Cận lão hán lắc đầu, sau khi trịnh trọng cảm tạ mọi người, ông ta đưa đoàn người đi đến ba gian sương phòng phía Đông, trong tươi cười lại ẩn chứa thêm vài phần thật lòng: “Ngày thường ba gian phòng này không có người ở, các ngươi để hành lý xuống trước, đợi lát nữa ba đứa con dâu của lão trở về, bảo bọn họ dọn dẹp một chút. Tiểu Hổ Tử, mau đến hậu viện lấy chút đồ ăn, nhóm lửa cho các vị khách nấu cơm!”
“Không cần, không cần! Tự chúng ta làm là được!” Không đợi Tiểu Thảo sai bảo, Xuân Hoa Thu Thực đã bắt tay vào dọn dẹp trong phòng. Ba gian sương phòng phía Đông, Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên cùng ở một gian, Tiểu Thảo và hai nha hoàn một gian, gian còn lại thì hời cho Hầu Hiểu Lượng- ở một mình một gian.
Khi ba người con dâu của Cận lão hán mang những giỏ ngô đầy ắp về, ba gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trải xong chăn chiếu của bản thân lên. Dư Tiểu Thảo mang Xuân Hoa Thu Thực bận rộn trong phòng bếp, nấu một nồi lớn cơm thịt khô, lại từ chút rau xanh hái được ở hậu viện làm đậu que hầm thịt kho, cà tím om, dưa chuột già xào thanh, bắp cải muối chua, số lượng cũng rất lớn, tính cả một nhà Cận lão hán để cùng nấu ra. Mượn phòng bếp nhà người ta, dẫu sao cũng không thể ảnh hưởng đến bữa cơm chiều của người ta chứ?
Thấy ba người con dâu của Cận lão hán phải bẻ ngô suốt một ngày, giờ còn phải chuyển từng chuyến từng chuyến vào sau nhà, nàng bèn để Hầu Hiểu Lượng dắt hai con ngựa tương đối ngoan ngoãn, giúp vận chuyển. Nàng nhìn thấy trong số cùi bắp có một số bắp ngô tương đối mềm hơn, cho nên đã trưng cầu sự đồng ý của chủ nhà, lựa một ít nấu chín.
Mùi thơm thoang thoảng của ngô đã hấp dẫn Tiểu Hổ đang ở trong phòng mẫu thân ra ngoài. Cậu bé tiến đến trước cửa phòng bếp, dùng cái mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi. Chẳng những có mùi hương thịt khô nồng đậm, còn có một loại hương thơm đặc biệt hấp dẫn tới mức khiến cậu bé không nhịn được trực tiếp nuốt nước miếng.
Dư Tiểu Thảo lấy một bắp ngô vàng óng được luộc chín đã để nguội trong nồi ra, cười gọi tiểu gia hỏa nói: “Tiểu Hổ, lại đây nếm thử ngô nhà các người trồng xem có ngon hay không!”
Cận Tiểu Hổ vừa nghe là đồ nhà mình trồng, cũng không khách khí với nàng nữa, cầm lấy bắp ngô lần nữa trở về phòng mình: “Mẹ, mẹ đỡ hơn chút nào không? Hai ngày nay người chưa ăn được gì, ăn chút ngô lấp bụng trước đi, lát nữa con đi giúp đại bá mẫu nấu cơm.”
“Ngô?” Mẹ Tiểu Hổ uống thuốc viên xong ngủ một hồi, khi tỉnh dậy tinh thần đã khá hơn nhiều, ngực cũng không còn nặng như trước nữa, lúc này đã có chút cảm giác thèm ăn, nhận lấy bắp ngô con trai đưa tới, hỏi một câu, “Con ăn chưa?”
“Vị quý nhân tiểu cô nương kia nấu rất nhiều, lát nữa con lại đi lấy, người ăn trước đi? Đây là ngô nhà ta tự trồng, ngửi mùi thơm rất lạ, hương vị hẳn không tồi!” Cận Tiểu Hổ lén nuốt một ngụm nước miếng, thúc giục mẹ mình mau chóng ăn.
Mẹ Tiểu Hổ chia cho cậu bé một nửa, nhìn cậu bé ăn ngon lành, mới bắt đầu gặm hạt ngô. Hạt ngô thơm mềm, càng nhai càng thơm, ngay cả mẹ Tiểu Hổ cũng không nhịn được cắn tiếp một miếng nữa, cho đến khi ăn hết hạt ngô cuối cùng trên cùi bắp mới thỏa mãn dừng lại.
“Mẹ, khách quý lần này tới không giống như lần trước. Tuy rằng người mặc đồ đen kia trông có vẻ không dễ chọc, nhưng người hầu của hắn không có diễu võ dương oai, la lên hét xuống với chúng ta. Vị tiểu cô nương da rất trắng kia không hề kênh kiệu của tiểu thư nhà giàu, còn tự mình xuống bếp nấu cơm nữa! Con vừa mới liếc mắt để ý một cái, tiểu cô nương kia nấu rất nhiều cơm, phía trên cơm tẻ còn xếp một tầng thịt khô, đồ ăn cũng nhiều, còn ngon hơn cả khi chúng ta ăn Tết.”
Tiểu hổ gặm xong bắp ngô, nhận lấy cái cùi không trong tay mẫu thân, rồi tiện tay ném vào một góc trong viện, chỗ đó có mấy con gà mái đang cục ta cục tác kiếm ăn.
“Có thể hào phóng tặng thuốc cho chúng ta, khẳng định không phải người xấu. Chúng ta chỉ là nhà săn bắn, lại không đồ vật gì khiến người ta nhớ thương, những người này tuyệt đối có lòng tốt, tạo ân không cần báo đáp.” Mẹ Tiểu Hổ vuốt ve đầu dưa nhỏ của con trai, cười phân tích cho cậu bé hiểu.
“Vậy... con đi xem có con mồi nào sập bẫy con đào hay không, nếu có, vậy cho khách quý thêm chút đồ ăn?” Cảm xúc của Cận Tiểu Hổ đối với nhóm người Tiểu Thảo có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng tính tình vẫn có vài phần không được tự nhiên.
Nhưng khi cậu bé vừa mới ra khỏi phòng, lại phát hiện trong viện có thêm hai con quái vật khổng lồ - hai con chó sói một đen một trắng? Chó? Trong miệng chúng nó, một con thì đang ngậm hươu bào còn đang đạp chân, một con thì lại ngậm xác của một con chim xám xịt.
“Đây... đây là ngươi nuôi?” Cận Tiểu Hổ thấy hai con chó sói kia ném con mồi như hiến vật quý ở trước mặt tiểu cô nương mặc đồ phấn hồng, sau đó ghé vào trước mặt nàng bày ra dáng vẻ ngốc nghếch cầu vuốt ve, không hề ăn khớp với dáng vẻ hung mãnh và dáng người to lớn của bọn chúng.
Dư Tiểu Thảo vừa ngẩng đầu đã thấy được Cận Tiểu Hổ bày ra vẻ mặt đầy kinh ngạc và nghi ngờ, lại mang theo vài phần hưng phấn, thì cười cười với cậu bé, nói: “Đúng vậy! Đừng thấy hai tên ngốc chúng nó to xác, thật ra nếu không có mệnh lệnh của chủ nhân, chúng sẽ không đả thương người khác. Đặc biệt là Tiểu Hắc, tính tình rất tốt, ngươi có thể sờ nó một cái!”
Con hươu bào ngốc do Tiểu Hắc ngậm về đột nhiên nhảy lên từ trên mặt đất, rồi chạy tán loạn trong sân. Tiểu Hắc nhanh chóng nhào qua, dùng móng vuốt ghì chặt con hươu xuống đất, không để nó nhúc nhích. Lúc này Cận Tiểu Hổ mới phát hiện, trên người hai con mồi được mang về này, một chút vết thương cũng không có, con chim xám xịt bị con sói màu trắng kia ngậm về, trong miệng còn đang phát ra tiếng kêu thảm thiết nữa.
“Ồ! Đây là phi long nha! Thịt rồng trên trời, thịt lừa dưới đất, hôm nay tiểu cô nương các ngươi có lộc ăn rồi!” Cận lão hán giúp đỡ vận chuyển ngô hai lần, đã vận chuyển toàn bộ thu hoạch của hơn một mẫu về nhà, chất đầy trong sân. Cận lão hán tính toán qua một chút, khẳng định vượt qua năm trăm cân. Mùa đông năm nay đã có thể tiết kiệm được không ít tiền lương thực!
Dư Tiểu Thảo để Chu Tuấn Dương giúp đỡ sơ chế hươu bào và phi long, sau đó nàng lại nhanh chân nhanh tay hầm một nồi canh phi long, nấu một nồi to thịt hươu bào. Đến lúc ăn cơm, nàng chỉ dọn ra đủ số lượng thức ăn phù hợp với sức ăn của bọn họ, phần còn lại để Xuân Hoa và Thu Thực đưa cho người Cận gia.
Cận lão hán từ chối một phen, thấy các nàng thật lòng có thành ý muốn đưa, cảm tạ vài câu, cuối cùng cũng nhận lấy. Cơm thịt khô thơm ngào ngạt, một tô lớn thịt hươu bào, một tô canh phi long, còn có mấy món rau xào. Ngay cả khi ăn Tết, Cận gia cũng chưa từng ăn uống thịnh soạn đến như vậy nữa!
“Gia gia, người nói xem bọn họ vừa tặng thuốc, lại vừa đưa cơm và đồ ăn đến cho chúng ta, có phải có mưu đồ gì với chúng ta hay không?” Cận Tiểu Hổ gặm một miếng thịt hươu bào, trong miệng hàm hàm hồ hồ hỏi.
“Bọn họ có thể có mưu đồ gì với chúng ta?” Cận lão hán cũng có vài phần do dự.
“Cha, người nói bọn họ sẽ không bắt chúng ta dẫn bọn họ vào núi chứ? Lần trước không phải đại bá Lỗ gia cũng bị ép buộc dẫn đường vào núi, kết quả bị gấu đen cắn, trở về không chống đỡ nổi mấy ngày đã mất sao? Nếu như bọn họ mở miệng, ngài nghìn vạn không thể đồng ý. Đây đâu phải là dẫn đường, là thay bọn họ dụ mãnh thú thì có!” Con dâu thứ hai của Cận gia vừa thấy đã biết là người khôn khéo. Còn hai người con dâu khác, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng.
“Hẳn không thể đi? Nhìn bọn họ cũng không giống loại người đó?” Cận lão hán buông bát đũa trong tay xuống, trong lòng không ngừng cân nhắc.
“Cha, sao lại không phải loại người đó? Những kẻ có tiền có thế, có mấy ai coi dân thường như chúng ta là người chứ? Theo con, bọn họ đây là chồn chúc Tết gà- không có lòng tốt thật sự đâu!” Con dâu thứ hai hừ lạnh một tiếng, hùng hổ gắp một đũa thịt hươu bào ăn tựa như ăn cho hả giận. Kẻ có tiền nấu ăn chịu bỏ thêm dầu và gia vị khiến cho rau xanh nhà nàng ta nấu lên cũng ngon hơn rất nhiều.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hai người con dâu còn lại thì sầu đến ăn không ngon, trên bàn cơm cũng chỉ thấy con dâu thứ hai ăn từng miếng thịt lớn, há miệng to lùa cơm, bày ra dáng vẻ không tim không phổi.
“Gia gia, nếu bọn họ bắt nhà chúng ta dẫn đường, để con đi! Con thường xuyên chạy đến những nơi gần núi rừng, biết chỗ nào không có mãnh thú, chỗ nào con mồi nhiều. Cho dù gặp phải nguy hiểm, chân cẳng con linh hoạt, khẳng định có thể chạy trốn nhanh hơn so với đám tiểu thư, đại thiếu gia tứ chi ít hoạt động kia!” Cận Tiểu Hổ vừa nghĩ như vậy, tức khắc lại có tâm trạng ăn uống hơn. Cơm nấu từ gạo ăn ngon như vậy, lại kết hợp với thịt hươu thơm nồng, không ăn cho đã ghiền thì quá đáng tiếc. Có chuyện phiền lòng gì, cứ ăn no rồi tính.
Trong lúc người Cận gia đang bàn luận xem phải ứng phó như thế nào, trên bàn cơm Tiểu Thảo bọn họ cũng đang bàn luận về công việc lên núi ngày hôm sau.
“Ngày mai, chỉ có ba người chúng ta lên núi chứ? Không phải nói núi sâu nhiều có mãnh thú sao, nhiều người chưa đã là chuyện tốt!” Dư Tiểu Thảo kiến nghị với Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên đang khoa tay múa chân với mình.
Xuân Hoa và Thu Thực vội mở miệng nói: “Nhiệm vụ của nô tỳ là bảo vệ tiểu thư ngài, ngài cũng nói trong núi nhiều dã thú, bọn nô tỳ lại càng phải đi theo.”
Hầu Hiểu Lượng lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ hờn dỗi các nàng: “Có chủ tử và Tô giáo đầu ở đây, Dư cô nương còn cần các ngươi bảo vệ? Cứ thành thật ở lại đây đợi, đừng đi theo cản trở. Cô nhìn ta xem, phải tự biết mình chút, căn bản chuyện này không cần phải mở miệng!”
Xuân Hoa và Thu Thực còn muốn nói gì nữa, lại bị Chu Tuấn Dương giải quyết dứt khoát: “Được rồi, chỉ có ba người chúng ta đi, mang theo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Thảo Nhi, nàng phải dặn dò hai con chó sói kia, nghìn vạn không thể rời khỏi nàng nửa bước.”
“Không sao đâu, ta không phải còn có Bánh Trôi Nhỏ sao?” Dư Tiểu Thảo chỉ chỉ con mèo vàng nhỏ đang ghé vào đầu gối nàng ngủ say khò khò, ném cho hắn một ánh mắt “Huynh biết mà”.
Tô Nhiên ngồi ở phía bên kia Tiểu Thảo, duỗi cánh tay dài ra nắm da sau cổ của mèo vàng nhỏ, rồi xách nó lên, sau khi mắt đối mắt với mèo vàng nhỏ nửa ngày, mới lắc đầu buông nó xuống, tự nhủ nói: “Con mèo nhỏ này cũng chỉ có chút màu sắc rực rỡ thôi, không nhìn ra có bao nhiêu bất phàm. Ngươi xác định nó có thể bảo vệ ngươi, chứ không phải đến lúc lâm trận lại bỏ chạy chứ?” Câu cuối cùng là nói với Tiểu Thảo.
“Tô tiên sinh, ngài cũng đừng coi thường nó. Tuy vóc dáng Bánh Trôi Nhỏ có chút nhỏ xinh, nhưng tốc độ lại rất nhanh, cộng thêm móng vuốt sắc bén, nó luôn chọn tấn công vào đôi mắt đối thủ. Ngay cả bọn Tiểu Hắc cũng không dám tùy tiện chọc giận nó nữa!” Dư Tiểu Thảo trấn an suy nghĩ muốn cào Tô Nhiên của Tiểu Bổ Thiên Thạch, thay nó để lộ chút khả năng trước mặt Tô tổng quản, miễn dẫn tới hoài nghi không đáng có.
“Hả? Lợi hại như vậy? Vậy khẳng định không phải mèo nhà bình thường đâu nhỉ? Tiểu nha đầu, ngươi kiếm đâu ra thú cưng lợi hại như vậy?” Tô Nhiên cảm thấy rất có hứng thú với con chó sói trắng kiêu ngạo kia, nếu không phải nó là thú cưng của Tiểu Thảo, y đã sớm xuống tay đoạt lấy. Bây giờ lại thêm một con mèo con lợi hại, càng khiến cho y muốn tiến thêm một bước nghiên cứu.
Dư Tiểu Thảo hơi có chút chột dạ dời tầm mắt đi chỗ khác, giơ mèo vàng nhỏ lên trước mặt mình, trong nụ cười có thêm một tia mất tự nhiên: “Bánh Trôi Nhỏ được ta nhặt ở Tây Sơn bên kia, ai biết được thuộc chủng loại gì. Đã nuôi nhiều năm như vậy, cũng không thấy lớn lên, như một con yêu quái nho nhỏ đáng yêu, cứ như vậy mà nuôi dưỡng.”
Danh Sách Chương: