S au khi nói rõ với tiểu Quận vương, cuộc sống của Dư Tiểu Thảo cũng không có bao nhiêu thay đổi, chẳng qua chỉ càng ngày càng giống phương thức tiến hóa của loài chó mà thi. Có đôi khi, Dư Tiểu Thảo cảm thấy Dương Quận vương có sự liều mạng giống hệt Tiểu Bạch nhà nàng. Khi đối mặt với những người khác, có thể ngạo kiều đến mức dương đầu lên tận bầu trời nhưng chỉ cần Tiểu Thảo một ngoắc ngoắc tay gọi nó (hắn), thì đã vội tung ta tung tăng vẫy đuôi chạy tới. DKhi những chiếc áo khoác dày được đổi thành những chiếc áo mỏng mùa xuân, những bông lúa mì trong đất bắt đầu tàn, hạt lúa dần trở nên căng mẩy, ý cười trên mặt các tá điền ở thôn trang của Dư gia càng ngày càng không thể che dấu được. Cho dù là ông lão nhiều tuổi nhất thôn trang cũng chưa từng thấy qua những hạt lúa mỳ căng mẩy đến mức lớn như thế. Năm nay nhất định được mùa! Lúa mì vụ đông được mùa đại biểu cho hơn nửa năm sau bọn họ có thể trải qua cuộc sống yên bình cơm no áo ấm! Từ khi đi theo chủ nhân bây giờ, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng dễ chịu, càng ngày càng có hi vọng! "
Sau đầu xuân, những nhà có dư tiền trong thôn trang đều nghe theo đề nghị của đông gia, bắt một hai con heo con hoặc một hai chục gà con vịt con về nuôi. Tương lai nuôi lớn không lo không bán được. Chủ nhân nói sẽ dựa theo giá cả cao nhất trên thị trường để thu mua gia cầm gia súc của bọn họ.
Lúc đầu xuân, rất nhiều nhà đều đến khai chút đất hoang trên núi hoang cách thôn trang không xa, trồng khoai lang đỏ gì đó. Mặc dù bản thân không ăn đến nhưng có thể lấy ra cho heo ăn. Núi hoang vô chủ, Dương Quận vương - chủ nhân bây giờ của Đường Cổ có qua lại với đông gia của bọn họ, tất nhiên cũng sẽ không so đo chút lợi nhỏ này. Các tá điền của thôn trang Dư gia có thể đứng thẳng lưng ở trước mặt những nông hộ đang chán nản nghe ngóng xem thôn trang có cần người nữa hay không. Lần đầu tiên bọn họ có loại cảm giác nở mày nở mặt.
Ngoại trừ người Dư gia và quản sự được Quận vương gia phái tới, rất ít người biết được khế ước tám trăm mẫu đất ruộng của Quận vương gia bên cạnh thôn trang của Dư gia đã chuyển sang tên Dư Tiểu Thảo. Khi khế ước viết tên Dư Tiểu Thảo đặt trước mặt nàng, biểu tình của nàng lúc đó nhất định rất ngốc.
Chuyện này... Còn chưa có phát triển lên trên mức bạn bè nam nữ đã giao tài sản vào tay nàng? Không sợ nàng lấy được khế ước ruộng đất sẽ trở mặt không nhận người nữa sao? Nhưng mà... Thân phận tiểu Quận vương người ta vốn không phải chỉ có danh hão. Nếu nàng thật sự dám làm như vậy, vậy nàng cứ xác định đi! Dư Tiểu Thảo bày tỏ áp lực quá lớn. Hơn nữa nếu tương lai rạn nứt, phân chia tài sản cũng rất phiền toái.
Nhưng không nhận, tiểu Quận vương người ta lập tức mặt dày cho ngươi xem. Ngươi không thích kiểu này? Vậy đổi phương thức, giả bộ đáng thương ngốc nghếch cho ngươi xem! Dư Tiểu Thảo tự nhận bản thân rất không tiền đồ, chỉ chốc lát đã tan rã dưới mỹ nam kế. Kết quả là kho bạc nhỏ của Dư Tiểu Thảo lại thêm khế ước đất tám trăm mẫu ruộng tốt. Đây chính là tình tiết xoay người một cái bỗng thành bà địa chủ mà!
Khi lúa mạch bắt đầu chín vàng và vụ thu hoạch đã trong tầm mắt, bên cạnh Dư Tiểu Thảo có thêm mấy người tiểu Quận vương phái tới giúp đỡ. Có rất nhiều quản sự quản lý trang viên có vài chục năm kinh nghiệm đồng ruộng, có rất nhiều quản lý cửa hàng có tay nghề, còn có rất nhiều ma ma có kinh nghiệm nuôi dưỡng phong phú... Tóm lại, khi những người này được phân công đến từng cương vị phù hợp với từng người, Dư Tiểu Thảo và những người khác liên quan đến Dư gia đều thanh nhàn không ít.
Thời tiết dần dần nóng lên. Lúc ở nhàn rỗi, Dư Tiểu Thảo sẽ đi đến bờ biển bắt hải sản cùng bọn nhỏ trong thôn. Hoặc sẽ lôi kéo Tiểu Liên cùng nhau thay áo da cá mập chống nước vào, sau đó bơi vài vòng trên biển, còn thi lặn cùng với mấy người lặn giỏi thôn bên xem ai có thể lặn sâu hơn.
Trang Tiểu Mạc lặn giỏi ở thôn chài bên cạnh nhiều lắm chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Khoảng thời gian từ cuối mùa xuân đến đầu thu, hắn có thể lặn đến độ sâu người bình thường không thể đến được, sau đó nhặt được không ít hải sản tốt: Bào ngư, hải sâm các loại. Hắn thường xuyên có thể bán được chúng với giá không tồi.
Thỉnh thoảng hắn sẽ tới thôn Đông Sơn bán giun thìa biển và hàu biển. Người Dư gia cũng có ấn tượng không tồi với thiếu niên thuần phác lại thiện lương này, có đôi khi họ còn giữ hắn ở lại nhà dùng cơm. Dư Hàng và hắn thân như huynh đệ, không có gì giấu nhau. Những lúc Dư gia bận rộn, hắn cũng không coi mình là người ngoài, việc có thể giúp đỡ đều sẽ giúp một tay.
Các con gái dần dần lớn lên, Liễu thị đối với hắc tiểu tử có khả năng này lại thêm vài phần tâm tư. Cha mẹ Trang Tiểu Mạc đều đã qua đời, gia gia nuôi hắn lớn cũng không qua khỏi mùa đông năm trước. Thân là một người mẹ từng bị mẹ chồng dày vò suốt mười mấy năm, đương nhiên nàng không hy vọng con gái sẽ dẫm vào vết xe đổ của mình. Trên không có mẹ chồng chèn ép, dưới không có chị em dâu cô em chồng, vừa vào cửa đã có thể tự mình làm chủ, đây hẳn là con rể tốt nhất trong lòng không ít người mẹ?
Liễu thị có thêm vài phần chú ý với Trang Tiểu Mạc. Mối quan tâm này cũng không quá quan trọng nhưng nàng ấy càng ngày càng cảm thấy tiểu tử này đến nhà mình với mục đích không đơn thuần. Mỗi lần hắn nhìn về phía con gái lớn của nàng đều nở nụ cười đặc biệt xán lạn, đôi mắt sáng lấp lánh.
Mắt nhìn của tiểu tử này không tệ. Không phải nàng khoe khoang, nhưng Tiểu Liên nhà nàng thật sự là cô bé có khả năng nhất trong thôn Đông Sơn này. Đừng thấy Tiểu Liên nhà nàng mới mười hai tuổi, kho bạc nhỏ của con bé có khi còn nhiều hơn cả người làm mẹ như nàng đây. Cộng thêm cả cửa hàng ở bến tàu sắp xây xong nữa, tương lai của hồi môn tuyệt đối là một trong những nhà đứng đầu thôn Đông Sơn.
Nhưng... Tiểu Liên nhà nàng mới chỉ có mười hai tuổi mà đã có người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Trong lòng Liễu thị vừa khổ sở lại vừa tự hào. Hai đứa con gái đều ưu tú như vậy, còn có thể ở bên cạnh người làm mẹ này mấy năm nữa? Nàng vốn định giữ con gái đến năm mười tám mới hứa gả cho người ta nhưng tiểu Quận vương vừa nhìn đã biết không phải người có kiên nhẫn có thể chờ đợi được. Chẳng lẽ con gái lớn cũng không thể ở lại thêm hai năm sao?
Làm mẹ, trong lòng luôn mâu thuẫn như vậy. Vừa không nỡ xa con gái lại sợ bỏ qua con rể tốt. Liễu thị trong lòng hết sức rối rắm.Ở trước mặt Tiểu Liên, biểu hiện của Trang Tiểu Mạc thật sự rất ân cần. Mỗi lần hai tỷ muội Tiểu Liên xuống căn cứ bí mật của các nàng ở dưới biển vui chơi, hắn nhất định sẽ xuất hiện ở trước mặt hai người. Thỉnh thoảng hắn sẽ vớt một con ốc biển xinh đẹp lên từ dưới đáy biển hoặc là một đoạn san hô màu sắc rực rỡ, nếu không sẽ là một con sao biển nhỏ; sau đó sẽ tìm đủ loại lý do đưa cho Tiểu Liên. Sợ Tiểu Liên không nhận, hắn còn nhân tiện đưa cho Tiểu Thảo một ít lễ vật nhỏ. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết chất lượng của những lễ vật đưa cho Tiểu Thảo rõ ràng thấp hơn những thứ đưa cho Tiểu Liên một bậc.
Rất nhiều lúc, Tiểu Thảo sẽ trêu đùa với cá heo nhỏ đã trưởng thành, hoặc sẽ cưỡi cá heo “Tàu ngầm” đến một nới sâu hơn, thuận tay lấy giúp Chu gia chút hải sản cực phẩm. Mỗi lần xuống biển, Tiểu Thảo đều sẽ không trở về tay không.
Dương Quận vương càng ngày càng dính người hơn. Những lúc trong kinh không có công vụ gì, hắn đều sẽ đến ăn vạ ở thôn Đông Sơn. Tuy nói đường huynh Hoàng thượng ngày càng coi trọng hắn, sắp xếp cho hắn không ít công vụ quan trọng, những hắn vẫn có thể hoàn thành hết mọi việc trong một thời gian ngắn. Sau đó sẽ dành ra thời gian rảnh tới lui thôn Đông Sơn.
Hoàng thượng đối với năng lực của tiểu đường đệ này càng ngày càng phải nhìn với con mắt khác, rất nhiều vấn đề người khác cảm thấy vô cùng nan giải nhưng chỉ cần tới tay hắn lại trở nên dễ như trở bàn tay. Kết quả, càng ngày càng nhiều công vụ rơi xuống đầu hắn. Nói một cách hoa mỹ thì chính là: Người tài giỏi thường nhiều việc.
Cứ như vậy cho đến khi Chu Tuấn Dương nhân lúc không có ai mới dám lén lút kháng nghị, nói đường huynh Hoàng thượng làm chậm trễ kế hoạch theo đuổi vợ của hắn. Lúc ấy Hoàng thượng mới bừng tỉnh hiểu ra: Thì ra tên tiểu tử này liều sống liều chết hoàn thành nhiệm vụ, dành thời gian rảnh đi ra ngoài là vì muốn ôm mỹ nhân trở về! Sau khi nghe ngóng Hoàng thượng mới phát hiện tiểu tử này vậy mà lại nhìn trúng người bạn cùng xuyên qua như hắn. Rất có mắt nhìn! Hạnh phúc của đường đệ không thể chậm trễ, người làm hoàng huynh như hắn đây phải hết sức ủng hộ. Đến lúc này Chu Tuấn Dương mới được giải thoát khỏi sự bóc lột nặng nề của đường huynh.
Sau mấy chuyến đi theo Dư Tiểu Thảo đến bờ biển, thấy nàng vui vẻ tựa như cá chơi đùa đuổi bắt với cá heo nhỏ ở trong nước biển, Chu Tuấn Dương nhất thời cảm thấy hết thảy nỗ lực và vất vả của bản thân đều đáng giá.Đã có thời gian khổ luyện kỹ năng bơi lội suốt một tháng trước khi ra biển, có đôi khi Chu Tuấn Dương sẽ xuống nước đi lặn và tìm kiếm hải sản cùng Tiểu Thảo. Hắn còn mang toàn bộ thu hoạch của bản thân ra để Tiểu Thảo làm cho hắn một bữa tiệc hải sản lớn.
Chỉ là, khi hắn phát hiện bản lĩnh bơi lội mà hắn khổ luyện cùng lắm chỉ là múa rìu qua mắt thợ, trở thành kẻ kéo chân sau ở trước mặt Tiểu Thảo. Vậy nên hắn cũng trở nên rất biết điều, tự mình trở thành một nhân vật quần chúng, yên lặng ngồi trên bờ biển nhìn Tiểu Thảo tự do rong ruổi ở trên mặt biển, ở dưới đáy biển.
Lúc bắt đầu khi Tiểu Thảo lặn xuống nước thời gian dài một chút, hắn sẽ lo lắng sốt ruột, không nhịn được xuống biển đi tìm nàng. Nhưng mỗi lần Tiểu Thảo đều sẽ ngoi lên ở một nơi rất xa, sau đó phất tay cười vui vẻ với hắn. Dần dần, tuy hắn đã quen với việc Dư Tiểu Thảo ở đáy biển càng lặn càng lâu nhưng hắn vẫn sẽ không nhịn được lo lắng.
Khi người tên Trang Tiểu Mạc xuất hiện, ban đầu còn khiến Chu Tuấn Dương có mấy phần cảm giác nguy cơ. Ở trong lòng hắn, Tiểu Thảo tốt đẹp đến như vậy cho nên ngoài hắn ra tất nhiên cũng sẽ có những người khác nhìn thấy điểm tốt đẹp của nàng. Cũng may, hắn đã nắm giữ kỹ xảo đọc tâm, phát hiện người trong mắt trong lòng người ta chính là chị vợ tương lai của hắn - Dư Tiểu Liên.
Liếc nhìn Dư Tiểu Liên có bảy tám phần tương tự Tiểu Thảo, làn da có hơi đen, đôi mắt nhỏ hơn người thương của hắn một chút, cơ thể có hơi “đậm người”, Chu Tuấn Dương lại vô sỉ so sánh ánh mắt của bản thân với ánh mắt của Trang Tiểu Mạc - ánh mắt gì vậy chứ? Nếu so sánh hai tỷ muội với nhau, đương nhiên Tiểu Thảo nhà hắn xuất sắc hơn, đúng không?
Hắn nơi nào biết, ở trong lòng những nhà nông hộ thì Tiểu Liên thân thể khỏe mạnh, chịu được khổ nhọc mới là nàng dâu tốt nhất được chọn. Còn Tiểu Thảo mềm mại yếu đuối tựa như Lâm muội muội(1), giá thị trường sẽ kém hơn rất nhiều.(1) Lâm Đại Ngọc, nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu mộng của Tào Tuyết Cần.Đương nhiên, cũng có không ít nhà nhìn trúng của cải của Dư gia và tay nghề của Tiểu Thảo. Bọn họ từng lặng lẽ ám chỉ ý muốn kết thân với mẹ Tiểu Thảo nhưng đều bị Liễu thị lấy lý do con gái còn nhỏ, muốn giữ lại thêm vài năm nữa để từ chối. Nào ngờ, đùng một cái bên cạnh Tiểu Thảo xuất hiện một cái người muốn tống cổ cũng không được: Đại... Boss! Liễu thị tỏ vẻ cũng rất bất đắc dĩ nha!
Nói thật, một nhà Dư gia cực kỳ không xem trọng người con rể tương lai Chu Tuấn Dương này. Câu thành ngữ “Tề đại phi ngẫu” thật sự đại biểu cho tiếng lòng của người Dư gia. Theo cách nhìn của Dư gia, con rể môn đăng hộ đối như Trang Tiểu Mạc mới là người bọn họ mong muốn.
Con gái nhỏ ngây thơ đáng yêu, từ sau khi ra ở riêng chưa từng phải chịu ràng buộc và ủy khuất của bọn họ sao có thể chịu đựng được những quy củ trong cao môn đại viện chứ? Những kẻ nhà giàu, có ai không tam thê tứ thiếp, thê thiếp thành đàn đây? Cho dù Quận vương gia nhiều lần bảo đảm sẽ không có nữ nhân thứ hai tranh sủng với con gái nhà mình thì sao chứ? Lời nói của nam nhân, có mấy câu có thể tin tưởng?
Tương lai nếu con gái nhỏ phải chịu ủy khuất gì, nhưng thân phận hai nhà cách quá xa như vậy, dù bọn họ có muốn lấy lại công bằng cho con gái cũng hữu tâm vô lực mà thôi!
Chu Tuấn Dương tỏ vẻ rất ủy khuất, hắn biết rõ cha mẹ huynh tỷ Tiểu Thảo đang suy nghĩ điều gì, nhưng cho dù hắn bảo đảm thế nào cũng không có ai nguyện ý tin tưởng hắn. Chẳng lẽ hắn không đáng tin như vậy sao? Ở trong lòng trên dưới Dư gia, vậy mà hắn lại thua kém một ngư dân Trang Tiểu Mạc chỉ là cô nhi.
Hắn đường đường là con trai của Tĩnh Vương, là Quận vương Hoàng thượng thân phong, là quyền thần thế mạnh trong triều, vậy mà lại không bằng một tên đánh cá. Chu Tuấn Dương tỏ vẻ rất không phục! Không phải các ngươi không xem trọng gia sao? Gia nhất định dùng hành động thực tế khiến các ngươi phải nhìn với con mặt khác!
Kết quả là, vị sủng thê cuồng ma hơn cả Tĩnh Vương lại càng đi càng xa trên con đường sủng thê...
Danh Sách Chương: