“Không đúng!”
Vương Huyên lùi lại, công kích như vũ bão của đối phương chỉ để che mắt, sát thương thực sự lại đến từ làn sương lam đang quang hoá kia. Ánh sáng xanh lam mỏng manh nở rộ lại có thể khiến không gian biến dạng sao?
Vương Huyên thầm kinh hãi.
Nhưng hắn tỉnh ngộ lại rất nhanh, Chu Vân không thể nào có sức mạnh làm biến dạng không gian được, là do cảm giác của mình đã bị bóp méo chăng?
Vương Huyên tức khắc vận chuyển công pháp được truyền thừa từ phương sĩ thời Tiên Tần, tinh thần nhanh chóng trở nên dồi dào, nhìn thấu sương mù. Hắn cũng thực sự kinh hãi, siêu thuật của đối phương, cũng tức là loại ánh sáng xanh lam kia, vậy mà có thể ảnh hưởng đến nhận thức của con người.
Vừa nãy, nếu chỉ sơ sẩy một chút thôi thì hắn đã thua rồi.
Vương Huyên vung tay phải chưởng ra với một lực mạnh khủng khiếp, nếu người thường bị đánh trúng thì ắt sẽ bay ra ngoài, xương cốt gãy nát.
Lần này, Chu Khôn không né tránh, cũng vung tay phải đang phát sáng ra, đấm mạnh vào chưởng của Vương Huyên. Tức khắc, cả hai người đều phát ra tiếng rên rỉ.
Bị một lực cực mạnh đập vào, Chu Vân cảm giác nắm đấm như muốn rã ra, móng tay bị bong đến toé máu. Điều này càng khiến gã thêm nghiêm túc, đã vận dụng siêu thuật rồi mà đối phương vẫn có thể tổn thương được mình?
May là gã thi triển siêu thuật, chứ không thì xương ngón tay đều đã gãy nát hết rồi.
Về phần Vương Huyên, sau khi va vào nắm đấm của Chu Vân, hắn lập tức cảm thấy không ổn, cũng giật về cực nhanh. Thế nhưng vẫn có một lực lượng ăn mòn tiến vào trong cơ thể hắn, đúng là những đốm sáng lam nhạt kia.
Trong nháy mắt, cảm giác cánh tay tê dại, đến cả lục phủ ngũ tạng cũng đều hơi khó chịu, hắn càng lùi về sau nhanh hơn nữa.
“Hừ, biết mùi rồi chứ gì, siêu thuật vượt xa tưởng tượng của cậu nhiều, cựu thuật thật sự đã lỗi thời rồi!”
Chu Vân nói. Gã không hề dừng lại mà nhanh chóng di động thân thể, lao tới nhanh như gió, cuốn theo từng đốm sáng xanh lam.
Gã không để cho Vương Huyên có cơ hội thở dốc, muốn cấp tốc giải quyết trận đấu này.
“Đó là thứ gì vậy, lão Vương, nếu không kiên trì nổi thì mau lên tiếng đi!” Tần Thành nóng nảy hét lên, cậu quờ quạo lấy một cái bàn, xách lên cầm sẵn trên tay, chuẩn bị lao vào bất cứ lúc nào.
“Đó chính là tân thuật, bước đầu chạm đến sức mạnh siêu nhiên!”
Chu Khôn nhỏ giọng, kể cho cậu tình huống thật, rồi bổ sung thêm.
“Ở phương Tây, họ gọi đây là đặc ân từ thượng đế, còn chúng ta thì gọi là yếu tố siêu nhiên.”
Trong sân, tính thế của Vương Huyên đang rất nguy cấp, lần đầu đối kháng với sức mạnh siêu nhiên, hắn không những bị quấy nhiễu tinh thần, mà ngay cả cơ thể cũng bị ăn mòn.
Ầm!
Bỗng nhiên, một tiếng vang như sấm phát ra từ trong cơ thể của Vương Huyên, hắn thôi động căn pháp của phương sĩ, khiến ngũ tạng chấn động, thi triển ra một loại thể thuật đặc biệt.
“Ngũ Tạng Lôi Âm Thuật!” Có người kinh ngạc thốt lên.
Dù gì thì bọn họ cũng là học sinh lớp thực nghiệm cựu thuật, đều là người trong nghề, nên lập tức nhận ra thủ đoạn Vương Huyên vừa vận dụng.
Loại thể thuật này quá khó, đi theo cách thông thường thì căn bản không cách nào luyện thành, ít nhất thì trong bọn họ chưa có ai thành công cả, không ngờ Vương Huyên lại có thể thi triển ra thuật này.
Ngũ tạng của hắn phát ra một loại chấn động với tần suất đặc biệt, tốc độ trao đổi chất trong cơ thể được đẩy lên rất nhanh, không ngừng gia tốc, khu trừ những tia sáng xanh lam ra khỏi cơ thể hắn thông qua những lỗ chân lông.
Đôi mắt đẹp của Triệu Thanh Hạm cũng sáng lên, ra lệnh cho người máy: “Mau ghi hình lại, vậy mà lại có thể giải trừ được siêu thuật. Mặc dù Chu Vân chỉ vừa mới chạm đến sức mạnh siêu nhiên, nhưng lần đầu ra tay mà đã bị cựu thuật hoá giải, thật sự rất đáng kinh ngạc.”
Thân thể của Vương Huyên khôi phục lại bình thường. Hắn trực tiếp vận dụng thủ đoạn mạnh nhất, lôi âm trong cơ thể vang lên không dứt, giang hai tay ra bố về phía trước như chớp giật.
Ầm Ầm Ầm!
Âm thanh va chạm vang lên kịch liệt, ánh sáng lam nhạt bên ngoài cơ thể của Chu Vân bị Vương Huyên đánh tan tác. Cuối cùng, cả người gã bị đánh văng ra ngoài, miệng hộc máu tươi.
Chu Vân, kẻ luyện thành siêu thuật, đã bị đánh bại hoàn toàn!
Kết quả này khiến tất cả mọi người bị xúc động mạnh, Vương Huyên đã đánh bại Chu Vân bằng chính cựu thuật.
Vương Huyên tiến tới, muốn quan sát ánh sáng lam nhạt trên người Chu Vân kỹ hơn.
Ầm!!
Chu Vân bất ngờ bật dậy, ra tay trong chớp mắt.
Vương Huyên bắt trúng cánh tay của gã, chấn động lôi âm trong cơ thể, đánh tan hoàn toàn ánh sáng lam nhạt kia rồi dộng mạnh vào bụng gã, khiến gã thống khổ quặp người lại như con tôm luộc.
“Đã thua rồi mà còn muốn ra tay với tôi?” Vương Huyên không nặng không nhẹ vỗ vào sống lưng khiến Chu Vân cảm thấy đau đớn kịch liệt, thân thể cứng ngắc, khó thể nhúc nhích.
Cả người Vương Huyên đều nhớp nháp, vừa nãy hắn mới vận dụng căn pháp của phương sĩ thúc động Ngũ Tạng Lôi Âm Thuật, khiến cho sự trao đổi chất tăng nhanh, cơ thể tiết ra rất nhiều mồ hôi.
Mức tiêu hao này cực lớn, hắn mệt đến nỗi trực tiếp ngồi phịch lên thân người Chu Vân, cảnh cáo gã không được lộn xộn, bằng không sẽ khiến gã trọng thương.
“Nói đi, anh có lại lịch gì?” Vương Huyên hỏi Chu Vân.
Đúng lúc này, một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ bỗng nhiên đáp xuống. Một người đàn ông trung niên bước ra, theo sau là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi mang theo vẻ mặt không vui.
“Hả?!” Thấy Vương Huyên ngồi lên người Chu Vân, sắc mặt của người đàn ông trung niên lập tức thay đổi.