Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

D ư Tiểu Thảo ôm bụng, lôi một bình ngọc từ trong túi ra sau đó đổ ra hai viên thuốc trong suốt màu ngọc bích, nàng bỏ chúng vào miệng nhai như nhai viên đường. Nhai hai ba lần thì nuốt vào trong bụng.

“Ngươi... ngươi có phải ngốc hay không?! Bản thân có thuốc giải lại không uống ngay đi, có phải chờ thấy Diêm Vương tới mới lấy thuốc ra hả?” Chu Quân Phàm vừa tức giận đến bật cười. Nhóc con này cũng thật là!

Dư Tiểu Thảo suy yếu cười cười với hắn, nói: “Hoàng thượng, có thể đợi chút nữa rồi mắng sau, bây giờ cho ly nước sôi để nguội uống được không?”

Hoàng hậu nghe vậy, lập tức sai cung nữ tín nhiệm nhất bên cạnh nàng ấy đi tới phòng bếp nhỏ của Cung Khôn Ninh lấy một ấm nước sôi để nguội. Sợ có gì đó không ổn, còn đặc biệt dùng chú vẹt Anh Vũ nàng ấy yêu thích nhất thử xem có độc hay không.

Anh Vũ: “.” Mạng chim thì không phải là mạng ư? Lão đây nằm không cũng trúng đạn!

Hoàng hậu nương nương tự tay đỡ Tiểu Thảo ngồi dậy, nhận lấy chiếc ly đựng đầy nước đút cho nàng uống hết. Tiểu Thảo tỏ vẻ sợ hãi, nàng chịu đựng cơn đau bụng tiếp nhận cái ly... nếu không tiếp xúc với cái ly, nàng làm sao có thể để Tiểu Bổ Thiên Thạch phóng linh lực vào trong nước chứ!

Uống hết một ly nước có nồng độ linh thạch cao, lúc này Dư Tiểu Thảo mới cảm thấy cái mạng nhỏ của mình coi như giữ được rồi. Haizz! Chuyện này là sao chứ! Đám phản tặc này, sao ngươi có thể lấy một người vô tội như ta ra làm quân cờ để giết hại được chứ? Nếu muốn mưu phản, sao không trực tiếp xuống tay với Hoàng thượng Hoàng hậu chứ. Khụ khụ... A Di Đà Phật, không phải lòng nàng ác độc, là... là thuốc độc, thuốc độc ngấm vào đầu óc nàng, chi phối suy nghĩ của nàng, nhất định là như thế!

Người sắp đặt âm mưu thật sự muốn hãm hại Hoàng thượng Hoàng hậu và nàng. Nhưng hôm nay Tiểu Thảo vào cung không hề mang điểm tâm tới đây như bình thường. Trước khi Tiểu Thảo tới, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng chưa hề động tới chỗ điểm tâm trên bàn.

Suy nghĩ kĩ lại, nếu Tiểu Thảo mang theo điểm tâm vào cung giống như trước đây, mà Hoàng thượng và Hoàng Hậu, vừa cùng ăn một chút điểm tâm có độc với nàng vừa dùng cả điểm tâm Tiểu Thảo tự làm nữa. Nếu như bọn họ trúng độc, như vậy sẽ không thể nói rõ độc từ đâu rồi.

Vốn dĩ, nếu người bình thường dùng loại độc này, phải mất một canh giờ sau mới có thể phát tác. Nhưng thân thể Tiểu Thảo có sự khác biệt so với người bình thường, đối với độc tố nàng cũng coi như tương đối nhạy cảm. Thể chất càng thuần tịnh thì năng lực phản ứng với thuốc độc lại càng cực kỳ nhanh chóng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi ăn xong hai miếng điểm tâm, bụng nàng lại lập tức quặn đau.

Dựa theo quỷ kế của người nọ, một canh giờ sau, Tiểu Thảo đã rời khỏi Hoàng cung, mà lúc này Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng đột nhiên phát độc. Tuy rằng Tiểu Thảo cũng sẽ phát độc, nhưng trong tay nàng có thánh dược giải độc là chuyện người khắp thế giới đều biết. Dựa vào thuộc giải, nàng sẽ hồi phục hoàn toàn, không hề tổn thương chút nào. Còn Hoàng thượng và Hoàng hậu lại...Đến lúc đó, bọn họ vu hãm Húc vương mưu phản gì đó. Chu Tuấn Dương nhất định không phục, chắc chắn sẽ phản kháng gì đó. Sau đó Kinh thành sẽ loạn lên, phản tặc sẽ có cơ hội thừa dịp... Chao ôi! Kế hoạch thật ác độc!Đáng tiếc, Tiểu Thảo lại không đi theo trình tự đã định sẵn, nàng không những không mang theo điểm tâm, mà còn phát độc đầu tiên. Vì vậy trong lúc vô tình nàng đã phá hỏng thế cục được bày sẵn này. Nếu không làm sao có thể nói những người xuyên không đều là con ruột của ông trời chứ! Bảo bảo cái gì cũng không biết, bảo bảo là đứa trẻ vô tội!

Chờ đến khi thái y tới đây, Dư Tiểu Thảo đã giống như không hề có chuyện gì, nàng còn đang nhìn chằm chằm đĩa điểm tâm để trên bàn. Nàng không nghiên cứu gì liên quan đến độc dược, nhưng Tiểu Bổ Thiên Thạch lại phân tích kĩ càng tỉ mỉ hàm lượng, tác dụng, độc tính của độc tố bên trong điểm tâm.

Thái y của Thái Y Viện cũng bị giày vò không ít. Mấy ông lão đã râu tóc bạc phơ, nghe những phân tích tinh diệu của Tiểu Thảo thì lại càng bị thuyết phục hơn. Nhìn người ta mà xem, một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi đã có kiến thức dược lý cao thâm và bản lĩnh y thuật vững chắc như vậy. Khó trách thuốc do xưởng thuốc nhà người ta điều chế ra lại có hiệu quả tốt hơn những loại bình thường nhiều thế!

Ban đầu, bọn họ còn thảo luận về vấn đề độc tố. Sau đó lại biến thành các thái y già thỉnh giáo y thuật và phương pháp dùng thuốc của Trị túc nội sử đại nhân.

Bên kia, Hoàng thượng đã bắt nhốt tất cả những người có thể có cơ hội tiếp xúc với điểm tâm. Đặc biệt vị ngự trù mới nhậm chức kia lại càng là đối tượng trọng điểm bị nghi ngờ cần giam giữ.

Ngự trù: Oan uổng quá! Tự tay hạ độc vào điểm tâm mình làm, đây là tự hạ độc để tự sát mà! Hắn ta cũng không đến nỗi ngu xuẩn như vậy! Cuối cùng là ai? Khiến hắn ta bị tai bay vạ gió như thế này? Đừng để hắn ta bắt được, nếu không... Hắn ta nhất định sẽ nhét toàn bộ đĩa điểm tâm này vào bụng tên đó!!

Những người trong Ngự thiện phòng từng tiếp xúc với nguyên liệu làm điểm tâm hay từng tham gia chế biến, thậm chí cả những ngự trù chỉ từng nhìn lướt qua nó cũng bị bắt hết. Còn có cung nữ mang điểm tâm từ Ngự thiện phòng tới đây, hoặc thái giám, cung nữ gặp giữa đường, tất cả đều bắt hết. Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót dù chỉ một người! Đủ thấy Hoàng thượng đối với chuyện này coi trọng ra sao!

Tô Nhiên điều dưỡng thân thể tốt hơn, đang trong trạng thái nửa nghỉ hưu cũng được mời tới. Xác thực mà nói là y nghe tin Tiểu Thảo trúng độc cho nên chủ động xin lệnh tới thẩm vấn. Nhìn thấy vị Diêm Vương sống này, bọn thái giám ngự trù, cung nữ bị bắt đều mặt không còn chút máu, run sợ như chim cút vậy. Thủ đoạn của Đại tổng quản Tô Nhiên, ai trong cung dù chưa từng gặp ít nhất cũng đã từng nghe nói đến, quả thực dùng từ “bi thảm” để hình dung không hề khoa trương chút nào!

Tô Nhiên vốn chưa dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào, bọn ngự trù, tiểu công của Ngự Thiện Phòng, cung nữ thái giám thiệp sự đều như cây đậu bị quật ngã. Bọn họ thành thật kể lại rõ ràng tất cả những gì đã xảy ra, ngay cả bản thân hắt xì một cái cũng đều khai hết, chỉ sợ những hình phạt kinh khủng của Tô Nhiên sẽ dùng trên người mình.

“Thế nào? Có manh mối gì không?” Đến chạng vạng, Hoàng thượng mang vẻ mặt âm trầm ngồi ở phía trên, ngón tay ở trên bàn cũng nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu.

Hai hàng lông mày thanh tú của Tô Nhiên cau lại vì bất lực, y hơi lắc đầu, nói: “Thần nghi ngờ đây là một kế hoạch chu đáo cặn kẽ, đã mu tính từ rất lâu. Nếu không bọn họ sẽ không bố trí kín kẽ không có sơ hở như thế!”

“Vậy phải làm sao? Đến cả ngươi cũng không thể nhìn ra sơ hở ư?” Sắc mặt Hoàng thượng càng thêm khó coi, tuy nha đầu Tiểu Thảo kia đã không sao nhưng dẫu gì nàng cũng trúng độc ở trong cung, phải chịu khổ, cần phải cho nàng một lời giải thích!

“Vi thần cho rằng, chuyện này hẳn có liên quan đến tàn dư của tiền triều ẩn nấp ở trong cung! Lúc trước, nghe nói số gian tế cùng vào cung với thần có tới hơn mười ba người. Mấy năm nay sau khi thanh trừ được nhiều lắm cũng mới chỉ có mười người mà thôi. Ít nhất còn có ba tên đang ẩn nấp ở bên trong thâm cung….” Nhiều năm như vậy không có hành động gì, Tô Nhiên cho rằng, bọn gian tế kia hoặc lựa chọn phản bội hoặc đang ẩn nấp kĩ càng chờ thời cơ hành động. Chẳng lẽ... bọn chúng cho rằng lần này chính là cơ hội?

“Dùng mười khổ hình hình tàn khốc nhất với chúng một lần đi, ta không tin chúng không khai!!” Chu Quân Phàm tức giận, cũng chẳng quan tâm mình quân hay không nữa! Chuyện này nếu còn tiếp tục nhịn nữa, kẻ làm Hoàng đế như hắn đây cũng nghẹn uất mất?!

U sầu trên mặt khuôn mặt Tô Nhiên lại không hề tan đi chút nào: “Nếu thật sự là chuyện do gian tế tiền triều gây nên, như vậy dù có cắt bỏ từng miếng thịt trên người bọn họ cũng đừng mơ tưởng biết được điều mình từ trong miệng bọn họ, ngoại trừ...”

“Ngoại trừ cái gì?” Chu Quân Phàm truy hỏi một câu.

Tô Nhiên nhìn về phía Tiểu Thảo đang nâng một bên má, híp mắt ngủ gật, nói: “Ngoại trừ có loại thuốc bí ẩn trong truyền thuyết có thể khiến người ta buông lỏng tinh thần, nói ra bí mật đáy lòng.”

“Còn có loại thuốc này ư? Thứ tồn tại trong truyền thuyết cũng có thể tin ư?” Trong đầu Chu Quân Phàm nghĩ còn không hiệu quả bằng thuật thôi miên đâu! Nhưng mấu chốt là tìm đâu ra nhà thôi miên chứ.

“Không thử một lần làm nào biết được? Bản thân Dư đại nhân còn không phải là một huyền thoại sao?” Tô Nhiên quay đầu hướng về phía Tiểu Thảo, chép miệng nói.

Khóe miệng Chu Quân Phàm khẽ giật một cái, không biết nha đầu Tiểu Thảo kia nghe xong lời này, có thể nói ra một câu nói từng là hot trend trên mạng “Không cần si mê chị, chị chỉ là một huyền thoại thôi” hay không?

“Cái gì?” Tiểu Thảo dụi mắt một cái, nhìn thấy bên ngoài sắc trời đã tối, “Ơ? Trời đã tối rồi, có phải sắp ăn bữa tối hay không?”

“Ngươi nha đầu này, sao lòng ngươi lại lớn như vậy chứ? Kẻ hạ độc còn chưa tìm được, ngươi đã có tâm tư nghĩ đến ăn bữa tối?” Chu Quân Phàm vừa bực mình vừa buồn cười!

“Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa có thể đói đến ngất! Từ buổi sáng đến bây giờ, ngoài miếng điểm tâm có độc kia, vi thần cũng chưa được ăn gì đâu! Sớm biết buổi trưa trong cung không cung ấp đồ ăn, ta đã ăn hết đĩa điểm tâm có độc kia. Dù sao độc cũng không thể giết được vi thần, nhưng lại có thể khiến ta chết đói!” Dư Tiểu Thảo xoa xoa cái bụng nhỏ đang kêu gào phản đối, cảm thấy hôm nay thật tệ hại!

“Nghe này, ngươi đây là đang ỷ vào bản thân có linh dược giải độc cho nên nói chuyện không khiêm nhường phải không! Kia chính là chứng cứ, dù ngươi muốn ăn ta cũng sẽ không cho phép ngươi ăn hết! Được rồi, lệnh cho Ngự thiện phòng làm một chút điểm tâm đơn giản mang tới đây. Đúng như lời ngươi nói, ăn no mới làm được việc!” Chu Quân Phàm nhéo sống mũi, hơi mang vẻ mệt mỏi đứng dậy.

Dư Tiểu Thảo sờ sờ túi tiền mình, đáng tiếc hôm nay vào cung không mang đồ ăn vặt, bằng không lúc này nàng cũng có thể lót dạ trước một ít. Nghe vậy, nàng nói: “Hoàng thượng, ngài không sợ không bắt được gian tế hạ độc, lại tự tìm đường chết ư?”

“Ngươi nghĩ người khác cũng ngu ngốc như ngươi sao? Chuyện đã xảy ra, chưa chắc đã đứng lên được nữa hay không, còn dám liên tiếp gây án? Hơn nữa, cho dù hắn ta não tàn, tiếp tục hạ độc trong đố ăn của trẫm thì không phải còn có ngươi ở đây hay sao? Bình kia của ngươi không thể nào chỉ có duy nhất một viên thuốc giải độc chứ? Trẫm cũng muốn nếm thử xem cuối cùng thì thuốc độc có vị gì!” Chu Quân Phàm tức giận mắng nàng!

Dư Tiểu Thảo ngậm miệng, lắc đầu nói: “Khiến Hoàng thượng ngài thất vọng rồi! Thuốc độc càng tinh diệu càng không màu không vị. Ngài suy nghĩ xem, nếu điểm tâm nồng nặc mùi lạ, kẻ ngốc mới nuốt xuống. Còn không phải tìm chết sao!”

“Ngươi còn không phải là tên ngốc đó? Vừa rồi không phải còn nói lấy toàn bộ điểm tâm có độc lấp bụng sao!” Chu Quân trừng mắt liếc nàng một cái.

Dư Tiểu Thảo không phục: “Ta chính là kẻ tài cao gan lớn! Vô cùng tin tưởng thuốc giải độc do chính bản thân điều chế ra?”

“Được, được! Đừng khoe khoang, cẩn thận thuyền lật trong mương đấy, chơi đến mất cả cái mạng nhỏ của mình!!” Chu Quân Phàm phất tay với nàng, bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

Tô Nhiên đã quen với hình thức ở chung của hai quân thần này nhưng Tô Ly - người nối nghiệp y lại bày ra vẻ mặt như gặp quỷ: Hoàng thượng phải sủng ái Dư đại nhân đến nhường nào mới có thể dùng giọng điệu tùy tiện, thứ mà ngay cả khi trò chuyện cùng với Hoàng hậu nương nương cũng chưa từng thoải mái đến vậy. Dư đại nhân cũng là người gan lớn, Hoàng thượng mới nói ra một câu, nàng đã chuẩn bị sẵn mười câu để đáp trả!

“Mau ngậm miệng lại. Xem dáng vẻ của ngươi, sau này đừng nói là đệ tử đắc ý của Tô Nhiên ta. Vui giận không được thể hiện ra bên ngoài, đây chính là yêu cầu cơ bản nhất! Lúc này, phải coi mình như đầu gỗ, nhìn không thấy, nghe không rõ... hiểu không?” Tô Nhiên dạy dỗ người nối nghiệp tự mình chọn. Tô Ly nặng nề gật đầu, quyết định rũ mí mắt giả làm người gỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TL4
Thiên Long 4/215 Tháng mười hai, 2022 10:45
Hết chương 500...
TL4
Thiên Long 4/215 Tháng mười hai, 2022 10:45
Hết chương 500
BÌNH LUẬN FACEBOOK