Bây giờ tiệm đồ kho Dư Ký do hai nhà hùn vốn kinh doanh. Nàng bỏ vốn và công thức, cả nhà đại cô quản lý việc kinh doanh, cuối năm tiền thu được chia bốn sáu.
Cuối năm ngoái, lúc Tiểu Thảo nhận được tiền hoa hồng anh họ Lưu Tuấn Bình đưa còn kinh ngạc vì có quá nhiều, nàng còn gặng hỏi, rất sợ đại cô chia cho mình phần nhiều hơn. Bây giờ tận mắt nhìn thấy nàng mới tin tưởng sự đảm bảm lúc đầu của anh họ. Cứ theo đà này, tiền hoa hồng năm nay sẽ còn cao hơn nữa!
Nhìn đội ngũ chờ lấy hàng bán sỉ xếp hàng rất trật tự, hai chị em đều mỉm cười hài lòng. Đột nhiên, nàng thấy trong đám người đó xuất hiện một bóng người quen thuộc: Tóc hoa râm, khuôn mặt già nua, đôi mắt có vẻ hung ác, khóe miệng có nếp nhăn rất sâu, khiến người khác càng nhìn càng cảm thấy cay nghiệt - đây không phải là Trương thị, bà nội kế của Tiểu Thảo sao!
Trương thị đã biến mất trong mắt Tiểu Thảo hơn hai năm, nàng sắp quên luôn người này. Hai năm trôi qua Trương thị già hơn lúc trước rất nhiều, sống lưng thẳng tắp trước kia cũng cong dần, nếp nhăn trên mặt giống như bị khắc lên vậy, tóc cũng bạc hơn nửa.
Thấy bà ta, Tiểu Thảo lại nghĩ đến ông nội nàng. Hai năm này, Dư lão đầu được uống thuốc do Tiểu Thảo điều chế tỉ mỉ và được nước linh thạch bồi bổ, thân thể vốn bệnh tật đã khỏe mạnh trở lại. Trong thư đại ca viết có nói, lúc vụ mùa bận rộn, sức làm của ông nội còn khỏe hơn cả thanh niên nữa. Hoặc là do béo lên nên nếp nhăn trên mặt cũng ít. Nếu như bây giờ ông đứng chung một chỗ với Trương thị, Trương thị nhỏ hơn ông tám tuổi mà cứ như bà chị già của ông vậy!
Lưu Hiểu Yến khẽ thở dài nói: “Từ sau khi rời khỏi thôn Đông Sơn, Trương thị vẫn lấy hàng từ cửa tiệm của chúng ta, bày sạp bán ở chợ phía Nam thành. Trước đây ở trong nhà bà ta chỉ biết nói miệng sai người khác làm việc, bây giờ vì muốn cung cấp đủ học phí cho tiểu cữu, duy trì cuộc sống của hai người, chẳng sợ gió táp mưa sa, dù dầm mưa dãi nắng bà ta cũng phải lấy được hàng từ cửa hàng. Cũng may đồ kho của chúng ta rất được ưa chuộng, nghe mẹ ta nói, lúc bà ta còn trẻ không phải người lười biếng, cũng biết làm ăn. Nghe nói bây giờ bà ta đã thuê được một cửa hàng tầm trung ở chợ, ngoài bán đồ kho còn bán thêm chút rau củ mua sỉ từ nhà nông…”
“Tiểu thúc thì sao? Nghe nói năm nay hắn ta thi đỗ Tú tài. Bà ta chịu khó như vậy cũng không uổng công nhỉ?” Nhớ đến hồi nàng mới xuyên đến, cả nhà bị mài mòn đến chẳng ra hình người, Dư Tiểu Thảo không tài nào thông cảm với bà ta được.
Lưu Hiểu Yến gật đầu nói: “Tuy mẹ ta rất hận sự nhẫn tâm của Trương thị nhưng lại không nhẫn tâm đối xử tệ với tiểu cữu cùng cha khác mẹ kia. Lúc tiểu cữu đi học, thỉnh thoảng vẫn đưa ít đồ ăn đồ dùng. Thỉnh thoảng ông ngoại cũng nhờ người gửi chút bạc đến cho tiểu cữu.”
Nói đến đây, nàng ta im lặng một lát rồi tiếp tục nói: “Từ sau khi mấy chuyện Trương thị làm bị người khác biết, sau khi rời khỏi thôn Đông Sơn, hình như tiểu cữu đã trưởng thành hơn rất nhiều. Vứt bỏ những ganh ghét ích kỷ và mưu toan, chỉ tập trung học hành. Cố gắng hai ba năm cuối cùng cũng thi đỗ Tú tài như mong muốn. Nhưng mà thành tích chót bảng, không giống Tiểu Thạch Đầu có thể nhận được học bổng. Mẹ ta nghe ngóng được từ chỗ tiên sinh dạy học của tiểu cữu, tiên sinh nói với khả năng học hành của tiểu cữu, tương lai miễn cưỡng thi đỗ Cử nhân đã là cực hạn. Tiến sĩ gì đó thì khỏi bàn!”
Nếu như tiểu thúc có thể thi đỗ Cử nhân, hàng năm sẽ được ăn lương của triều đình, còn có thể miễn giảm thuế. Trương thị làm ăn thêm mấy năm nữa, tích bạc mua ít ruộng, dù bà ta không trồng trọt thì cho người khác thuê cũng sẽ thu được một khoản tiền. Cứ như vậy, có phải ông nội có thể yên tâm không phải lo lắng và nhớ mong về đứa con trai út này không?
Lúc này, Trương thị cũng nhìn thấy Tiểu Thảo, vẻ mặt bà ta thay đổi, ánh mắt nhìn Tiểu Thảo lập tức chuyển hướng, bóng người gầy gòm nhanh chóng núp sau lưng người đối diện.
Tin tức Tiểu Thảo được phong làm Quận chúa đã truyền đến phủ thành. Vợ chồng đại cô cảm thấy rất hãnh diện nên không những mua dây pháo dài nhất nổ mà còn giảm 20% giá đồ kho trong ba ngày. Tri phủ đại nhân của phủ Tân Vệ đã hết nhiệm kỳ ở đây nên chuyển về Kinh thành, bây giờ chỗ dựa của tiệm đồ kho đã cứng cáp hơn nhiều. Ngoài Dương Quận vương ra lại thêm một Quận chúa do Hoàng thượng phong thưởng. Đây cũng là lý do lớn tiệm đồ kho càng làm ăn càng phát đạt mà không ai dám đến gây chuyện.
Lúc đó, Trương thị cũng ở trong đám người mua hàng. Thấy cả nhà đại cô Tiểu Thảo hãnh diện, vui vẻ, bà ta hối hận tím ruột. Nếu như lúc đầu bà ta đối xử với cả nhà nàng tốt hơn, không hà khắc thiên vị, bà ta cũng có thể hưởng vinh hoa theo. Có khi hiện giờ bà ta cũng giống như lão đầu tử, trở thành lão thái quân trong nhà, thậm chí có thể đi theo vào ở trong căn nhà lớn trong Kinh thành, có rất nhiều nha hoàn hầu hạ, được hưởng vinh hoa phú quý nhiều vô kể…Đáng tiếc, hiện giờ hối hận cũng đã muộn. Từ sau khi chuyện bà ta hại chết bà nội ruột của Tiểu Thảo bại lộ ra, Dư gia và bà ta cắt đứt quan hệ, ghét nhau như chó với mèo. Trương thị nhích ra khỏi tầm mắt của Tiểu Thảo, rất sợ bây giờ nàng đã là Quận chúa, nhớ đến tội nghiệt trước đây của bà ta sẽ sai người bắt bà ta vào trong tù.
Bà ta đã có tuổi, ngồi tù hay bị chém đầu cũng không sao hết. Nhưng bà ta lo lắng Dư gia sẽ không bỏ qua cho con trai út. Cho dù Dư gia nể tình xưa bỏ qua cho con trai út, nhưng mà không có bà ta, hắn ta bị mất đi nguồn cung cấp sinh hoạt, sao có thể chuyên tâm học hành?
Trương thị quyết định sau này thấy người Dư gia sẽ đi đường vòng, cho dù không đi đường vòng được thì cũng cười cười cho qua cửa. Chỉ cần bọn họ không truy cứu sai lầm trước kia mà bà ta phạm phải, bà ta có thể quỳ xuống trước mặt bọn họ cầu xin tha thứ.
Bà ta đúng là lòng tiểu nhân. Bà ta mà không xuất hiện trước mặt Tiểu Thảo thì nàng đã sớm quên bà ta rồi. Hơn nữa, một bà lão gần sáu mươi tuổi, mỗi ngày đều phải bôn ba mệt nhọc, không những phải nuôi mình mà còn phải nuôi cả con trai út đang đi học. Tiểu Thảo cảm thấy, cuộc sống khó khăn vất vả chính là sự trừng phạt tốt nhất dành cho bà ta.Ở phủ thành hai ngày, Tiểu Thảo đưa cho đại cô và biểu tỷ Hiểu Yến công thức của món thịt đông, chân giò, vịt ngọt tê cay. Còn hơn hai mươi ngày nữa là đến Tết rồi, tiệm đồ kho tung ra món ăn mới việc làm ăn sẽ càng phát đạt hơn.
Rời khỏi phủ thành, nàng dừng lại ở Đường Cổ hai ngày. Rau củ và hoa quả trồng trong lều lớn của Đường Cổ đã bị Dư gia thâu tóm toàn bộ. Chỉ trong hai năm, số ruộng đất Dư gia sở hữu đã lên đến ba nghìn mẫu, trở thành nông trường tư nhân lớn nhất quanh Đường Cổ. Hai nghìn mẫu ruộng trồng lúa mì vụ đông cho sản lượng cao, còn dư lại hơn một nghìn mẫu thì sau thu đều dùng vào việc làm lều lớn. Người buôn rau và các tửu lâu lớn của Đường Cổ và các châu huyện xung quanh đều đến Dư gia mua rau củ hoa quả tươi ngon.
Giá rau củ và hoa quả trái mùa trong lều lớn còn đắt hơn mấy lần thậm chí gấp mười lần giá của nó trong mùa, lợi nhuận trong đó đương nhiên không cần phải nói. Cũng không phải không có người muốn ăn cắp kỹ thuật trồng rau trong lều lớn. Nhưng mà loại màng ni lông này chỉ có xưởng của bộ Công của triều đình có thể sản xuất được, hơn nữa số lượng rất ít, không phải ai cũng có thể làm được!
Lều lớn trong Kinh thành bị hoàng gia lũng loạn, những người quyền quý khác không phải là không thèm muốn. Nhưng mà chỉ có kẻ ngu mới dám tranh lợi với hoàng thất. Người thông minh lanh trí ở châu phủ cách Kinh thành khá xa đã từng thử, có tông thất còn dựng lều lớn trồng rau ngay trên đất phong của mình. Nhưng vì không có thần khí ăn gian là Tiểu Bổ Thiên Thạch, lại thiếu kinh nghiệm trồng trọt nên rau dưa và trái cây lớn lên dưa vẹo táo nứt, cả vốn cũng chưa chắc có thể thu hồi. Những người này thử nghiệm thất bại khiến những tông thất quyền quý khác nhụt chí từ bỏ. Kỹ thuật trồng rau trong lều lớn vẫn là Dư gia độc quyền.
Bây giờ là thời gian rau củ và trái cây trong lều lớn bán chạy nhất, Dư gia trừ Tiểu Liên xử lý chuyện xưởng thuốc ở thôn Đông Sơn ra, những người khác đều bận rộn ở trang tử. Ngay cả Dư lão đầu mấy năm này càng có xu hướng trẻ ra cũng đi theo hái rau cân rau, bận túi bụi. Tuy rằng trong trang viên có không ít người làm, cũng đủ người lo liệu nhưng Dư lão đầu rất hăng hái, không muốn ngồi không. Người trong nhà thấy ông càng làm việc càng lên tinh thần cũng chỉ đành để ông đi cùng.
“Cha, mẹ! Thảo Nhi về rồi này!” Dư Tiểu Thảo ở xa đã nhìn thấy cha mẹ đang bận bịu trước cửa kho hàng tính toán cân đo bèn lấy hơi hét thật to.
Hình như nghe được tiếng con gái gọi, vợ chồng Dư Hải còn tưởng là ảo giác. Trang Tiểu Mạc tinh mắt thấy được bóng người yêu kiều đang cưỡi ngựa đỏ từ xa phóng nhanh đến thì mỉm cười nói với vợ chồng hai người: “Dư thúc, thẩm, Tiểu Thảo trở về! Các ngươi mau đi đón nàng đi, chuyện này để ta lo cho.”
Từ sau khi thôn trang gặp nạn, Trang Tiểu Mạc vẫn luôn ở trong thôn Đông Sơn. Càng lớn dần hắn càng khẳng định tấm lòng của mình dành cho Tiểu Liên. Nhưng mà nhìn khối gia sản càng ngày càng nhiều thêm của Dư gia, Trang Tiểu Mạc cảm thấy áp lực bội phần.
Tuy rằng Dư thúc và Dư thẩm đối xử với hắn như con ruột, thỉnh thoảng cũng cho hắn đồ ăn ngon, quần áo của hắn hầu hết đều là Dư thẩm lo liệu. Nhưng mà hắn đã mười bảy, hắn hiểu rõ nếu như muốn xin cưới Tiểu Liên, chỉ có nhân phẩm và thành ý là không đủ, còn phải đảm bảo cho nàng ấy một cuộc sống hạnh phúc no đủ mới được.
Vì thế mà năm ngoái, khi Tiểu Thảo trở về đốc thúc việc dựng lều lớn, có nhắc đến việc của cửa hàng rau quả trong Kinh thành. Trang Tiểu Mạc vừa nghe vậy thì đã nảy ra ý tưởng, quyết định mở cửa hàng chỉ bán rau củ trong lều lớn ở Đường Cổ.
Hắn không có nhiều vốn, vốn định thuê một sạp hàng ở chợ trước rồi bắt đầu khởi nghiệp. Sau khi Dư thúc nghe hắn nói vậy thì rất ủng hộ. Nhưng sau khi hắn nói muốn bày sạp bán ở chợ thì Dư thúc lại phản đối. Nghe Dư thúc phân tích một lát hắn cũng bừng tỉnh. Người đến chợ mua thức ăn đa số đều là người dân bình thường, ai mà mua nổi rau củ trái mùa đắt đỏ?
Cuối cùng Dư thúc cung cấp vốn cho hắn “gây dựng sự nghiệp”, thuê hai cửa hàng ở khu toàn người giàu sống ở phía Tây Đường Cổ, mở cửa hàng rau quả chất lượng đầu tiên của Đường Cổ. Đương nhiên tiền vốn là hắn mượn Dư thúc, sau này kiếm được tiền hắn sẽ trả lại.
Thu đông năm ngoái, cửa hàng rau quả của Trang Tiểu Mạc kiếm được khá nhiều tiền. Lều lớn của Dư gia chỉ bán sỉ, và bán lẻ cho mấy khách hàng quen biết đã lâu, còn những thứ khác đều không đồng ý. Đường Cổ trước nay không thiếu người có tiền, cứ như vậy, cửa hàng rau quả do Trang Tiểu Mạc mở càng ngày càng buôn bán thịnh vượng.
Vì để thuận tiện cho việc nhập hàng, hắn đã mua một cái xe lừa. Mỗi ngày từ khi trời còn chưa sáng hắn đã đánh xe ra ngoại ô lấy hàng, sáng trưa bận rộn bán hàng, có lúc làm ăn quá tốt buổi chiều còn phải nhập thêm một xe hàng. Mỗi ngày đều bận rộn nhưng hắn cảm thấy rất hài lòng.
Danh Sách Chương: