"
T hảo Nhi, Dương Quận vương tới...” Khi chủ tớ hai người đang bàn luận về đội ngũ xe ngựa thanh thế nguy nga, thì từ tiền viện truyền đến một loạt tiếng thỉnh an. Liễu thị chưa kịp dứt lời, một bóng người cao ngất đã rảo bước đi vào hậu viện.
Người đó mặc một chiếc áo choàng màu xanh băng khảm tơ vàng tựa như viên ngọc đẹp không tì vết được nung nóng mà thành. Cho dù không có quá nhiều động tác nhưng vẫn có thể cho mọi người có loại cảm giác người này cao quý thanh nhã thoát tục. Khóe mắt hơi nhếch lên để lộ hai tròng mắt trong suốt tựa như đá vỏ chai được ngâm trong nước, đồng tử tinh khiết và dáng mắt yêu mị hòa quyện một cách kỳ diệu tạo nên một loại phong tình vô cùng đẹp đẽ...
“Woa! Tiểu thư, chính là hắn. Người cưỡi ngựa đen phía trước đội ngũ chính là hắn! Chẳng lẽ đội ngựa xe đang tới nhà chúng ta?” Nhị Nha bị mỹ nam trước mắt dọa đến kinh sợ, sau khi tỉnh táo lại mới la hoảng lên.
Dư Tiểu Thảo đánh cánh tay đang chỉ vào Dương Quận vương của nàng ta, giả vờ trách cứ nói: “Không lễ phép! Còn không mau thỉnh tội với Quận vương gia?”
“Vương... Vương gia?” Trong hí kịch có nói mạo phạm Vương gia sẽ bị chém đầu, Nhị Nha phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu rồi lại ngẩng lên “bộp bộp bộp”, lực độ kia cũng không hề nhẹ nhàng, không được vài lần đầu óc đã choáng váng: “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mang!"
Dư Tiểu Thảo dở khóc dở cười, buông giỏ chứa đầy hoa đào trong tay xuống, dùng sức kéo lấy nàng ta vẫn đang tiếp tục dập đầu, nhỏ giọng nói với Chu Tuấn Dương: “Ngươi mau nói tha tội cho nàng ta đi! Nha đầu này rất thật thà. Nếu cứ tiếp tục như vậy nàng ta sẽ ngất mất.”
Chu Tuấn Dương ghét bỏ liếc mắt nhìn nha đầu xấu xí đang liều mạng tránh thoát khỏi tiểu thư nhà mình để tiếp tục dập đầu, môi mỏng sắc đạm như nước khẽ mấp máy, nói: “Ngươi lấy đâu ra một nha đầu ngốc như vậy? Nếu thiếu người hầu hạ, gia thưởng cho ngươi mấy nha đầu! Tùy tiện chọn một người trong vương phủ cũng linh hoạt hơn nha đầu này.”
Nhị Nha nghe vậy thì vội khóc nức nở, tiếp tục dập đầu nói: “Xin đừng đuổi Nhị Nha đi! Nhị Nha sẽ hầu hạ tiểu thư thật tốt. Tiểu thư bảo Nhị Nha đi hướng đông Nhị Nha tuyệt không đi hướng tây, tiểu thư bảo Nhị Nha đánh chó, Nhị Nha tuyệt không đi đuổi gà...”
Dư Tiểu Thảo bật cười một tiếng, nói: “Thôi đi! Ta kêu ngươi đi đánh Tiểu Bạch, ngươi dám sao? Dù là Tiểu Hắc, đoán chắc ngươi cũng không có gan đến sờ nó một chút!”
Nhị Nha ngẩng đầu nhìn Dư Tiểu Thảo, mặt ủ mày ê nói: “Tiểu thư, đó là vì hai con chó của nhà ta quá dữ, đầu nó còn cao lớn hơn cả Nhị Nha nữa. Em... Đổi thành chó nuôi trong nhà Đại gia gia được không?”
“Chó nhà đại gia gia nuôi dễ bắt nạt lắm đúng không? Ngươi vô duyên vô cớ đi trêu chọc bọn Đại Hoàng làm gì?” Dư Tiểu Thảo quả thực hết cách với nàng ta rồi. Nàng suy nghĩ một chút, nếu giao Nhị Nha vào tay Anh Đào liệu còn có thể dạy dỗ được hay không.
Chu Tuấn Dương trừng mắt nhìn nha đầu ngốc kia một cái, phóng “Khí lạnh” về phía nàng ta. Nhị Nha không chịu được áp lực từ phía Quận vương gia, đành ảo não mượn cớ tới tây viện. Anh Đào tỷ tỷ có thuốc, vết bầm trên đầu cần phải bôi thuốc mỡ xoa bóp một chút mới có thể tiêu hết máu bầm.
Kẻ chướng mắt cuối cùng cũng rời đi, Chu Tuấn Dương khẽ ngước mắt phượng lên, chuyển ánh nhìn về phía thiếu nữ nho nhỏ duyên dáng yêu kiều trước mắt. Một mùa đông không gặp, tiểu nha đầu đã cao hơn một cái đầu, trông cũng dần dần hiện ra dáng vẻ của một thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ trắng mềm như đậu hủ cũng bớt đi vài phần non nớt. Nàng mặc váy áo màu hồng nhạt còn kiều diễm hơn hoa đào đến ba phần. “Bệnh tim” ngủ yên suốt một mùa đông của hắn hình như lại có khuynh hướng ngóc đầu dậy rồi.
“Tiểu Quận vương, ở Kinh thành tận mấy tháng có gặp được hồng nhan hay không? Vương phi nương nương có ép ngươi đi xem mắt hay không? Sang năm mới, tính cả tuổi mụ ngươi cũng đã mười chín rồi. Rất nhiều con em nhà quyền quý trong Kinh bằng tuổi ngươi đều đã có con trai có thể chạy đầy đất rồi?”
Dư Tiểu Thảo nhìn Chu Tuấn Dương càng lớn càng yêu nghiệt, suy nghĩ một chút cuối cùng thì phải kiểu phụ nữ nào mới có thể xứng đôi với dung nhan yêu mị này. Hơn nữa nàng còn cảm thấy bi ai thay cho vợ tương lai của hắn: Dung mạo của tướng công còn xinh đẹp hơn cả mình, chắc áp lực nhiều lắm!
Nghe vậy, trong nháy mắt mặt Chu Tuấn Dương xụ xuống, hừ một tiếng, nói: “Ngươi chỉ ước gia đi xem mắt, cưới vợ như vậy ư? Dia thật sự chướng mắt những kẻ dung chi tục phấn(1) đó! Ta cảnh cáo ngươi, đừng cố ý trêu chọc gia, cẩn thân gia cho người phạt đánh ngươi đấy.”(1)Dung chi tục phấn ý chỉ người phụ nữ thô tục, không có hiểu biết, chỉ biết trang điểm làm đẹp.Ở trong mắt Dư Tiểu Thảo, sự uy hiếp của Chu Tuấn Dương giống hệt như Tiểu Bạch nhe răng trợn mắt với người khác - chỉ là hư trương thanh thế. Nhưng nàng cũng nhìn ra Chu Tuấn Dương không quá vui vẻ để tiếp tục đề tài này cho nên cười cười nói: “Nam cưới nữ gả, thiên kinh địa nghĩa(2), có gì phải xấu hổ chứ?”(2)Thiên kinh địa nghĩa ý chỉ sự thật hiển nhiên, là chuyện tất nhiên
“Con mắt nào của ngươi thấy gia thẹn thùng?” Chu Tuấn Dương đen mặt, bắt đầu phóng thích “Khí lạnh” với Dư Tiểu Thảo, đáng tiếc người ta đã miễn dịch với hắn.
Dư Tiểu Thảo nhún vai một cái, dù sao chuyện chung thân đại sự của Quận vương gia cũng không đến lượt một tiểu nông nữ như nàng quan tâm. Nàng tự mặc niệm ba giây ở trong lòng cho Tĩnh Vương phi - có một đứa con trai không để cha mẹ bớt lo như vậy, Vương phi nương nương ngài cực khổ rồi.
“Đúng rồi! Lần trước hồng y mỹ nữ gặp ở Kinh thành sao rồi? Còn ăn vạ ở nhà các ngươi không?” Ngọn lửa tò mò trong lòng Dư Tiểu Thảo đang hừng hực thiêu đốt, châm lên mồi lửa giận dữ của Dương Quận vương, nhưng nàng không sợ chết hỏi một câu.
“Mỹ nữ? Hồng y mỹ nữ ở đâu ra? Gia hỏa Giang Tư Nhàn tâm tư xấu xí kia cũng có thể coi là mỹ nữ? Ngươi mù à!” Chu Tuấn Dương đâm chọc nàng một câu, tiếp tục nói, “Mẫu phi ta đã sớm đưa nàng ta trở về Giang gia! Sau này nàng ta và gia sẽ không còn chút quan hệ nào nữa, đừng có kéo nàng ta và gia lại chung một chỗ. Nghe hiểu không?”
Dư Tiểu Thảo nhướm mày, nhún vai. Nha đầu Giang Tư Nhàn kia thật sự không được, luôn bày ra dáng vẻ không rành thế sự, nhưng kỳ thật lại không giống như hình tượng bên ngoài, tính tình vừa nóng nảy vừa kiêu căng. Cưới người vợ như vậy mới khiến cho người ta không thể an tâm được!
Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu nghe lời ngậm miệng lại, cho nên chuyển tầm mắt tới giỏ đặt trên mặt đất, hỏi một câu: “Hái nhiều cánh hoa như vậy để làm gì? Ngươi đây đã phá hoại không biết bao nhiêu quả đào nhỉ?”
“Ngươi thì biết cái gì? Chỗ này đều là hoa đực, không thể kết quả! Kiến thức hạn hẹp! Ngươi mau tới giúp chúng ta hái nhiều một chút. Mang về có thể làm bánh hoa đào, trà hoa đào, cất rượu hoa đào!” Dư Tiểu Thảo thấy Chu Tuấn Dương chân cao cánh tay dài, làm chân sai vặt nhất định rất thuận tiện cho nên dùng đồ ăn ngon dụ dỗ hắn mắc câu.
Chắc chắn ngoài Dư Tiểu Thảo sẽ chẳng có ai dám sai Dương Quận vương mặt lạnh sát thần làm việc thay mình! Chu Tuấn Dương trừng mắt nhìn tiểu nha đầu một cái, nhưng cuối cùng vẫn cam chịu số phận duỗi cánh tay dài bắt đầu ngắt cánh hoa đào trên đầu dưới sự chỉ điểm của Dư Tiểu Thảo. Cây đào này do Tiểu Thảo tình cờ phát hiện ở trong thung lũng trên núi. Năm trước từ khi mang nó về đây, mỗi ngày nàng đều tười nước linh thạch. Đến năm nay đã nở hoa rực rỡ đến như thế, không biết kết ra quả sẽ thế nào!
Lúc Mai Hương bên cạnh Tĩnh Vương phi đến đây, nhìn thấy hai bóng lưng một lam một phấn hồng đang đứng sóng vai nhau giữa khung cảnh cánh đào hoa bay phấp phới đầy trời. Bóng dáng màu lam cao lớn đĩnh bạt, bóng dáng phấn hồng bé nhỏ xinh xắn. Bóng dáng nhỏ xinh dùng giọng nói trong trẻo chỉ chỉ trỏ trỏ để bóng dáng cao lớn màu lam ngắt lấy cánh hoa trên cây. Bóng dáng màu lam để tùy từ nàng sai khiến, chỉ đâu đánh đó...
Mai Hương đột nhiên có loại cảm giác giống như thấy một con tiểu hồ ly màu hồng nhạt đang khoa tay múa chân với một con trung khuyển cao lớn kiện mỹ. Cho dù tiểu hồ ly đưa ra yêu cầu gì, trung khuyển cũng không tức giận, còn sẽ dỗ dành chọc cười tiểu hồ ly kia.
Mai Hương đột nhiên không đành lòng phá vỡ sự tốt đẹp hài hòa này. Nàng ta đứng yên lặng không nói ở chỗ đó cho đến khi Dư Tiểu Thảo quay người lại, khóe mắt quét qua vị trí của nàng ta, kỳ quái hỏi: “Mai Hương tỷ tỷ, tỷ tới từ lúc nào? Có phải Vương phi nương nương có gì sai bảo hay không?”
Lúc này Mai Hương mới tràn đầy ý cười nhìn tiểu Quận vương nhà mình và tiểu cô nương Dư gia, nói: “Vương phi nương nương đã xắp sếp ở trên núi xong. Người để nô tỳ tới hỏi Quận vương xem buổi trưa có trở về dùng bữa hay không.”
Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn Chu Tuấn Dương một cái, nhìn ra hắn hình như định ở lại nhà mình ăn cơm chùa, vội nói: “Tiểu Quận vương, nhắc nhở ngài một câu trước. Vì không biết hôm nay ngài tới cho nên không chuẩn bị thứ gì tốt cả. Nếu ngài ở lại, giữa trưa hôm nay chỉ có thể ăn chay!”
Chu Tuấn Dương nghiêng mắt phượng quyến rũ nhìn nàng, thành công thấy được dáng vẻ hoảng hốt của nàng, tâm tình rất tốt nói: “Nhìn bộ dạng keo kiệt của ngươi kìa! Gia chỉ ăn của ngươi một bữa cơm cũng không nỡ! Vừa rồi lúc ngươi sai ta hái hoa đào giúp, không phải đã nói sẽ làm bánh hoa đào, cất rượu hoa đào cho gia nếm thử sao?”
Dư Tiểu Thảo thở dài, nói: “Không phải ta keo kiệt, thật sự là không bột đổ gột nên hồ! Trà hoa đào, cất rượu hoa đào, không phải một sớm một chiều là có thể chuẩn bị được. Nếu thật sự muốn ở lại, ta chỉ có thể làm bánh hoa đào cho ngài nếm thử. Chỉ là, ta biết ngài không cảm thấy hứng thú với những điểm tâm ngọt như vậy. Bánh hoa đào có công hiệu trừ độc dưỡng nhan, ta sợ ngài ăn xong giá trị nhan sắc cứ tăng lên vùn vụt, còn có thể chừa chút đường sống cho nữ nhân không?”
Trong lòng Mai Hương hoảng sợ không thôi, dám mang dung mạo của Quận vương ra nói giỡn, Dư cô nương người coi mình có chín cái mạng sao? Tiểu Quận vương kiêng kị nhất người khác nói dáng vẻ của hắn đẹp. Con trai của thái sư ở sau lưng nói trông Dương Quận vương đẹp, sau đó chuyện này bị tiểu chủ tử nhà mình biết được, hắn ta bị đánh đến mức ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra. Không biết thân thể nhỏ bé của Dư cô nương có thể chịu đựng được lực độ một đầu ngón út của tiểu chủ tử nhà mình hay không. Làm sao bây giờ? Có nên trở về gặp Vương phi nương nương xin cứu binh hay không.Đang trong lúc do dự hoảng sợ, ai ngờ đâu tiểu chủ tử nhà nàng ta căn bản không giống như bình thường. Sờ sờ khuôn mặt của mình, Chu Tuấn Dương nghiêm túc nhìn Dư Tiểu Thảo, hỏi một câu khiến Mai Hương kinh ngạc đến rớt cằm: “Tiểu Thảo, ngươi cảm thấy trông gia thế nào? Nói lời thật lòng đi!” TRUYỆN ONLINE Com Dư Tiểu Thảo cũng rất nghiêm túc cẩn thận quan sát hết mặt mày ngũ quan của tiểu Quận vương lại một lần, gật đầu một cái trịnh trọng đến lạ thường, nói: “Xinh đẹp, quyến rũ, tuyệt sắc, vô song! Nếu dùng một từ để khái quát ngươi dung mạo, ta tổng kết lại hai chữ - yêu nghiệt!”
Dư Tiểu Thảo nói một chữ, mặt Chu Tuấn Dương lập tức đen ba phần, đến khi hai chữ “Yêu nghiệt” vừa ra khỏi miệng, mặt tiểu Quận vương quả thực đen như mực. Ngay trước khi hắn nổi bão, Dư Tiểu Thảo lại mở miệng: “Là ngươi bảo ta nói, tức giận gì chứ? Hơn nữa, những điều ta nói đều là những từ ngữ tán dương, chẳng hề có chút nghĩa xấu nào. Xuất phát từ nội tâm, ta cảm thấy dung mạo của tiểu Quận vương ngài rất đẹp, phù hợp với thẩm mỹ của ta. Khen ngài là mỹ nam nhẹ nhàng, ngài còn không vui sao! Ra vẻ!”
Chu Tuấn Dương hít một hơi thật sâu, hỏi: “Ngươi nói thật với ta đi! Ngươi không cảm thấy trông gia như vậy quá nữ tính, không có khí khái của nam tử đúng không?”
“Sao có thể! Tiểu Quận vương ngài khí phái phong thần tuấn lãng, khí chất tronh trẻo lạnh lùng lạnh nhạt nên rất mang hiệu quả uy hiếp, tràn đầy hormone nam tính, sao có thể không có khí khái của nam tử chưa?” Dư Tiểu Thảo tiếp tục vỗ mông ngựa một hồi, sắc mặt Chu Tuấn Dương mới tốt lên vài phần.
Danh Sách Chương: