Dư Tiểu Thảo mạnh mẽ quay đầu lại trợn mắt nhìn Chu Tuấn Dương, đều do hắn gạt nàng nên nàng mới bị mất mặt trước mặt người ngoài như vậy! Nàng lại nhận lấy tấm mặt nạ mỏng như cánh ve, nhìn sống động như thật này, tỉ mỉ vuốt ve hoa văn bên trên, không hề thua kém hoa văn trên da người chút nào. Ngay cả râu lông phía trên cũng không thể khiến người khác nhìn ra sơ hở!
“Mặt nạ da người thế này ngươi có mấy cái? Có phù hợp cho nữ nhân dùng hay không? Ta mua của ngươi nhé!!” Dư Tiểu Thảo cũng muốn mua một tấm, không có việc gì đổi lớp da mặt ra ngoài chơi, hoặc là hù dọa bạn bè thân thiết, nghĩ thôi cũng thấy hay rồi!
Từ Tử Dực vẫn giữ vẻ mặt cá chết thở dài nói: “Mặt nạ càng tinh xảo thì càng khó chế tạo, càng không nói đến độ tỉ mỉ và tinh tế. Mặt nạ khiến người khác không nhìn ra sơ hở phải căn cứ theo khung xương trên mặt và biểu cảm chế tạo, mất một năm cũng chưa chắc có thể chế tạo thành công một cái. Bởi vì nhìn ta quá non, sợ lúc hành y cứu người bọn họ không tin y thuật của ta nên mới bảo sư phụ trong cốc chế tạo cho ta một tấm mặt nạ như vậy. Mặt nạ này cũng không phải cao cấp nhất, nếu không cũng sẽ không bị vị huynh đệ này liếc mắt một cái đã nhìn ra!”
“Ngươi nói sai rồi! Mặt nạ da người cao cấp nhất là loại ai đeo vào cũng sẽ không bị nhận ra!” Tô Nhiên xem qua tấm mặt nạ kia, đúng như người này nói, đây chỉ có thể coi là một tấm mặt nạ thông thường, lừa gạt được người bình thường mà thôi. Nếu muốn lừa gạt người có kinh nghiệm trong giang hồ vậy thì phải tự cầu phúc thôi!
Từ Tử Dực kinh ngạc về việc y biết nhiều chuyện giang hồ như vậy nhưng vẫn nói tiếp: “Loại mặt nạ ngươi nói đó thì có Thiên Cơ Tử có thể làm được. Đáng tiếc lão nhân gia đã chết rất nhiều năm. Mặt nạ ông ấy chế tạo cũng đã bị ông ấy đốt sạch trước khi ông ấy chết rồi, tránh việc rơi vào tay kẻ xấu tiếp tay cho giặc, bôi đen danh tiếng của ông ấy.”
“Đốt sạch rồi sao? Chưa chắc!” Tô Nhiên thấy Tiểu Thảo ủ rũ thì tự làm chủ cầm lấy mặt nạ về. Dù sao danh tiếng của Dược vương cốc trên giang hồ cũng không tệ, trong đó không thiếu kỳ tài dị sĩ, nhất là về mặt y thuật. Sau này khó tránh khỏi sẽ có lúc phải nhờ vả người ta, hiện tại kết bạn cũng rất cần thiết.
Từ Tử Dực nhận lấy mặt nạ, tùy tiện nhét vào trong túi, gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy trong giang hồ hẳn là còn tồn tại mặt nạ do lão nhân gia làm. Nhưng mà bảo bối như vật ai cũng muốn tranh giành.”
Tô Nhiên nhíu mày không nói gì nữa. Y cầm nhân sâm được bao trong khăn lụa ra đưa cho Tiểu Thảo. Từ sau khi y trở lên từ vách núi con mèo nhỏ này vẫn luôn nhìn y chằm chằm, giống như đang đề phòng y đưa nhân sâm nghìn năm cho người khác vậy. Chỉ là một cây nhân sâm nghìn năm, y còn không đến mức vì nó mà mang tiếng xấu. Mấy năm này đồ tốt thuộc hạ biếu không hề ít, dù là nhân sâm nghìn năm cũng chưa chắc có thể lọt vào mắt y.
Dư Tiểu Thảo mở khăn tay ra nhìn thử, ngay lập tức nở nụ cười tham lam. Nàng mau chóng lấy một cái hộp gỗ từ trong hòm thuốc ra, bỏ cả khăn tay lẫn nhân sâm vào trong. Mũi Từ Tử Dực thính như mũi chó nhẹ nhàng hít hít vài cái, nhìn chằm chằm cây nhân sâm đã hại hắn ta suýt rơi xuống vực đang bị nhét vào trong hòm thuốc của nàng.
“Ngươi…dùng một cái hộp gỗ bình thường để đựng nhân sâm nghìn năm, cũng quá tùy tiện rồi? Trân phẩm như vậy phải dùng hộp ngọc giữ gìn, nếu không sẽ làm giảm dược tính của nó!” Tuy biết rằng mình và cây nhân sâm này không có duyên nhưng Từ Tử Dực vẫn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Trước khi Dư Tiểu Thảo cất nhân sâm vào trong hộp đã để Tiểu Bổ Thiên Thạch động tay động chân trước. Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng một tầng linh khí bao bọc lấy nó, không những không làm giảm dược tính của nó mà còn có thể tăng thêm dược tính cho nó. Nhưng mà bí mật này không thể để cho người khác biết.
Nàng nhanh chóng đảo mắt, cúi người cười híp mắt nhìn Từ Tử Dực nói: “Như vậy thì ngươi có hộp ngọc phải không! Cho ta mượn dùng đi?”
“Dựa vào đâu chứ?” Từ Tử Dực thấy nàng nói chuyện như lẽ đương nhiên, dự định đưa nàng hộp ngọc đã đến bên mép lại nuốt xuống bụng.
“Dựa vào ta là ân nhân cứu mạng ngươi!” Dư Tiểu Thảo rất thẳng thắn “Danh môn chính phải mấy người không phải đều là ‘Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo’ sao? Ơn cứu mạng không cần ngươi báo đáp, chỉ cần đưa ta mấy cái hộp ngọc coi như xong chuyện, thế nào?”
Hoá ra hắn ta đường đường là người kế thừa của Dược vương cốc lại chỉ đáng giá bằng mấy cái hộp ngọc! Từ Tử Dực không biết nên vui hay nên buồn!
“Trong giang hồ cũng có chuyện quân tử ‘Làm chuyện tốt không cần báo đáp’, ngươi thấy sao?” Từ Tử Dực đột nhiên cảm thấy cãi nhau với tiểu nha đầu này rất vui vẻ!
“Đó là chuyện trên giang hồ các ngươi, ta cũng không phải người trong giang hồ! Hơn nữa ta cũng không muốn làm quân tử gì cả, ta chỉ là một tiểu nha đầu đáng yêu hiểu chuyện thôi!” Dư Tiểu Thảo càng cười tươi hơn, nhưng trong lòng lại mắng mỏ: Không phải nói người trong giang hồ ai cũng rộng rãi hào phóng, vung tay là nghìn vàng sao? Sao người này lại keo kiệt như vậy, mấy cái hộp ngọc cũng không nỡ cho nàng!
Từ Tử Dực bị nàng nói đến không thể phản bác, không thể làm gì khác là hít sâu một hơi, vẫy tay nói: “Hộp ngọc ở trong hòm thuốc của ta, không biết có bị vỡ hay không. Ta bị thương rồi, ngươi tự đi lấy đi!! Ôi! Hôm nay quá đen đủi, khó khăn lắm mới tìm được một cây nhân sâm nghìn năm nhưng không đề phòng bị con nghiệt súc gần đó làm bị thương, rơi xuống vách núi suýt chút nữa mất mạng. Nhân sâm nghìn năm cuối cùng lại về tay người khác!”
“Ngươi vì muốn hái cây nhân sâm này mới rơi xuống vách núi?” Dư Tiểu Thảo lục soát hòm thuốc Chu Tuấn Dương nhặt đến đưa cho nàng, đúng là tìm được mấy hộp ngọc lớn nhỏ khác nhau. Hòm thuốc này bị mắc vào cành cây khi hắn ta rơi xuống nên đồ vật bên trong không tổn hại gì nhiều, hộp ngọc cũng không vỡ.
“Đúng vậy!” Từ Tử Dực uể oải nói, chỉ tay vào một con rắn độc còn to hơn cánh tay của Tiểu Thảo cách đó không xa. Tuy nó đã đầu lìa khỏi xác nhưng vẫn rất dọa người. Ít nhất là tóc gáy nàng đều dựng đứng hết lên.
Dư Tiểu Thảo cười ha ha nói: “Coi như chúng ta được lợi lớn rồi! Ngươi có muốn một nửa nhân sâm không?”
Tuy nhân sâm nghìn năm hiếm có nhưng trong kho trữ thuốc của Dược vương cốc cũng có không ít hàng tích trữ, Từ Tử Dực càng tò mò hơn là nàng đã bôi thuốc gì cho hắn ta mà lại có hiệu quả thần kỳ như thế?
“Nhân sâm thì thôi đi, nếu ngươi cảm thấy áy náy thì cho ta thêm một viên thuốc chữa thương đi. Ta cảm thấy ngực con hơi đau, chắc là nội thương chưa lành.” Trong mắt Từ Tử Dực lóe lên vẻ gian xảo.
Dư Tiểu Thảo đặt nhân sâm vào trong hộp ngọc, cẩn thẩn nhét thuốc của mình vào trong rương. Nàng nghe vậy thì cười như không cười nói: “Ta không hề cảm thấy áy náy chút nào nhé! Linh dược quý giá người có duyên sẽ đạt được. Tuy rằng ngươi phát hiện cây nhân sâm này trước nhưng cuối cùng nó vẫn về tay ta. Chỉ có thể nói ngươi và cây nhân sâm này không có duyên thôi!”
Từ Tử Dực suýt chút nữa tức đến ói máu, tiểu nha đầu này quá biết chọc giận người khác, nhưng thật ra nàng lại đáng yêu hơn em gái kiêu căng kia của hắn ta nhiều.
“Nể tình ta giúp ngươi xử lý rắn độc ngươi giúp người giúp đến cùng đi, đưa ta thêm một viên thuốc chữa thương, không được sao?” Từ Tử Dực rất gấp gáp muốn có được thánh dược chữa thương. Mắt nhìn của hắn ta rất chuẩn, lại thêm sự quen thuộc đối với dược liệu, nhất định có thể phân tích được thành phần trong thuốc, nghiên cứu ra loại thuốc mới.
Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn hắn hừ hừ nói: “Đừng có giả vờ! Đây là thánh phẩm chữa thương tổ tiên ta truyền lại, một viên có thể cải tử hoàn sinh! Hơn nữa thánh phẩm như vậy vô cùng quý giá! Tổ tiên ta chỉ để lại ba viên!! Cho một người ngoài xa lạ như người dùng mất một viên ta đã rất đau lòng rồi. Ngươi cảm thấy ta sẽ ngu đến mức cho ngươi thêm một viên sao?”
“Hừ! Sao ngươi không nói sớm!! Dùng khổ nhục kế với bản công tử, để bản công tử trở thành kẻ ngu diễn xiếc trước mắt các người à?” Từ Tử Dực lặng lẽ tự nhủ: Không được nóng giận, không được nóng giận, không được nóng giận…Dư Tiểu Thảo cười ha ha nói: “Nể tình ngươi cố gắng biểu diễn như vậy, bản cô nương khen thưởng ngươi một lọ kim sang dược! Ngươi cũng đừng coi thường loại kim sang dược này. Đây là thuốc đặc chế cho quân đội của triều đình, hiệu quả tốt hơn gấp mười lần kim sang dược thông thường!”
Dược liệu đã được linh khí tăng cường dược tính chế thành kim sang dược, cách điều chế không khác bình thường là bao nên cũng không sợ bị người khác học lén.
Từ Tử Dực cũng đã nghe nói về kim sang dược đặc chế cung cấp cho quân đội của triều đình. Hắn ta vẫn luôn muốn có một hai bình mang về nghiên cứu, nhưng mà Dược vương cốc và triều định từng định ra hiệp ước nên hắn ta không thể tùy tiện ra tay. Không cá thì tôm cũng được, không lấy được thuốc trị nội thương thì cầm được lọ kim sang được đặc chế này cũng tốt rồi.
“Vậy thì cảm ơn ngươi!” Dù sao thì Từ Tử Dực vẫn thương nặng chưa lành, nói chuyện với Tiểu Thảo lâu như vậy cũng hơi mệt. Hắn ta uể oải dựa vào một tảng đá, khuôn mặt non nớt giống trẻ con trắng bệch.
“Chủ tử! Cuối cùng cũng đuổi kịp mọi người rồi!!” Hầu Hiểu Lượng và hai người Xuân Hoa Thu Thực cuối cùng cũng đuổi kịp chủ tử, bọn họ nhanh chóng kiếm tảng đá ngồi xuống thở hổn hển.
Chu Tuấn Dương đã sớm khó chịu vì sự chú ý của nha đầu nhà hắn bị người đàn ông khác cướp mất, hắn chưa đợi Hầu Hiểu Lượng hít thở đã ra lệnh: “Công tử này bị thương ở chân, ngươi và Thu Thực làm một cái cáng đưa hắn ta xuống núi dưỡng thương đi!”
Hả?! Con gấu và con hổ đã nói cho hắn mang đâu? Hầu Hiểu Lượng kêu rên trong lòng, ánh mắt nhìn Từ Tử Dực mang theo mấy phần oán trách.
“Đừng có kêu nữa! Qua hai ngày nữa chúng ta cũng sẽ trở về. Nhớ kĩ, xương sườn và chân vị công tử này đều bị thương, không thích hợp di chuyển, lúc đi nên cẩn thận một chút!” Dư Tiểu Thảo vẫn rất có tinh thần nhân đạo, thuận miệng dặn dò đôi câu. Nàng còn chưa nói xong đã bị bình giấm Chu Tuấn Dương lôi đi.
“Mấy ngày nay nàng cũng thu hoạch được không ít dược liệu rồi! Mùa đông ở quan ngoại đến sớm hơn, nàng không mang theo quần áo đến, gia săn ít lông thú về làm quần áo cho nàng!” Chu Tuấn Dương kéo tay nàng đi về phía sâu trong núi, Tô Nhiên hiểu rõ tình hình theo sát phía sau, bỏ lại Từ Tử Dực vẻ mặt ai oán như bị vứt bỏ.!
“Ngươi còn không hài lòng gì nữa, người không hài lòng phải là ta này!! Vốn là theo chủ tử ra ngoài du lịch, bây giờ lại trở thành nhân công rồi!!” Hầu Hiểu Lượng xụ mặt, miệng lầm bầm oán trách.
Danh Sách Chương: