• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn tàu đã đi xa, âm thanh rung động của đường ray mang theo những chiếc lá rụng khô héo và cũng mang theo sự đìu hiu của mùa thu.

Vương Huyên nhìn chăm chú chăm chú đoàn tàu mãi đến khi nó khuất bóng hoàn toàn, mới thu hồi ánh nhìn đầy lưu luyến đám bạn học của mình.

Giã từ chuyến này, mỗi người một nẻo, chẳng thể nào biết được bao nhiêu năm nữa họ mới có thể gặp lại nhau, hay thậm chí, có lẽ vài người sẽ vĩnh viễn không bao giờ có ngày tương phùng.

Xung quanh, vẫn còn người đang vẫy tay cả buổi mà vẫn chưa chịu buông xuống, cũng có người im re với vẻ mặt đầy buồn bã.

Từ biệt bạn học đã trải qua bốn năm đại học cùng nhau, tình nghĩa được tích luỹ ấy sao có thể dứt bỏ một sớm một chiều được cơ chứ.

Ánh chiều tà chiếu lên những chiếc lá vàng đang rơi rụng, tạo nên những chiếc bóng loang lổ, đan dệt vào nhau, khiến người ta có cảm giác rằng nhiều năm đã trôi qua.

Một nữ sinh thanh tú giấu mặt sang một bên, thầm lau đi hai hàng nước mắt sau gọng kính.

Trong thời đại đặc thù này, sau khi tốt nghiệp, bọn họ bắt buộc phải đi lên những hành trình mới của riêng mình, có lẽ cả đời cũng không thể nào gặp mặt nhau lần nữa.

Gió thu thổi qua, cuốn những chiếc lá vàng rơi rụng trên mặt đất bay lả tả.

Mùa này, có người được và cũng có người mất.

Tốt nghiệp đã được bốn tháng, có người thì giữ lại trong thành phố này, tương lai xán lạn, cũng có người đang thấp thỏm trong đợi chờ, cố kiên trì đến cùng. Nhưng càng có nhiều người tiu nghỉu, phải trở về quê cũ của mình.

Trên đường trở về, Vương Huyên cũng đang suy nghĩ xem mình nên đi theo hướng nào.

Con đường này đã cũ, mặt đất như được phủ lên một tấm thảm dệt bằng lá khố từ những cây ngô đồng ven đường.

Cùng lúc ấy, có người đang sánh vai cất bước đi theo, bất bình thay cho hắn: “Thế mà cậu lại không được chọn, vì sao lại như vầy? Vậy mà bọn họ lại từ bỏ cậu!”

Thân là bạn học kiêm bạn thân, theo Tần Thành thấy, phàm có danh ngạch thì nó nhất định không thoát khỏi tay Vương Huyên. Theo lẽ thường, hắn chắc chắn sẽ được tuyển chọn.

Thế nhưng, sau khi kết quả được công bố, rất nhiều người đều cảm thấy không thể tin nổi, thế mà Vương Huyên lại không được chọn.

“Đừng nói nhắc đến chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi. Tình hình như thế nào, kết quả ra sao?” Vương Huyên hỏi cậu ấy.

Tần Thành nhỏ giọng kể lại, người nhà móc nối quan hệ, giúp cậu có được một suất đến Tân Nguyệt.

"Tân Nguyệt, bên kia thâm không... Không biết sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau nữa hay không?" Vương Huyên dừng bước, vậy là bạn bè xung quanh hắn đều sẽ đi xa.

Dáng người của hắn cao nhưng không gầy, cân xứng mạnh mẽ. Trong ráng chiều, cơ thể hắn như được bao phủ bởi một tầng hào quang vàng nhạt, để lộ ra một đôi mắt thanh tịnh có hồn.

"Tớ sẽ trở lại, nhất định chúng ta sẽ còn gặp nhau." Tần Thành là một người sống tình cảm, khó quên chốn cũ. Khi nghĩ đến sẽ không thể gặp lại bạn thân nữa, cậu ta cảm thấy trong lòng không dễ chịu chút nào.

"Khi nào trở về nhớ gọi cho tớ!" Vương Huyên khoát tay ôm chặt lấy bả vai của cậu ấy.

Bỗng, có tiếng nấc nghẹn nào truyền đến theo cơn gió, Vương Huyên và Tần Thành cùng quay đầu lại, bắt gặp một bạn nam đang rất xúc động.

Sắc mặt của bạn nam đó tái nhợt, khóc ra thành tiếng, gắng sức la lớn: “Tôi thật sự rất muốn ở lại thành phố này, muốn chờ đến phút cuối, tôi không muốn về nhà như vậy!”

Sinh hoạt và học tập ở nơi này bốn năm rồi, cậu ta đã cố gắng rất nhiều, ra sức phấn đấu theo kế hoạch bản thân đã vạch sẵn cho tương lai, muốn vươn lên một chỗ đứng trong xã hội này. Thế nhưng, cuối cùng cậu ta vẫn không thể ở lại nơi đây được.

Vì thế, cậu ta chỉ có thể nghẹn ngào khóc rống.

Gió thu mang theo ý lạnh càng khiến cho tâm tình của những bạn học cùng trường thêm sa sút.

Ở một góc khác, có đôi tình lữ đang lẳng lặng ngước nhìn nhau, không một lời nào vang lên, chỉ có những dòng lệ tuôn trào ra từ trong khoé mắt.

Bọn họ sắp phải chia tay rồi. Ngày sau, cả hai sẽ xa cách không chỉ mấy ngàn dặm, mà là cả một vùng trời sao, có lẽ, cả đời này vĩnh biệt từ đây.

Khuôn mặt cả hai đều giàn giụa trong nước mắt, họ ôm nhau một lần cuối rồi chỉ còn lại sự im lặng.

Thành phố này rất lớn, nhưng lại hơi cũ kỹ, vẫn còn giữ lại những vết tích từ thời đại trước, rất nhiều cây cổ thụ ven đường đều rất to, đã khoảng một hai trăm năm tuổi.

Nói cách khác, thành phố thừa hưởng phong cách của quá khứ và bảo tồn theo năm tháng.

Ở những nơi khác trên Cựu Thổ, cũng có những thành phố bị bỏ lại từ thời đại trước, rất lâu không có dấu chân người, diện tích hoang vu rất lớn, dây leo mọc đầy, gai mọc thành bụi, chúng dần bị cỏ cây nhấn chìm.

Quay trở lại trường học, Tần Thành vẫn còn đang bất bình giùm Vương Huyên, khuyên hắn đi kiếm ai đó để hỏi cho rõ mọi chuyện, vì sao lại bị loại bỏ, phải đòi một câu trả lời thoả đáng.

Dù đã tốt nghiệp, bọn họ vẫn được phép ở lại trường học cho đến khi tất cả các ứng viên đều đã được xác định xong xuôi.

Cơ hội lần này cực kỳ khó gặp, người được chọn sẽ chờ ở thành phố này một thời gian, không lâu sau, sẽ được đưa đến Tân Tinh, hình như bên kia mới phát hiện ra thứ gì đó không tầm thường.

Tần Thành cũng không được tuyển chọn, dù người nhà của cậu hao hết tâm sức, cũng chỉ có thể giúp cậu có một cơ hội tiến vào thâm không.

Cậu sẽ đi Tân Nguyệt, một mặt trăng chuyển động quay xung quanh Tân Tinh kia, là căn cứ quan trọng nhất bên ngoài Tân Tinh.

Tần Thành nói nhỏ: "Cậu biết không, cho dù hiện nay chỉ có vài lời đồn vụn vặt được truyền đến từ bên kia, nhưng cũng đã khiến cho những người nghe tin nhiệt huyết sôi trào. Vô luận như thế nào, cậu cũng phải cố đạt một vị trí cho bằng được!”

Dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng cây đung đưa, Vương Huyễn duỗi mình trên bãi cỏ, hắn đang tập luyện “tán thuật” có tính thực chiến cực mạnh của thời đại trước, khiến lá vàng trên mặt đất tung bay đầy trời.

Hắn không hề dừng lại, duy trì động tác rất nhanh nhưng hô hấp thì đều đặn, bảo: “Tớ vẫn đang đợi kết quả cuối cùng."

Thâm không vô ngần, vũ trụ vô biên nhưng đều mang vẻ băng lãnh và tĩnh mịch. Ngoại trứ Cựu Thổ, loài người chỉ tìm thấy duy nhất Tân Tinh là có sự sống.

Chẳng qua là, rất nhiều năm về trước, cánh cửa thông đến Tân Tinh đã bị đóng lại, người bình thường ở Cựu Thổ rất khó để đi vào.

Ngược lại, ở Tân Tinh, dần dần bắt đầu có người gọi nơi này là Cựu Thổ.

Ngày xưa, nơi này có cái tên Địa Cầu, là nơi khởi nguồn của loài người.

Có lẽ, bây giờ nó đã thật sự “cổ xưa”, có rất nhiều thành phố ở khắp nơi bị bỏ hoang, không có một bóng người, cỏ dại mọc thành bụi.

Nguồn cơn của tất cả mọi chuyện là một cuộc chiến tranh xảy ra trong thời đại trước.

Khi ấy, khoa học kỹ thuật đã phát triển đến một độ cao nhất định, khiến cho cuộc chiến này diễn ra vô cùng khốc liệt và đáng sợ.

Thế giới phồn hoa bị huỷ diệt, trở nên vô cùng hoang vu và tiêu điều.

Lúc bấy giờ, có rất nhiều người phải trốn vào trong vũ trụ.

Thật ra, khoa học kỹ thuật của của loài người khi ấy còn chưa tiên tiến đến mức đó, chỉ khi chiến tranh xảy ra, người ta mới bắt đầu xây dựng căn cứ trên Mặt Trăng.

Vì thế, những người chạy trốn cũng chỉ có thể tạm dừng chân trên Mặt Trăng mà thôi.

Nhưng đúng lúc đó, dưới tình huống như vậy, loài người đột nhiên bắt đầu một cuộc Đại di chuyển, ồ ạt tiến vào một hành tinh mới vừa phát hiện mà sự sống có thể tồn tại!

Cho đến ngày nay, người Cựu Thổ vẫn cảm thấy thật không thể tin nổi.

Thế nên, rất nhiều người đâm ra nghi ngờ cột mốc lịch sử kia: Vì sao khoa học kỹ thuật tuyến đầu của loài người lại đột nhiên bạo phát mạnh mẽ đến như vậy?

Thế nhưng, các phe đều giấu kín như bưng.

Với trình độ khoa học kỹ thuật khi đó, dù là trạng thái lỗ sâu ổn định, cho đến các loại công nghệ đen (1) như động cơ warp, thì con người cũng không thể nào hoàn thiện trong một khoảng thời gian ngắn đến vậy được.

(1) Là khoa học và công nghệ hoặc các sản phẩm vượt xa phạm vi khoa học và công nghệ của con người ngày nay, thiếu cơ sở khoa học hiện tại và vi phạm các nguyên tắc tự nhiên.

Ở Cựu Thổ, nhiều người hoài nghi rằng, có lẽ mọi đáp án đều nằm trên Mặt Trăng!

Đáng tiếc, hậu quả cuộc chiến ấy mang lại quá nghiêm trọng, đất liền bị phá huỷ hơn phân nửa. Đã qua nhiều năm rồi, Cựu Thổ vẫn chẳng thể nào khôi phục lại như xưa, khoa học kỹ thuật bị thụt lùi trầm trọng, không thể nào đặt chân lên Mặt Trăng lần nữa.

Hơn một trăm năm, dân số trên Cựu Thổ mới khôi phục đến con số một tỷ người, kém xa so với thời đại trước, nhiều nơi đến bây giờ vẫn còn hoang vu.

Lần khai phá Tân Tinh đầu tiên đã thu hút một số lượng người rất lớn đến từ Cựu Thổ, hàng loạt nhân tài rời đi, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Cựu Thổ bị thụt lùi nghiêm trọng, khó thể nào khôi phục, mà cuộc Đại di chuyển này còn kéo dài cả mấy chục năm.

Mãi cho đến hơn một trăm năm trước, lối vào Tân Tinh mới đóng lại hoàn toàn.

Hơn nữa, sau chiến tranh, đất liền chỉ còn lại cảnh hoang tàn khắp nơi, hoàn cảnh sống cực kỳ khắc nghiệt, dân số của Cựu Thổ thì không còn lại bao nhiêu, muốn khôi phục được như cũ, nói nghe thì dễ, làm thì mới khó.

Dưới ánh trăng mông lung, Vương Huyên đang diễn luyện “tán thuật” thì đột nhiên tăng tốc động tác, một cái rầm, tay phải của hắn in lên cây đại thụ phía trước một dấu tay rõ nét, đại thụ rung động dữ dội, lá vàng đầy trời rơi xuống như thác nước.

Tần Thành hết sức giật mình: "Vậy mà cậu thật sự đạt được thành tựu về tán thuật? Đám người loại bỏ cậu chắc chắn sẽ phải hối hận chết mất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang