"
K hông có, chỉ có nàng!” Chu Tuấn Dương nhìn bộ dạng vui vẻ của tiểu nha đầu, không nhịn được nở một nụ cười phát ra từ nội tâm giống như nàng, “Đối với ta nàng là độc nhất vô nhị!”Đậu xanh! Lỡ miệng một lời là đã nói ra tâm tình rồi? Trái tim nhỏ của Dư Tiểu Thảo đập thình thịch thình thịch, ôi sắc đẹp động lòng người kia! Nam sắc cũng quyến rũ như vậy à? Tiểu Thảo vốn không phải một cô bé mười hai tuổi thật sự, nội tâm nàng đã vượt qua “một bà lão” ba mươi tuổi, không biết có nên gặm ngọn cỏ nhỏ xanh non này hay không đây?
“À….. Thật sự không đọc được suy nghĩ trong lòng ta ư?” Dư Tiểu Thảo cảm thấy bản thân vẫn là thuộc kiểu người có đạo đức có lương trị, lau sạch nước miếng trong lòng một phen, trở lại chuyện chính. Nàng tự thôi miên chính mình: Chị đây không nhìn thấy tiểu mỹ nam mê người trước mắt, không nhìn thấy, không nhìn thấy... tán thán không nhìn thấy, không nhìn thấy.
Chu Tuấn Dương tiến lên một bước, cúi đầu, nhìn thẳng Dư Tiểu Thảo đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong giọng nói tựa như có nam châm, hấp dẫn nàng: “Gia lừa ai cũng sẽ không lừa nàng...”
Dư Tiểu Thảo vừa nhấc mắt, gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt kia đã chỉ còn cách nàng nhiều lắm mười cm. Nuốt một ngụm nước miếng, nàng lui về sau hai bước lại lơ đãng bị vấp phải một khối đá giả sơn bên đường, nàng ngửa mặt lên trời ngã thẳng về phía sau. Không xong, phía sau chính là một loạt núi giả cao lớn lởm chởm. Nếu cứ ngã thẳng xuống như vậy, khẳng định khi cát ót đập xuống sẽ làm sau đầu có một vết rách to.
Chẳng lẽ, mạng nhỏ của nàng cứ như vậy coi như xong ư? Xem ra nàng rất có duyên với vấp ngã, kiếp trước ngã chết, lần này lại muốn...
Ngay trong nháy mắt cái ót của nàng sẽ tiếp xúc thân mật với núi giả, Chu Tuấn Dương vươn cánh tay ra bảo vệ cái ót của nàng. Hắn cúi người, tay còn lại ôm vòng eo mảnh mai của nàng, giống hệt như động tác đứng hình khi đang khiêu vũ trong phim ảnh.
Hơi thở ấm áp của tiểu Quận vương phả lên mặt nàng, ánh mắt Dư Tiểu Thảo vẫn luôn dừng ở trên cánh mũi thẳng tắp kia, dường như kỹ thuật thẩm mỹ tinh vi của Hàn Quốc mới có thể đẽo gọi được một cái mũi hoàn mỹ như thế? Lại nhìn lên trên, cặp mắt phượng kia như một dòng suối trong suốt, trong sự trong suốt lại mang theo vài phần phong tình, đuôi mắt hơi cong lên tựa như đang nhẹ nhàng lay động trái tim nàng. Còn có, đôi môi hồng nhuận đẫy đà kia, nếu được hỗn cảm giác nhất định rất mềm mại... Dư Tiểu Thảo cảm giác trái tim của mình đang đập ngày một kịch liệt hơn, còn kịch liệt hơn cả khi vừa mới chạy xong một nghìn mét, dường như làm cho người ta không thở nổi.
Mà lúc này, lần đầu tiên Chu Tuấn Dương hết sức kinh ngạc bởi vòng eo thon nằm gọn trong tay phải của mình. Tiểu nha đầu quá gầy, nhất định bởi vì bận bịu quá nhiều chuyện, Hết thảy mọi chuyện của Dư gia đều khiến nàng phải nhọc lòng, ngày thường ăn uống lại không tốt... Chờ nàng vào cửa, nhất định phải bổ bổ thật tốt mới được. Việc lớn việc nhỏ trong nhà đã có hắn lo, nàng chỉ cần uống trà ăn điểm tâm thưởng hoa tán gẫu. Khi nào cao hứng, nàng tự mình xuống bếp làm một hai món cho hắn là được rôi!Đang suy nghĩ, một mùi hương nhàn nhạt thổi tới từ trên người tiểu nha đầu. Một mùi hương rất khó hình dung, không phải mùi hoa mà còn thanh khiết hơn cả hoa, không phải mùi trái cây mà còn quyến rũ hơn cả trái cây... Đây hẳn là mùi cơ thể đặc trưng của từng người con gái?
Chu Tuấn Dương hơi hít vào, chóp mũi dường như sắp chạm tới mặt Tiểu Thảo. Trong lòng Tiểu Thảo rất rối rắm, thân thể này tuổi còn chưa đến mười hai nữa. Nếu bây giờ hôn môi, có phải có chút sớm hay không? Tiểu Quận vương, ngươi đây là đang gieo họa cho thiếu nữ vị thành niên, là phạm tội!
Trong lúc Dư Tiểu Thảo còn đang rối rắm có nên đẩy người trước mắt ra hay không thì ai ngờ tới Dương Quận vương người ta căn bản không có ý muốn thân mật với nàng. Hắn chỉ nhẹ nhàng ngửi bên tai nàng một cái, giống hệt như một chú chó lớn. Hít thật sâu một cái, may mắn không biểu hiện ra ngoài. Dư Tiểu Thảo u oán trừng mắt nhìn hắn một cái - tiểu Quận vương, ngươi không bằng cầm thú!
“Ôi giời!” Giọng nói của Mai Hương vang lên cách hai người không xa. Hai người rất ăn ý đồng thời quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của Mai Hương.
Dư Tiểu Thảo nhìn động tác của hai người lúc này một chút, thật ái muội rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Còn không nâng ta dậy? Mất mặt quá mà!”
“Có gì mất mặt? Chẳng lẽ nàng cảm thấy gia không xứng với nàng?” Chu Tuấn Dương rất ôn nhu đỡ thân mình Tiểu Thảo dậy, sau đó nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc hơn hỗn loạn của nàng, nghiêm mặt nói.
Dư Tiểu Thảo khẽ lườm hắn một cái, thấp giọng nói: “Không phải ngươi muốn thử xem rốt cuộc bản thân có bản lĩnh nhìn thấy lòng người khác hay không sao? Trước mắt không phải có người thí nghiệm sao? Mau tới thử xem!”
Chu Tuấn Dương nghe vậy, tập trung lực chú ý nhìn chằm chằm cái ót của Mai Hương. Một đoạn suy nghĩ rõ ràng truyền đến khiến hắn không tự chủ được đọc lên tiếng: “Chao ôi, mắc cỡ chết người! Không ngờ mình lại bắt gặp một màn tiểu công tử và Dư cô nương đang thân mận... Tiểu công tử cũng thật là, Dư cô nương mới mười hai tuổi, vẫn chưa thành niên nữa, vậy mà công tử cũng có thể ăn người ta rồi...”
Chu Tuấn Dương càng nói mặt càng đen, trừng mắt nhìn đến mức cái ót của Mai Hương tựa như sắp bốc lửa. Nô tỳ đáng chết, mắt chó nào của ngươi thấy gia muốn hôn Tiểu Thảo? Lại dám nói xấu gia trong lòng, ai cho ngươi gan lớn vậy?
Mai Hương che miệng, đột nhiên xoay người lại, mặt đầy hoảng sợ nhìn tiểu công tử. Không xong, vừa rồi hình như một không cẩn thận nói ra hết những suy nghĩ trong lòng rồi, làm sao bây giờ? Tiểu chủ tử có thể nghe được hay không? Có thể nổi giận hay không? Cái mạng nhỏ này có thể khó giữ được hay không? Nhưng mà... Giọng nói vừa rồi là của mình ư? Vì sao giọng của nàng ta lại trở nên có chút thô?
Ngược lại mặt Dư Tiểu Thảo lại tràn đây hưng phấn, nàng lôi kéo ống tay áo Chu Tuấn Dương, hạ giọng thần bí nói: “Thành công rồi! Ngươi thật sự có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác! Sau này nếu có người có ác ý với ngươi, ngươi có thể đủ tinh tường phân biệt nguyên nhân, hơn nữa có thể mạnh mẽ đánh trả! Năng lực này của người thật sự quá trâu. Tuyệt. Thật hâm mộ mà!”
“Trâu gì chứ... Đây là lời một cô gái có thể nói sao? Sau này ít nói những từ ngữ thô tục quê mùa đi!” Chu Tuấn Dương bị ảnh hưởng bởi sự hưng phấn của nàng, cơn giận đối với Mai Hương dường như cũng phai nhạt vài phần. Hắn nâng tay lên, gõ vào trán tiểu nha đầu một cái.
Dư Tiểu Thảo che trán, nhảy về phía sau vài bước, khuôn mặt nhỏ hầm hầm nói: “Ta vốn dĩ xuất thân quê mùa, không nói được lời vàng ý ngọc nơi cửa lớn vàng son nhà các người. Chê ta nói chuyện không dễ nghe, ngươi tìm người dễ nghe mà đi theo nói chuyện cùng! Bản cô nương không thể tiếp được!”
Tiểu nha đầu quay đầu bước đi, hoàn toàn không phân biệt phương hướng. Đi chưa được mấy bước, mới phát hiện là một đường cụt, nàng lại nổi giận đùng đùng trở lại, lúc đi ngang qua người Chu Tuấn Dương còn làm bộ không cẩn thận hung hăng dẫm lên chân hắn một chút.
Chu Tuấn Dương thấy dáng vẻ tiểu nha tức giận giống hệt một con cá nóc, vừa bực mình vừa buồn cười, giữ chặt cánh tay nàng, nói: “Được rồi! Tiểu quỷ hẹp hòi này! Còn đạp gia một nữa, thì ra là cho rằng gia nhất định sẽ dẫn đường cho nàng, phải không?”
“Hừ! Ngài là tiểu Quận vương cao cao tại thượng, là con trai nhỏ Tĩnh Vương phi sủng ái. Ngươi đương nhiên muốn làm gì ai thì làm người đó thể! Nhìn không thuận mắt, ngươi đánh ta đi!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy bản thân có phải có chút cậy sủng sinh kiêu hay không?
Chu Tuấn Dương thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, nâng cằm nàng lên làm nàng đối mặt với mình: “Sau này, không được lấy chuyện thân phận ra nói, gia không thích! Nàng cũng biết, gia chưa từng xem nhẹ nàng. Ngược lại, nàng hết lần này đến lần khác khiến gia thay đổi cái nhìn về mình. Cho nên, không được tự ti, không được tự coi nhẹ mình. Gia cho rằng nàng xứng với gia thì nàng xứng!”
Dư Tiểu Thảo tức giận mà đẩy tay hắn ra, nói: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bản cô nương tự ti? Cái gì xứng với không xứng ở đây? Bản cô nương cũng không đáp ứng ngươi chuyện gì!”
“Nàng đã biết bí mật của gia, muốn thoát thân, có chuyện dễ dàng như vậy sao?” Chu Tuấn Dương vô cùng ung dung, tựa như tiểu nha đầu đối diện đã là con mồi trên tay hắn và hắn đang thưởng thức sự giãy giụa cuối cùng của nàng.
Chân mày Dư Tiểu Thảo không tự giác nhíu lại, nàng thu lại thần thái cười đùa hay nổi giận vừa rồi, nhìn Dương Quận vương trịnh trọng đến kỳ lạ, nói: “Tiểu Quận vương, trước tiên ngài đừng xác định ý nghĩ của mình sớm như vậy. Có lẽ ngươi cảm thấy hứng thú với ta chỉ vì ta là người duy nhất ngươi không thể nhìn thấu, cho nên vì lòng hiếu kỳ ngươi mới muốn tới gần ta hiểu ta! Có lẽ, tương lai không lâu nữa, người được định sẵn trong số mệnh của ngươi sẽ xuất hiện. Đến lúc đó ngươi sẽ biết tình yêu không phải giống như ngươi tưởng tượng!”
“Gia không cho rằng gia sẽ gặp được người thích hợp hơn nàng. Dù sao thì mỗi ngày đối diện với một người phụ nữ mình chỉ cần tùy tiện nhìn qua là có thể nhìn thấu hết thảy, không có chút cảm giác thần bí nào thì còn ý nghĩa gì nữa?” Chu Tuấn Dương càng ngày càng cảm thấy Dư Tiểu Thảo chính là một nửa mà trời cao chuẩn bị cho mình, là ban lữ linh hồn của mình.
Dư Tiểu Thảo gãi gãi đầu, có chút bực bội: “Nói không chừng, chỉ một thời gian ngắn nữa ngươi sẽ gặp được một người phụ nữ khác người không thể nhìn thấu, mà nàng lại càng thích hợp với ngươi hơn ta? Nếu ngươi cứ vội ấn định ta trước, vậy đến khi nửa kia của ngươi xuất hiện, ngươi làm sao đối diện với nàng? Ngươi lại đối xử với ta như thế nào? Ta cũng từng nói rõ, ta sẽ không chia sẻ đàn ông với một người khác!”
Cho dù không phát hiện được nội tâm Dư Tiểu Thảo, Chu Tuấn Dương cũng có thể cảm nhận sâu sắc được sự bất an và bực bội của nàng lúc này. Hắn có chút tự trách: Có phải hắn đã ép tiểu nha đầu quá gấp, có phải nên cho nàng chút thời gian và không gian hay không?
Tuy hắn tin chắc rằng Tiểu Thảo chính là người mình phải đợi kia, nhưng vì không để tiểu nha đầu phải chịu áp lực quá lớn, hắn đành nói: “Đừng nóng vội! Gia cũng không ép nàng nữa! Từ giờ đến khi nàng thành niên còn ba bốn năm nữa. Tin tưởng trong khoảng thời gian này cũng đủ khiến nàng thấy rõ tâm tư của gia đối với nàng. Chỉ là, nàng phải đồng ý gia, không được trốn tránh gia. Ngày thường hai ta ở chung như thế nào thì sau này vẫn sẽ ở chung như thế nào, được không?”
Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể như vậy. Nàng gật đầu một cái khẽ đến mức không thể thấy, sau đó rũ đầu, nói: “Cũng chỉ có thể như vậy!”
Chu Tuấn Dương hừ hừ, ngón trỏ gõ gõ trên ót của tiểu nha đầu không có tình thần này giống hệt như lỗ tai đang rũ xuống của chú thỏ nhỏ, nói: “Nàng như vậy là có bao nhiêu miễn cưỡng hả? Sao lại khiến cho người ta cảm thấy nàng giống như thiên kim đại tiểu thư còn ta là một tiểu tử quê mùa không xứng với nàng? Gia lại khiến nàng không tình lại không nguyện như vậy ư?”
“Rất rõ ràng sao? Ta còn cho rằng bản thân có thể che dấu tâm tư của mình nữa!” Dư Tiểu Thảo buồn bã ỉu xìu, tựa như một đóa hoa kiều vừa mới bị mưa to chà đạp.
Chu Tuấn Dương tức giận chỉ chỉ về phía nàng, sau đó nói với Mai Hương đang nhích từng dịch ra xa hơn: “Ngươi, có chuyện gì?”
Mai Hương lại nhích từng bước một dịch trở về, rũ đầu, đôi tay ở phía trước vì khẩn trương mà nắm lại, nhỏ giọng trả lời: “Nương nương bảo nô tỳ tới đây nhìn xem, tiểu công tử ngài và Dư tiểu cô nương đã nói chuyện xong chưa...”
Danh Sách Chương: