Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"

H a ha ha, chờ câu này của con thôi đấy!!” Triệu Bộ Phàm càng cười vui vẻ hơn. Triệu bá mẫu trừng mắt nhìn ông, cười nói: “Chàng thì hay rồi lại không coi mình là người ngoài. Chàng biết một vò ‘Kiếm nam xuân, “Cổ tỉnh cống giá bao nhiêu không? Ít cũng mấy trăm lượng! Chàng làm bá bá mà còn không biết xấu hổ chiếm lợi của Tiểu Thảo?”

“Triệu bá mẫu, người đừng khách khí thế! Con là vãn bối, biểu bá bá nhà mình mấy vò rượu, có gì chiếm lợi chứ? Không lẽ, người vừa nói không coi con như người ngoài chỉ là lời nói khách sáo thôi sao?” Dư Tiểu Thảo nũng nịu nắm tay Triệu bá mẫu, không đồng ý lời bà ấy nói.

“Nha đầu Tiểu Thảo nói đúng, ta cũng không phải người ngoài!” Triệu Bộ Phàm cười híp cả mắt.

Tiểu Thảo và Triệu bá mẫu tán gẫu chuyện nhà cửa, Triệu lão tướng quân ở bên cạnh cưới híp mắt thưởng trà, Triệu Bộ Phàm thì thỉnh thoảng nói mấy câu với sư huynh Phòng Tử Trấn.

Nói chuyện một lát thì nói đến Triệu Hàm. Tiểu Thảo quan tâm hỏi: “Triệu bá mẫu, tết năm nay Hàm ca vẫn ở lại canh gác ở Vệ sở sao? Đã nhiều năm như vậy rồi huynh ấy cũng chưa về ăn tết lần nào. Có nhất thiết phải thế không?”

“Còn không phải sao! Ban đầu bảo nó đi theo ông nội và cha nó lên Tây Bắc, nó lại ngang bướng như lừa, nhất định phải dựa vào chính sức mình tích góp quân công. Năm ngoái ta mượn cớ sức khỏe không tốt lừa nó về, mới ở nhà hai ngày nó đã đi rồi! Cứ như cả Vệ sở thiếu nó thì sẽ rối loạn vậy!” Nói đến đứa con trai duy nhất này, Triệu bá mẫu lại tức anh ách, nhưng trong lòng lại càng thương con hơn: Lần trước con trai trở về, gầy hơn, cũng đen hơn...

Triệu bá bá nghe vậy thì phản đối: “Đàn ông mà! Kiến công lập nghiệp, bảo vệ đất nước vốn là bổn phận. Mấy năm nay biển không yên ổn, Hàm Nhi cũng đang giữ gìn thái bình một phương, nàng đừng kéo chân sau nó!”

Triệu Bộ Phàm rất hài lòng với biểu hiện của con trai. Bây giờ nó mới hơn hai mươi đã là Thiên tổng Lục phẩm. Là một binh lính, không chiến đấu thì sao có quân công và thành tích? Mười mấy năm nữa Tây Bắc sẽ không có chiến sự lớn, ở bờ biển cũng tốt, ít nhất thì đám giặc Oa và cướp biển không dám trắng trợn đánh cướp như mấy năm trước nữa.

Triệu bá mẫu không vui trừng mắt nhìn ông, thở dài nói: “Người ta thường nói, trước thành gia sau lập nghiệp. Nha đầu Tiểu Thảo nhỏ hơn nó bốn năm tuổi mà sang năm cũng thành thân rồi. Dư Hàng nhỏ hơn nó hai tuổi cũng sắp làm cha đến nơi. Nó thì hay rồi, hai mươi mấy tuổi mà vẫn cô đơn lẻ bóng. Người hàng năm không ở nhà như nó, bao giờ nó mới dẫn con dâu về nhà cho ta gặp chứ!”

Triệu Bộ Phàm nâng ly trà lên uống một hớp nói: “Hàm Nhi mới hai ba, nàng gấp cái gì? Húc vương điện hạ còn lớn hơn nó hai tuổi, không phải còn chưa thành hôn sao?”

Chu Tuấn Dương ở bên cạnh giúp đãi khách cảm thấy mình nằm không cũng dính đạn! Hừ! Gia còn lâu mới ngu ngốc như con trai các ngươi, rõ ràng là thanh mai trúc mã lớn lên bên tiểu nha đầu nhưng lại không hiểu rõ lòng mình, lại để gia chiếm được lợi... Khụ, được rồi, gia phải cảm ơn hắn là loại chậm hiểu trong chuyện tình cảm, nếu không sao gia có thể cưới được cô vợ tốt như vậy?

Nhưng Triệu bá mẫu lại bị chồng mình làm càng buồn hơn: “Húc vương điện hạ đã sớm có mục tiêu, kiên nhẫn chờ Tiểu Thảo lớn. Lại còn đính hôn với con bé vào mùa xuân năm ngoái nữa. Nếu Hàm Nhi cũng làm vậy thì ta đã chẳng cần lo lắng!”

Triệu bá mẫu nhìn Tiểu Thảo xinh xắn hoạt bát, trong lòng càng thêm phiền muộn. Rõ ràng là nhà bà ấy biết nhà Tiểu Thảo trước, sao lúc trước lại không hẹn ước cho hai đứa nhỏ, bằng không làm gì có Húc vương nào ở đây! Con dâu vừa tốt tính vừa được việc, lại còn hợp tính bà ấy, đi đâu tìm bây giờ?

“Triệu bá mẫu đừng lo lắng, nhân duyên đều đã được trời cao sắp xếp, duyên tới thì đương nhiên là nước chảy thành sông. Hàm ca vừa ưu tú lại có gia thế tốt, nếu người tung tin ra, khuê tú trong Kinh thành không tranh nhau chảy máu đầu mới là lạ!” Dư Tiểu Thảo đùa vui, an ủi Triệu bá mẫu đang nôn nóng.

“Chỉ mong như con nói! Ông trời phù hộ mau quyết định chuyện thành thân của nó, giải quyết nỗi phiền lòng của ta!” Triệu bá mẫu chắp hai tay vái trời xanh.

Nói chuyện thêm một lát thì Tiểu Thảo đứng dậy nói: “Cha nuôi, người giúp con tiếp đãi nhà Triệu gia gia nhé, con vào bếp nấu mấy món. Triệu gia gia, Triệu bá bá, Triệu bá mẫu, mọi người ở đây nhé, chờ lát nữa nếm thử tay nghề của con.” Còn Chu Tuấn Dương lại bị nàng sai đi tiếp chuyện Tô Nhiên. Chu Tuấn Dương tỏ thái độ: Ta không muốn đi!

Triệu bá mẫu cũng đứng dậy: “Sao bá mẫu có thể không biết tay nghề nấu nướng của con đây? Khi xưa ở thôn Đông Sơn, nguyên liệu nấu ăn, gia vị không đủ con cũng có thể nấu ngon. Khi đó con chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa cao đến kệ bếp, nay mới chớp mắt thôi đã là đại cô nương rồi. Đi, bá mẫu giúp con một tay. Trước kia khi ở Tây Sơn chúng ta không chỉ cùng nấu một lần. Thật nhớ cuộc sống hồi đó, tuy rằng hơi khó khăn nhưng cả nhà ở cùng nhau, náo nhiệt vui vẻ...”

“Được rồi, nói mấy chuyện này có ích gì? Ta thấy nàng rảnh rỗi quá nên mới suy nghĩ lung tung!” Triệu Bộ Phàm cắt ngang lời bà ấy. Thật ra thì ông cũng biết mấy năm nay bà ấy sống một mình ở Kinh thành không vui vẻ gì, nhớ cha và chồng ở biên cương xa xôi. Nhưng mà đại trượng phu phải bảo vệ đất nước, kiến công lập nghiệp, sao có thể chỉ lo cho gia đình đây.

Tiểu Thảo vội đổi đề tài nói: “Triệu bá mẫu, căn nhà ở thôn Đông Sơn năm nào cũng được tu sửa, đồ dùng trong nhà vẫn còn đầy đủ cả! Khi Hàm ca nghỉ phép thỉnh thoảng cũng đến đó ở hai ngày! Các hương thân trong thôn Đông Sơn thường xuyên nhắc đến mọi người. Nếu bá mẫu rảnh rỗi thì về đó ở mấy ngày, thăm Hàm ca, tìm mẹ con trò chuyện.”

Triệu bá mẫu cảm thấy đề nghị này không tồi: “Vậy cũng phải chờ sau khi con và Húc vương thành thân đã. Không phải con nói ngày kia cha mẹ con sẽ đến đây sao? Đến lúc đó mẹ con cũng bận tối mặt.”

Nhắc đến hôn sự của mình, Tiểu Thảo không hề xấu hổ mà còn dám nói: “Đến lúc đó Triệu bá mẫu phải đến giúp con đó, nếu không một mình mẹ con lo không xong.”

“Được, được, được!” Đến lúc đó ngày nào bá mẫu cũng đến giúp tiểu nha đầu không biết xấu hổ con chuẩn bị đồ cưới!” Triệu bá mẫu gí trán Tiểu Thảo. Tiểu nha đầu này thật là, sao lại khiến người khác yêu thích như vậy chứ?

Trong bếp, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều đã chuẩn bị xong. Đám người làm rửa sạch nguyên liệu, làm theo yêu cầu của Tiểu Thảo, cắt miếng hoặc cắt sợi, chỉ chờ “Đầu bếp” vào vị trí. Trên bếp là một hũ “Phật nhảy tường” đang sôi sùng sục tỏa hương thơm hấp dẫn khắp phòng.

“Đây là món tủ của Dược thiện phường- Phật nhảy tường phải không? Lời đồn không sai chút nào, chỉ ngửi mùi thơm này thôi cũng khiến người khác say mê rồi!” Triệu bá mẫu nhìn số nguyên liệu nấu ăn được xếp ngay ngắn trong phòng bếp, trong đó có thứ bà ấy biết có thứ không, trong lòng nghĩ không biết bà ấy có giúp được chút nào không.

Dư Tiểu Thảo mặt dày ăn cắp thành quả của người đời sau cười nói: “Không phải hải sản ở thôn Đông Sơn chúng ta rất nổi tiếng sao? Lúc con rảnh rỗi bèn nghĩ, có thể dùng nhiều loại hải sản cao cấp, thêm vài nguyên liệu khác nấu thành một món ngon không! Vì thế mà Phật nhảy tường ra đời. Chỉ tính nguyên liệu nấu ăn thì có hơn mười tám loại, có cả nguyên liệu quý như hải sâm, vi cá, bào ngư, mỗi cá nhám, nội tạng cá. Hơn nữa con còn phát hiện, món ăn này có thể bổ khí bổ máu, lọc phổi nhuận tràng, chống đổ mồ hôi. Không những ăn ngon mà còn có thể điều dưỡng thân thể! Nên dù nó có đắt một chút thì vẫn có nhiều người đồng ý trả tiền mua!"

“Con khiêm tốn quá rồi, ai mà không biết danh sách đặt hàng ‘Phật nhảy tường’ của Dược thiện phường Dư Ký dài tận ba tháng sau!” Tuy Triệu bá mẫu ít khi ra ngoài nhưng tin tức lớn nhỏ trong Kinh thành không có mấy cái bà ấy không biết.

“Vậy chỉ có thể chứng minh Kinh thành không thiếu người có tiền! Hoàng thượng lãnh đạo tốt thì con dân Đại Minh mới có thể càng ngày càng giàu có!” Dư Tiểu Thảo cười ha ha nói, động tác trên tay cũng không dừng lại.

“Đây là nhân thịt sao? Không lẽ buổi trưa chúng ta ăn sủi cảo?” Triệu bá mẫu thấy nàng trộn thịt băm với củ năng băm nhỏ, lòng trắng trứng thì không nhịn được hỏi.

Tiểu Thảo vừa viên thịt thành viên tròn vừa giải thích: “Con nấu thịt viên tứ hỉ, ngụ ý đời người có đủ phúc, lộc, thọ, hỷ, tất cả đều là chuyện tốt.”

Chỉ trong chốc lát nàng đã viên được bốn viên, sau đó lại sai người bắc bếp, đun nóng dầu trong chảo rồi thả thịt viên vào, chiên đến khi vàng sáng thì vớt ra. Sau đó đun nồi khác, đổ lượng nước ấm vừa phải, rồi đến nước tương, đại hồi, hành, gừng, sau cùng cho bốn viên thịt vào, đun lửa nhỏ, sau lại đun lửa to để lấy nước sốt. Thịt viên tứ hỷ màu sắc vàng óng, hương thơm bốn phía, đủ để thấy tài nấu ăn của Tiểu Thảo giỏi đến mức nào.

Tiếp đó nàng nấu hết một loạt các món ăn nổi tiếng “Bánh nhồi thịt”, “Cá Tây Hồ sốt giấm”, “Sườn dê hầm”, “Bún thịt”, “Dồi cửu chuyển”... Sau khi chuẩn bị xong tất cả thì bưng thức ăn nguội lên trước. Gồm có sáu món “Vịt quay”, “Gà quay”, “Cánh gà ngâm ớt”, “Trứng bắc thảo đậu hũ”, “Tai heo kho”, “Nộm mộc nhĩ”. Vì nàng nghĩ đến bàn cơm có nhiều đàn ông, mà phần lớn đàn ông đều không thịt không vui nên nàng nấu khá nhiều món mặn.

Khi từng đĩa thức ăn đủ màu sắc ngập hương thơm bưng lên đặt trước mặt mọi người, Triệu Bộ Phàm không nhịn được bật thốt lên: “Tay nghề của nha đầu này có thể đến Trân Tu lâu làm đầu bếp đấy!”

Chu Tuấn Dương không vui nói: “Đầu bếp của Trân Tu lâu đều do nha đầu nhà chúng ta huấn luyện giúp đấy! Trân Tu lâu mà không có nha đầu nhà chúng ta có khi còn không có chỗ đứng ở Đường Cổ nữa!” Ý của hắn rất rõ ràng: Dám so nha đầu nhà hắn với đầu bếp Trân Tu lâu, đúng là hạ thấp giá trị của nàng mà.

Câu nói “Nha đầu nhà chúng ta” của hắn khiến Phòng Tử Trấn rất khó chịu, ông hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói: “Bây giờ Thảo Nhi nhà chúng ta còn chưa phải người nhà Húc vương các ngươi. Nói chuyện phải chú ý, đừng phá hỏng thanh danh của Thảo Nhi nhà chúng ta!” Đúng thật, cha vợ và con rể bắt đầu ganh nhau rồi.

Cha vợ quyền to, vì có thể thuận lợi cưới được tiểu nha đầu, Chu Tuấn Dương nào dám đối đầu với Phòng Tử Trấn? Nhưng mà hắn vẫn bực bội trong lòng- còn có nửa năm nữa tiểu nha đầu là người nhà của hắn rồi! Dù sao cũng đã đính hôn, nói “Nhà chúng ta” có gì sai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TL4
Thiên Long 4/215 Tháng mười hai, 2022 10:45
Hết chương 500...
TL4
Thiên Long 4/215 Tháng mười hai, 2022 10:45
Hết chương 500
BÌNH LUẬN FACEBOOK