Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

D ư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn gã ta ngăn cản: “Ngươi thì nghỉ đi, tránh cho miệng vết thương lại nứt ra, lãng phí thuốc tốt của ta. Nghe đi, động tĩnh bên ngoài càng lúc càng nhỏ, bây giờ ngươi ra ngoài cũng chỉ giúp quét dọn chiến trường mà thôi. Người bệnh phải ra dáng người bệnh..”

Nàng còn chưa nói xong cửa phòng đã bị gõ mạnh! Dư Tiểu Thảo nháy mắt với Xuân Hoa. Xuân Hoa gật đầu lặng lẽ áp sát cửa phòng, mạnh tay mở cửa ra. Đúng lúc đó Tiểu Thảo khởi động “Bạo vũ lê hoa châm” bắn ra mấy chục cái ám khi nhỏ về phía bóng người cao lớn ngoài cửa.

Tuy rằng bị ánh sáng ảnh hưởng tầm nhìn không nhìn rõ mặt người nhưng Dư Tiểu Thảo vẫn có thể suy đoán được thân phận của đối phương qua dáng người.

“Ui da, toang rồi!!” Dư Tiểu Thảo hai tay che mặt, chồng nàng bị ghim thành con nhím chắc rôi.

Chu Tuấn Dương phất nhẹ vạt áo, tất cả ám khí đều bị thu lại. Hắn trả ám khí cho nàng, sờ đầu nàng cười nói: “Nàng muốn ám sát chồng à?”

Dư Tiểu Thảo ôm eo hắn, mặt dán vào ngực hắn le lưỡi nói: “Vừa nãy chàng gõ cửa mạnh như vậy ta tưởng kẻ địch chó cùng rứt giậu muốn bắt ta làm con tin uy hiếp chàng!”

“Biết cảnh giác là tốt.” Chu Tuấn Dương khen nàng rồi đẩy nhẹ nàng ra cười cười: “Quần áo bị bẩn rồi, gia thay bộ khác trước đã!”

“Biết cảnh giác là tốt.” Chu Tuấn Dương khen nàng rồi đẩy nhẹ nàng ra cười cười: “Quần áo bị bẩn rồi, gia thay bộ khác trước đã"

“Chàng không bị thương chứ?” Dư Tiểu Thảo đi theo hắn, vòng qua bình phong lấy một bộ quần áo màu đỏ tía từ trong bọc hành lý đưa cho hắn. Quần áo của chồng nàng đa số đều là màu đen. Sau khi cưới nàng bảo phòng thêu thùa may cho hắn vài bộ màu khác. Nam nhân của nàng mặc quần áo màu đỏ tía càng thêm yêu nghiệt quyến rū!

Chu Tuấn Dương nhướng mày mỉm cười quyến rũ: “Có cần gia cởi hết ra cho nàng kiểm tra không?”

“Thôi khỏi đi!” Vừa đứng đắn được đôi câu đã cợt nhả rồi! Dư Tiểu Thảo để quần áo trên giường, xoay người đi ra ngoài.

Tô Nhiên đẩy cửa vào phòng, quần áo trắng dính một chút máu giống như hoa mai đỏ trên nền tuyết trắng. Thấy Tiểu Thảo vẫn an toàn y gật đầu nói: “Không sao thì tốt, bên ngoài khá hỗn loạn, ngươi tạm thời ở trong này một lát đi.”

Dư Tiểu Thảo ngoan ngoãn gật đầu, thấy cánh tay y chảy máu mà chỉ quấn băng gạc qua loa thì cả kinh kêu lên: “Tô tiên sinh, người bị thương rồi! Ngô Đồng, mang hòm thuốc của ta đến đây.

Tô Nhiên xua tay nói: “Không sao, vết thương nhỏ mà thôi, không cần ngạc nhiên như vậy!”

“Vậy sao được, bị thương phải xử lý thật tốt, nếu bị nhiễm trùng thì nguy!” Dư Tiểu Thảo bảo y ngồi xuống ghế, cẩn thẩn gỡ băng gạc trên cánh tay y ra rồi cắt một đoạn tay áo, lộ ra vết thương to như miệng trẻ con dài bốn ngón tay.

Chu Tuấn Dương thay xong quần áo đi ra từ sau bình phong thì thấy vợ mình đang cúi đầu cẩn thận rửa vết thương cho Tô Nhiên bằng rượu mạnh thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu: “Tô đại tổng quản, không phải ngươi có dẫn theo một đồ đệ theo hầu hạ sao? Bảo tiểu thái giám của ngươi xử lý vết thương cho ngươi đi!”

Tô Nhiên nhướng mày, vẻ mặt hiểu rõ: “Đồ đệ của ta bị thương nặng hơn ta. Bây giờ còn đang nằm trên giường không dậy được!”

“Tô đại tổng quản, gần đây công phu của ngươi thụt lùi à! Mấy tên cướp cỏn con có thể khiến ngươi bị thương như vậy, bản vương nghi ngờ ngươi chỉ có danh hão!” Chu Tuấn Dương thấy vợ mình bôi thuốc tê cho y, lấy chỉ như chỉ thêu khâu lại miệng vết thương, thần thái chăm chú cẩn thận kia khiến hắn ghen ghét.

“Húc vương điện hạ nói quá rồi! Mấy người vây công ta có một người là sư phụ ngày trước của ta, hai người còn lại cũng là đồng môn cùng khóa huấn luyện với ta. Xét trên giang hồ bọn họ ai nấy cũng là cao thủ hạng nhất!” Vết thương của Tô Nhiên lại được quấn băng gạc tỉ mỉ, còn buộc nơ hình bướm xinh xinh nữa.

Dư Tiểu Thảo đã sớm quen với việc hai tên trẻ con này cãi nhau nên chỉ dọn dẹp hòm thuốc nói với Tô Nhiên: “Bảy ngày sau nhớ nhắc ta cắt chỉ cho ngài!”

“Ngươi bôi thuốc gì cho ta sao lúc khâu không cảm thấy đau vậy?” Tô Nhiên hỏi.

Dư Tiểu Thảo cười nói: “Thuốc tê ta tự chế... công dụng không khác mấy phấn gây tê trong truyền thuyết của Hoa Đà.”

Chu Tuấn Dương nghe vậy lập tức hỏi: “Loại thuốc này có thể sản xuất số lượng lớn sao? Có rất nhiều binh lính bị thương trên chiến trường, vì muốn bảo toàn tính mạng mà phải cắt tay cắt chân. Nhưng mà vì không có thuốc tê nên nhiều người bị đau đến chết. Có loại thuốc này có thể cứu mạng rất nhiều binh lính”

Toa thuốc chế thuốc tê là Tiểu Bổ Thiên Thạch đưa cho nàng, dược liệu cũng là mấy loại thường gặp, hoàn toàn có thể sản xuất với số lượng lớn. Nhưng mà xưởng chế thuốc của nàng đã nhận sản xuất kim sang dược và rượu cồn có nồng độ cao rồi, nếu còn bán thêm cả thuốc tế chỉ sợ sẽ chọc người khác đỏ mắt. Nàng quyết định công bố toa thuốc ra bên ngoài, coi như tích công trạng lợi quốc lợi dân vậy!

Chu Tuấn Dương nghe nàng nói vậy thì nhướn mày, nháy mắt nghĩ ra một cách: “Ta sẽ viết sớ tấu lên triều đình. Để triều đình xây một nhà xưởng, nàng dùng toa thuốc nhập cổ, chỉ lấy một phần hoa hồng...”

“Vài lão già ở Thái y viện ngày ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, có thể gọi hai người đến giao nhiệm vụ nghiên cứu toa thuốc mới!” Tô Nhiên ở bên cạnh bổ sung. Theo những gì y biết thì đầu lĩnh của mấy lão già này là Vương thái y, rảnh rỗi quá toàn nói xấu Tiểu Thảo. Nói nàng chỉ là may mắn, mèo mù vớ cá rán trị khỏi bệnh cho người khác chứ thật ra chẳng có bản lĩnh gì.

Mấy lão già này cũng chỉ ỷ vào mấy phương thuốc gia truyền chen chân vào làm việc trong Thái y viện, suốt ngày chỉ nghĩ làm thế nào đạp người khác xuống, y thuật chẳng tiến bộ chút nào. Lẽ ra bọn họ nên nhường chỗ cho người có bản lĩnh thật sự cống hiến cho Hoàng thượng.Đến giờ cơm tối bên ngoài đã dọn dẹp xong, vết máu trên boong tàu cũng được cọ rửa sạch sẽ, Theo kế hoạch ngày hôm nay thuyền sẽ đến Hoài An. Vì lý do an toàn bọn họ quyết định dừng chân ở một bến tàu trong Túc Thiên.

Chủ thuyền dẫn theo người làm trong thuyền kiểm tra một lượt thuyền quan từ trên xuống dưới. Mà Tiểu Thảo thì nhân cơ hội này lên bờ, tìm đồ ăn ngon và đặc sản của vùng này.

Thuyền dừng lại ở Túc Thiên hai ngày. Chu Tuấn Dương dẫn nàng đến châu huyện quanh đó thưởng thức chả gà, thịt viên đầu sư tử rán, cá diếc rán, thịt nhồi mướp đắng, mua mấy thứ đặc sản như hoa hiên, thịt vịt khô mang về. Nếu như cả đường đi không có cái đuôi Tô Nhiên này Chu Tuấn Dương sẽ càng hài lòng hơn. Đoạn đường sau đó vô cùng thuận lợi. Ngày thứ mười hai bọn họ đến Trấn Giang.

Thuyền đổi hướng đi xuôi theo sông Trường Giang nửa ngày thì đến cố đô của sáu triều đại – Kim Lăng. Tiểu Thảo nhớ đến kiếp trước tivi giới thiệu đồ ăn vặt của Nam Kinh, cái gì mà thịt bò áp chảo, tương vịt, bánh canh, đầu sư tử, ngó sen kho đường... chỉ nhìn đã thấy thèm rồi! Có lẽ ở triều đại này chưa chắc đã được nếm hết mấy loại này nhưng chắc chắn có thể ăn được một hai món trong số này!

Chu Tuấn Dương thấy vẻ mặt mèo con tham ăn của vợ mình thì buồn cười lắc đầu. Vợ hắn nấu ăn ngon như vậy chắc có liên quan khá lớn đến việc nàng thích thưởng thức đồ ăn ngon nhỉ? Vì yêu thích nên mới dốc lòng học hỏi sao? Còn có những cửa hàng do thuộc hạ của nàng quản lý nữa, hắn là đều bắt đầu từ tính tham ăn của nàng nhỉ?

Tuần phủ Kim Lăng và Tổng đốc trực thuộc dẫn theo người ngựa đứng nghiêm chỉnh hai bên chờ đón bọn họ.

“Đến rồi! Đến rồi!!” Trên đầu tri phủ toàn mồ hôi, mau chóng chạy từ bến tàu đến đây. Ở trước mặt Tuần phủ và Tổng đốc, tri phủ một vùng như ông ta chỉ có thể làm chân chạy vặt.

Tuần phủ và Tổng đốc cùng xốc tinh thần dõi mắt nhìn xa xa, chỉ thấy một chiếc thuyền quan khí phái dần dần cập bến. Hai người bước gần đến thuyền quan, im lặng chờ đợi Khâm sai đại nhân xuất hiện.

Một người đàn ông mặc đồ đen cao lớn đẹp trai, vẻ mặt lạnh lùng bước từ trên thuyền xuống. Tuần phủ vội vàng tiến lên cung kính nói: “Tuần phủ Kim Lăng tham kiến Khâm sai đại nhân...”

Không ngờ rằng người đàn ông này lại phất tay nói với ông ta: “Nhận nhầm người rồi, gia không phải Khâm sai, gia chỉ là một hộ vệ nho nhỏ mà thôi!”

Thế nhưng Tổng đốc vẫn cung kính chắp tay hành lễ: “Vi thần tham kiến Húc vương điện hạ, điện hạ đi đường vất vả rồi!” Chu Tuấn Dương có ơn tri ngộ với Tổng đốc trực thuộc khu phía Nam này. Có thể nói không có sự đề bạt của hắn cả đời này ông ta cũng không thể ngồi vào vị trí Tổng đốc được.

“Nơi này không có Húc vương gì hết! Gia chỉ là một hộ vệ nho nhỏ bên cạnh Khâm sai đại thần thôi!” Chu Tuấn Dương vỗ vai Tổng đốc nói.

Tổng đốc Phạm đại nhân vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc thì Khâm sai này có thân phận gì mà có thể khiến Húc vương kiêu ngạo khó thuần tình nguyện làm hộ vệ?

Vưu đại nhân Tuần phủ Kim lăng thấy một người đàn ông nho nhã lịch sự mặc quần áo trắng xuống thuyền thì nghĩ thầm: Khâm sai đại nhân đến lo việc đồng áng, theo lý thì sẽ đến từ Hộ bộ. Người vừa nãy hẳn là xuất thân Binh bộ thì người này hẳn là Khâm sai nhỉ?

“Khâm sai đại nhân lặn lội đường xa đến đây, vất cả cho ngài...” Vưu đại nhân cười tươi nhiệt tình nghênh đón.

“Nhầm người rồi! Ta không phải Khâm sai, ta giống Húc vương, chỉ là một hộ vệ nho nhỏ mà thôi!” Tô Nhiên khẽ mỉm cười đi lướt qua Vưu đại nhân.

“Vũ đại nhân, mời ngài!”

Dư Tiểu Thảo vẫn theo truyền thống kính già yêu trẻ, đỡ lão đại thần đã hơn năm mươi xuống thuyền.

Vũ đại nhân được tôn trọng mà sinh kính sợ: “Không được, không được! Khâm sai đại nhân, ngài nên xuống trước, mời ngài!”

Cái gì? Khâm sai đại nhân là một cô nương mười mấy tuổi? Tuần phủ Vưu đại nhân và Tổng đốc Phạm đại nhân ngạc nhiên đến nỗi trợn trừng mắt. Không đúng, nhìn cách ăn mặc thì nàng hẳn là một phụ nữ đã lấy chồng trẻ tuổi xinh đẹp. Chuyện này, chuyện này... rốt cuộc là sao? Có phải có nhầm lẫn gì không?

Hai vị quan biên lần nữa nghe tiếng Vũ đại nhân – người phụ trách ruộng thí nghiệm của Kim Lăng gọi mỹ phụ kia là Khâm sai đại nhân, còn kiên trì mời nàng xuống thuyền trước thì đờ người trong nháy mắt.

Phạm đại nhân: Chuyện gì thế này? Húc vương và Tổng quản đại nội làm hộ vệ cho một cô gái? Có phải tối qua ông ta ngủ không ngon nên hôm nay nhìn thấy ảo giác không?

Vưu đại nhân: Khâm sai đại nhân trẻ tuổi như vậy lại còn là con gái, có thể làm ăn được gì? Có khi vừa thấy một con cóc đột ngột nhảy ra từ trong ruộng đã sợ hãi hét toáng lên sắp khóc đến nơi! Vũ đại nhân này chẳng đáng tin cậy chút nào, ở Kinh thành lâu như vậy kết quả lại chẳng ra làm sao!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TL4
Thiên Long 4/215 Tháng mười hai, 2022 10:45
Hết chương 500...
TL4
Thiên Long 4/215 Tháng mười hai, 2022 10:45
Hết chương 500
BÌNH LUẬN FACEBOOK