Đây là thổ lộ sao? Không phải đâu? Dư Tiểu Thảo đã trải qua hai kiếp làm người, trước nay chưa từng được ai theo đuổi, bị người ta ép buộc cầu thân càng là “Đại cô nương lên kiệu - lần đầu tiên”! Nhưng tiểu Quận vương, ngài xác định ngài đang nghiêm túc muốn cầu thân, mà không phải nhất thời tâm huyết dâng trào chứ?
“Tiểu Quận vương, ta cảm thấy hai ta hẳn đều cần cho nhau thời gian suy nghĩ kỹ càng! Hơn nữa, bây giờ ta vẫn còn nhỏ. Cả tuổi mụ mới mười hai, còn cách lúc có thể xuất giá rất nhiều năm nữa! Chuyện này hai nhà chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn, ngài cảm thấy thế nào?” Dư Tiểu Thảo quyết định dùng kế hoãn binh, nói không chừng sau khi trở về tiểu Quận vương sẽ vứt chuyện này ra sau đầu, không giải quyết được gì đâu?Đôi mắt phượng mê người của Chu Tuấn Dương nhìn nàng chăm chú thật lâu. Đến khi nàng sắp không chống đỡ được nữa, hắn mới gật đầu một cái, nói: “Tuy rằng bị ngươi cự tuyệt rất mất mặt. Nhưng vẫn không thể làm gia bỏ đi ý niệm muốn cầu thân! Nếu ngươi cần thời gian suy nghĩ, vậy gia sẽ để cho ngươi có thoải mái thời gian - ngươi xem, ngày mai có thể cho ta câu trả lời hay không?”
Ngay trước khi Dư Tiểu Thảo xù lông lên, Chu Tuấn Dương vội nói: “Đùa thôi, gia sợ ngươi và người nhà khẩn trương quá mức cho nên khuấy động không khí. Yên tâm đi, tâm tư gia sẽ không thay đổi, chờ câu trả lời của ngươi - đừng để gia thất vọng! Biết không?”
Chẳng buồn cười chút nào cả, được không? Đối diện với Quận vương gia không có bất kỳ dấu hiệu gì lại đột nhiên tới cầu thân, ai có thể cười được.
Chu Tuấn Dương cũng ngại mặt dày ở lại nương nhờ Dư gia ăn cơm chùa. Hắn bước chân ra khỏi cửa viện Dư gia, quay đầu lại nhìn bóng dáng xinh đẹp như phong lan kia, tâm tình không xác định rời đi.
Sau khi bóng dáng Dương Quận vương biến mất, Dư gia giống chảo nóng. Dư lão đầu vỗ vỗ ngực mình, nhìn về phía con trai, không xác định hỏi: “Vừa rồi... Quận vương gia cầu hôn nhà chúng ta? Không phải ta đang nằm mơ chứ? Một người cao quý như vậy lại coi trọng khuê nữ nhà ta sao?”
Dư Hải không vui, nói với cha mình: “Khuê nữ nhà ta có điểm nào không bằng người? Nếu Quận vương gia không có tầng thân phận kia, còn không bằng Thảo Nhi nhà ta nữa!”
Liễu thị lôi kéo tay của con gái nhỏ, khuôn mặt đầy u sầu hỏi: “Thảo Nhi, con nghĩ thế nào? Thân phận chúng ta thua kém Tĩnh Vương phủ quá nhiều, môn không đăng hộ không đối. Nếu tương lai Quận vương gia bắt nạt con, nhà ta cũng không có năng lực chống lưng cho con.”
Ngược lại Dư Hàng lại nói một câu khiến Tiểu Thảo vừa lòng: “Tiểu muội, nếu muội không muốn, ai cũng không bức được muội! Nếu Quận vương gia muốn lấy thân phận ép người, ca ca ta liều cái mạng này cũng phải vào Kinh cáo ngự trạng để Hoàng thượng yêu dân như con thay chúng ta nói câu công đạo!”
Trong lòng Dư Tiểu Thảo thầm nhủ: Đại ca à, huynh đừng quá ngây thơ như vậy. Hoàng thượng? Đó là đường huynh của người ta! Hắn không giúp đỡ người trong nhà, còn có thể giúp chúng ta sao? Cáo ngự trạng, làm gì có chuyện tốt như vậy? Còn cáo hoàng thân quốc thiên? Lăn định bản (Một khổ hình thời phong kiến mà người đi kiện vượt cấp phải chịu) cũng có thể muốn nửa cái mang của huynh đó!
“Haizz..” Dư Tiểu Thảo thở dài thật lâu. Người Dư gia lập tức im lặng, rối rít nhìn về phía nàng.
“Ăn cơm thôi, đồ ăn đều nguội hết rồi!” Dư Tiểu Thảo uể oải ngồi bên bàn ăn, gắp một miếng cá nhét vào trong miệng ăn như không biết mùi vị gì.
Liễu thị tức giận vỗ nhẹ nàng hai cái, nói: “Con còn tâm tư ăn cơm? Chuyện này phải giải quyết như thế nào? Con cần phải quyết định đấy!”
Mấy năm nay, ý kiến của con gái càng ngày càng trở nên quan trọng. Trong nhà gặp chuyện gì cũng đều thói quen trưng cầu ý kiến của con gái, hoàn toàn quên mất con bé chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi.
“Có thể giải quyết sao? Chỉ có thể mong tiểu Quận vương chẳng qua là nhất thời tâm huyết dâng trào, nói không chừng đến khi trở lại biệt viện, hắn sẽ hối hận với quyết định vừa rồi. Được rồi, mọi người cũng đừng buồn lo vô cớ. Trời sập xuống cũng có thứ cao hơn chống đỡ!” Tuy Dư Tiểu Thảo nói như vậy nhưng cũng nuốt không trôi, nhai đồ ăn giống như nhai sáp. Trời ạ! Ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc Dương Quận vương phát điên gì không? Không có bất kỳ dấu hiệu gì rồi tự nhiên tới cầu hôn, bị thứ bẩn thỉu gì ám vào người sao?
“Nhưng… Nếu hắn nghiêm túc thì phải làm sao?” Vẻ mặt Liễu thị tràn đầy lo lắng, một chút cũng không cảm thấy việc con gái bị Quận vương gia nhìn trúng là chuyện tốt.
Dư lão đầu há miệng thở dốc khi thấy mọi người tựa như đều không đồng ý việc hôn nhân này. Trong lòng kinh ngạc không thôi, rốt cuộc con trai con dâu không hài lòng điểm nào ở Quận vương gia. Hơn nữa, ngươi có vừa lòng hay không quan trọng sao? Quận vương gia người ta là thân phận gì chứ, có thể cho phép các ngươi cự tuyệt à?
Trong lòng Dư Tiểu Thảo cũng không chắc chắn, nàng suy nghĩ một chút, nói: “Dù sao bây giờ con vẫn còn nhỏ. Chờ đến khi hắn lại tới, mọi người cứ nói thương con, muốn giữ con đến năm mười tám tuổi. Nếu hắn không chờ được thì nên tìm lương xứng khác thôi? Từ giờ đến năm con mười tám tuổi còn hơn sáu năm nữa, nói không chừng ngày nào đó hắn sẽ gặp được người đã định sẵn trong sinh mệnh của hắn thì sao!”
Dư Hàng nhanh miệng tiếp một câu: “Nếu tới năm muội mười tám tuổi, hắn vẫn kiên trì cưới muội như cũ thì phải làm sao?”
“Vậy thì gả! Một nam nhân có thể vì muội chờ đợi nhiều năm như vậy, hẳn là chân ái rồi? Chẳng lẽ không đáng để phó thác suốt đời sao?” Dư Tiểu Thảo thả lỏng tâm tình. Tiểu Quận vương cũng không có gì không tốt, dáng vẻ đẹp trai như vậy, cũng không khó để ở chung. Để ở trong nhà cũng rất đẹp mắt!Đúng vậy, ngoại trừ gả đi còn có lựa chọn khác sao? Dư Hải và Liễu thị liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy được lo lắng và lo âu từ trong mắt đối phương.
Lại nói, sau khi Chu Tuấn Dương rời khỏi Dư gia, bước chân cũng dần nhẹ nhàng hơn. Hắn càng ngày càng cảm thấy mình quyết định chính xác! Đường huynh Hoàng thượng đã từng nói: Sau lưng mỗi người đều có một chiếc cánh trong suốt, chỉ khi tìm được nửa kia của mình mới có thể tự do bay lượn. Thế gian nhiều người như vậy, duy chỉ có tâm tư của nàng là hắn không thể cảm nhận được. Nàng còn khiến hắn không nhịn được muốn tới gần. Chẳng lẽ đây không phải là một nửa kia trời cao đặc biệt chuẩn bị cho hắn hay sao?
“Mẫu phi, con muốn cưới Dư Tiểu Thảo!” Chu Tuấn Dương cuống cuồng vội vàng trở lại biệt viện Tây Sơn. Hắn quên mất bản thân còn chưa có ăn cơm trưa nữa nhưng lại không cảm thấy đói chút nào, ngược lại còn cảm thấy trong lòng tràn đầy một loại cảm giác xa lạ.
Tĩnh Vương phi đã ăn no căng, đang đi dạo trong hoa viên, nhướm mày: Ấy! Mới ra ngoài trong chốc lát như vậy đã thông suốt rồi à? Chẳng lẽ... Gia hỏa này bị mình kích thích đến mức chạy tới tỏ tình với người ta? Không bị người ta đánh đuổi đi chứ? Ách... Nha đầu Tiểu Thảo kia sẽ có phản ứng gì đây? Mừng như điên? Thấp thỏm? Sợ hãi? Hay là... Tĩnh Vương phi suy nghĩ rất xấu xa.
“Mẫu phi? Con nghĩ kỹ rồi, các đại tiểu thư trong kinh kia, nhi tử vừa nhìn đã thấy phiền. Hoặc thanh cao nhạt nhẽo, hoặc là tâm tư không thuần, hoặc vụng về như heo... Ngài nói rất đúng, nhi tử cũng đến tuổi rồi, nên cân nhắc một mối hôn sự! Nếu nhất định phải tìm một người ở bên cạnh nhi tử thì nha đầu Dư Tiểu Thảo này cũng coi như không khiến người ta chán ghét đến như vậy!” Dường như Chu Tuấn Dương còn chưa có hiểu rõ hàm nghĩa chân chính của từ “Thích”, chỉ là trong lòng vẫn đang còn cảm giác u mê.
Tĩnh Vương phi cũng không nói tiếp, trầm mặc một lát, cảm nhận được cảm xúc của con trai đang dần dần mất bình tĩnh mới mở miệng: “Vừa rồi con đến Dư gia?”
“Đúng vậy!” Chu Tuấn Dương đột nhiên không dám khẳng định như vậy nữa, vì hắn sợ mẫu phi sẽ phản đối chuyện giữa hắn và Dư Tiểu Thảo, “Không phải ngài bày ra nhiều ưu điểm của Tiểu Thảo như vậy sao? Nhi tử nghĩ kỹ rồi, so với việc để người khác được lợi không bằng ta tiên hạ thủ vi cường(1), định luôn là người của ta.”(1)Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là bạn có thể đạt được lợi thế bằng cách hành động trước người khác.
“Người Dư gia có phản ứng gì?” Nha đầu Tiểu Thảo là một người tốt. Tĩnh Vương phi không tiếp xúc với cha mẹ nàng nhiều lắm, nghe nói đều là người thành thật, không biết có thân thích đa tâm gì hay không. Nhưng nếu lấy uy danh phủ Tĩnh Vương, những thân thích lung tung rối loạn đó cũng không dám lỗ mãng chứ? “Ừm... Cha mẹ Dư Tiểu Thảo ngược lại không nói gì thêm (đó là bởi vì ngươi không cho người ta có cơ hội nói chuyện). Chỗ Dư Tiểu Thảo dường như đưa ra không ít yêu cầu, nhưng nhi tử cảm thấy những thứ đó đều không coi là chuyện lớn!” Theo Chu Tuấn Dương, điều Tiểu Thảo lo lắng nhất chính là môn không đăng hộ không đối, phụ vương mẫu phi hắn không đồng ý. Mẫu phi không phải loại người tục tằn chỉ nhìn gia thế nhỉ?
Lông mày Tĩnh Vương phi càng chọn cao hơn. Dư Tiểu Thảo? Vậy mà dám tự mình nói ra yêu cầu với Dương Nhi? Đây là cách thức gì chứ? Con gái nhà người ta, khi nhắc tới hôn sự của mình không phải nên ngượng ngùng né tránh sao.
“Mẫu phi, ngài không đồng ý?” Chu Tuấn Dương hiểu lầm hàm nghĩa trầm mặc của Tĩnh Vương phi.
Tĩnh Vương phi cười cười, nói: “Nói một chút xem nha đầu kia đưa ra yêu cầu gì?”
“Kỳ thật cũng không có gì. Điều nàng lo lắng nhất chính là nhi tử tề đại phi ngẫu(2), sợ nhi tử có một đống thông phòng tiểu thiếp tranh sủng cùng nàng. Nàng lo lắng quá nhiều rồi, lấy tình huống của nhi tử... Nếu không gặp được nàng, chỉ sợ đời này cũng không có khả năng cưới được ai?”(2)Tề đại phi ngẫu: ý nói không phù hợp gả cho gia đình cao quý.
Chu Tuấn Dương đột nhiên nhớ đến giấc mơ vài ngày trước đó, hắn thấy mình hóa thân thành ma vương giết người bị Ngự lâm quân và Kim Ngô Vệ vây công, vạn tiễn xuyên tim mà chết. Cho dù qua mấy tháng, vẫn chân thật rõ ràng như vậy.
Mấy năm nay, dường như hắn rất ít khi bị mất khống chế. Trong vài lần mất khống chế cực nhỏ, dường như đều được nha đầu Dư Tiểu Thảo kia cố ý hay vô tình ngăn cản. Lưu tổng quản cũng từng mơ hồ ám chỉ hắn những khi hắn ở bên cạnh Dư Tiểu Thảo, hắn càng ngày càng “Ấm áp”. Xác thực mà nói, Dư Tiểu Thảo là ánh mặt trời cõi lòng hắn, đã sưởi ấm cơn ác mộng lạnh lẽo và tối tăm của hắn!
“Con chắc chắn... Dư Tiểu Thảo không phải coi trọng thân phận, địa vị của con? Sẽ không giống như những danh môn khuê tú dụng tâm kín đáo mà con chán ghét đó?” Tĩnh Vương phi nghe vậy, trong lòng chua xót vô cùng, Dương Nhi đáng thương của bà...
“Sẽ không!” Chu Tuấn Dương như chém đinh chặt sắt. Tuy hắn không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc gì của Dư Tiểu Thảo nhưng trong lòng hắn lại thấu rõ, Dư Tiểu Thảo không phải loại người như vậy! Chẳng những nàng không vì thân phận của hắn mà chủ động sáp lại gần, ngược lại còn có chút do dự muốn lui bước. Nhưng hắn sẽ không cho nàng bất kỳ cơ hội nào đẩy mình ra. Đường huynh Hoàng thượng đã nói, cơ hội phải dựa vào bản thân đi tranh thủ, đi đoạt lấy!
“Cho mẫu phi suy nghĩ một chút...” Đối với hôn sự của đứa con trai út số khổ này, Tĩnh Vương phi không thể không thận trọng. Làm mẫu thân, không thể không hy vọng con trai có thể tìm được người bạn đời tốt nhất, thích hợp nhất. Bà ấy cũng thế!
Chu Tuấn Dương hiểu lầm ý của Tĩnh Vương phi. Hắn nhíu lông mày, không phải mẫu phi rất thích Tiểu Thảo sao? Xem ra mọi chuyện cũng không chắc chắn giống hắn nghĩ! Chẳng lẽ mẫu phi thật sự có có ý phải môn đăng hộ đối?
“Mẫu phi? Còn phải nghĩ cái gì? Ngài không muốn sau này nhi tử sẽ bơ vơ cả đời chứ?” Chu Tuấn Dương mím môi, trên mặt hiện ra sự quật cường khi trẻ con giận dỗi.
Tĩnh Vương phi vừa tức giận vừa buồn cười, đứa con dâu này chưa được cưới vào cửa đã đặt lão nương sang một bên. Bà tỏ vẻ tức giận, hừ hừ, nói: “Dương Nhi, con thật có tiền đồ. Vậy mà dám uy hiếp mẫu phi! Quả nhiên những nông phụ đó nói không sai: Tiểu hỉ thước, cái đuôi dài, cưới vợ thì quên mẹ...”
“Nhi tử không có ý đó! Nhi tử thật sự dự cảm được, nếu bỏ lỡ Dư Tiểu Thảo, nhi tử sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại...” Chu Tuấn Dương có chút nóng nảy, không thể để mẫu phi vì vậy mà trong lòng có khúc mắc với Tiểu Thảo... Haizz! Nữ nhân thật phiền toái, đều rất khó giải quyết!
Danh Sách Chương: