đường trong gió tuyết, nhất định không mấy dễ chịu.Đắp chăn lên trên đùi, Đức Toàn lại lần nữa thầm nhớ lại ân đức của chủ tử. Năm đó, sau khi tiền triều bị diệt, lão được phái vào cung, chờ cơ hội ám sát Thái Thượng hoàng lúc ấy vẫn là Hoàng thượng. Nhưng chủ tử chưa bao giờ coi lão như nô tài, vẫn luôn dùng thái độ bình đẳng tôn trọng để đối xử với lão, cho dù đoán ra lão có tâm tư khác, cũng vẫn coi trọng lão như trước... Sống với nhau lâu dài, đến hòn đá cũng được ủ ấm! Lão chối bỏ chủ tử cũ, một lòng một dạ đi theo bên cạnh chủ tử, thoáng cái đã ba mươi năm... Lão chưa bao giờ hối hận, thậm chí có chút may mắn với lựa chọn lúc trước!

“Khụ khụ khụ.” Tiếng ho khan của Thái Thượng hoàng cắt ngang hồi ức của Đức Toàn. Lão vội vàng xuống giường đất, rót một ly nước ấm từ trong ấm trà, hầu hạ chủ tử uống trà.Đức Toàn nhìn sắc mặt chủ tử, có chút lo lắng nói: “Chủ tử, chuyến đi này không hề mang theo thái y tùy thị. Nô tài đi ra ngoài hỏi thăm một chút, xem y quán nổi danh nhất Phủ thành ở đâu!”

Thái Thượng hoàng xua xua tay, lắc đầu nói: “Không cần! Không phải chúng ta mang theo thuốc viên của Đồng Nhân Đường sao? Lấy một viên thuốc viên chữa cảm cúm trị ho ra, ta uống vào là không sao ngay thôi! Chút phong hàn nhẹ thôi mà, lẽ nào lại quật ngã được gia?”

Dư Tiểu Thảo nấu xong canh gừng, nhỏ vào một giọt nước linh thạch, sau đó bưng tới. Nhìn thấy thuốc viên trong tay Đức Toàn, nàng chần chừ một chút, nói: “Ngũ gia, có thể để dân nữ bắt mạch giúp ngài không? Là thuốc thì đều có ba phần độc, thuốc viên này tuy tốt, nhưng cũng không thể uống tùy tiện đâu!”

“Ha ha... Khụ khụ khụ,” Thái Thượng hoàng lại ho khan một trận, nhìn Dư Tiểu Thảo cười nói, “Gia thiếu chút nữa đã quên, ở đây còn có Dư tiểu thần y nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TL4
Thiên Long 4/215 Tháng mười hai, 2022 10:45
Hết chương 500...
TL4
Thiên Long 4/215 Tháng mười hai, 2022 10:45
Hết chương 500
BÌNH LUẬN FACEBOOK